- Nhớ rồi!
Thế Thiệu Vũ hờ hững nói, cũng không đợi Vũ Giai Mạn ở đầu dây bên kia phản ứng liền hiên ngang dập máy.
Anh đối với cô ta đơn giản chỉ là muốn trêu đùa một chút, không nghĩ cô ta lại bám dai đến vậy a! Phiền phức chết đi được!
Lại còn bảo anh đến ra mắt ba mẹ cô ta?! Nực cười!
Mặc kệ, dù sao đến đó cũng có thể gặp cô gái nhỏ kia, nghĩ đến cô gái ấy, khoé môi lạnh băng không khỏi nhếch lên, chính Thế Thiệu Vũ cũng không biết, hồn vía của mình đã sớm trao cho ai đó mất rồi!
Trong lòng Hạ Ảnh Linh chỉ toàn ủy khuất, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi mà lại.. cô không cam!
- Cô muốn tôi đá cô ra ngoài hay sao?
Ánh mắt Thế Thiệu Vũ tràn ngập chán ghét nhìn Hạ Ảnh Linh cứ ngồi lì ở mặt đất, không có ý định đi ra khỏi phòng rượu, giống như sự si mê ban nãy chỉ là ngụy tạo giả dối.
Hạ Ảnh Linh nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt, nhanh chóng đi ra khỏi phòng rượu.
- Đáng đời!
Daisy liếc nhìn Hạ Ảnh Linh đi ra khỏi phòng rượu, hơi chậc lưỡi, khoé môi nở nụ cười đắc ý, ban nãy còn kiêu ngạo lắm mà, giả bộ thuần khiết cái gì chứ!
- Chị..
Hạ Ảnh Linh cố kìm nén cơn tức nghẹn trong lòng, bàn tay đã nắm chặt đến nỗi cứa máu.
Chiếc Porsche Panamera Sport Turismo chẳng mấy chốc đã dừng ngay tại biệt thự Vũ Gia.
Thế Thiệu Vũ một thân âu phục đen đi vào, ánh mắt một mảnh hờ hững lạnh băng.
Chỉ mới đi được vài bước liền cảm nhận được có vật gì đó đâm sầm vào lồng ngực vạm vỡ của mình, Thế Thiệu Vũ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập tức tối cùng chán ghét.
Vốn định đẩy người không biết thân biết phận này ra khỏi lồng ngực của mình bất chợt cảm giác được một loại mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, một mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm hoa hồng, không phải mùi của những loại nước hoa đắc tiền.
- Giai Hân?!
Thế Thiệu Vũ hơi cúi người, ánh mắt chợt trở nên vui vẻ hẳn.
- Anh là ai? Làm sao lại biết tên của tôi?!
Vũ Giai Hân hơi ngửa cổ, bắt gặp ánh mắt si mê của ai đó đang nhìn mình, hai má bất chợt ửng hồng, không quá lâu sau đó liền đăm chiêu nghi hoặc hỏi Thế Thiệu Vũ.
Thật lạ, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Làm sao biết được tên cô? Lại còn gọi thân mật như vậy a?
Trong lòng Vũ Giai Hân vô thức nghĩ đến người đàn ông lạ mắt tối hôm đó, nhưng sau đó liền phản kháng ý nghĩ điên rồ trong đầu của chính mình. Không thể nào!
Mà Thế Thiệu Vũ nhìn hai bên má ửng hồng của cô, tâm trạng bực dọc bất chợt phấn khởi hơn rất nhiều.
Vũ Giai Mạn từ trên lầu bước xuống, lại nghe được rõ ràng hai chữ "Giai Hân" trong miệng Thế Thiệu Vũ, sắc mặt vui vẻ hơi khựng lại.
Giai Hân? Thân mật như vậy?
Ánh mắt chợt tối sầm khi nhìn thấy hai người kia thân mật như một đôi tình nhân, Thế Thiệu Vũ cư nhiên ôm Vũ Giai Hân?!
Sau đó liền khôi phục lại sắc mặt điềm tĩnh, cố gắng nuốt cơn phẫn uất vào bên trong, đăm chiêu nhìn Vũ Giai Hân nói:
- Anh ấy là Thế Thiệu Vũ, bạn trai của chị!
Vũ Giai Hân nghe được bốn chữ "bạn trai của chị" liền cảm thấy có chút mỉa mai, có chút chói tai vô cùng. Cô liền nhanh chóng rút người ra khỏi lồng ngực vạm vỡ của Thế Thiệu Vũ, sự việc hôm nay có lẽ..
Thế Thiệu Vũ nhìn vật nhỏ chạy khỏi lồng ngực của mình, trong lòng lại có chút mất mát không rõ.
- Thiệu Vũ, người ta thực nhớ anh!
Vũ Giai Mạn chợt nở nụ cười kinh diễm, nhào vào lồng ngực của Thế Thiệu Vũ, nũng nịu e ấp.
Hàng mày Thế Thiệu Vũ hơi nhíu, cũng không có bài xích hành động của Vũ Giai Mạn, chỉ là tròng mắt có chút khó chịu, nhìn về phía Vũ Giai Hân, thấy cô hơi cúi đầu, trong thâm tâm lại vô cớ có cảm giác xót xa cùng chột dạ.
Vũ Giai Mạn nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh như có như không dừng lại ở chỗ Vũ Giai Hân, cảm giác ghen ghét cùng phẫn hận tột đỉnh không những dấy lên trong đầu cô.
Cô không cam tâm! Rõ ràng cô mới là bạn gái chân chính của anh mà!
Vũ Giai Hân cúi đầu thật thấp, trong tim lại vô cớ đập liên hồi, nhìn hai người họ tình tứ ôm ấp với nhau, không hiểu vì sao tim cơ hồ có hơi nhói.