Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 29: Chương 29




Fb: tra sen xếp chữ

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Thì ra là nói cô "đẹp".



Hàn Thần Hội vô cùng hưởng thụ lời khen "mất bò mới lo làm chuồng này".



Cô lập tức nín khóc, từ trong ngực Trịnh Hào Dữ ngẩng mặt lên, ấm ức nói: "Anh học được nịnh nọt từ bao giờ thế?"

Trịnh Hào Dữ giơ ngón tay chọt chọt vào bên má bầu bĩnh của Hàn Thần Hội, hơi cười cười: "Thế nào? Lần này anh đã nịnh nọt đúng cách chưa?"

"..........." Hàn Thần Hội nghiêm mặt trừng Trịnh Hào Dữ, nhưng chỉ vài giây sau cô đã không duy trì được nữa, khóe môi không nhịn được cong lên, "Lần này à......Cũng được, tạm thời có thể chấm ——"

Cô vừa định nói 80 điểm, bỗng nhớ lại những tấm ảnh thẳng nam chụp hệt như "hiện trường án mạng", tức khắc sầm mặt xuống, tức giận hừ một tiếng.



"Chỉ có thể chấm 59 điểm!"

"?"

Trịnh Hào Dữ "ồ" nhỏ một tiếng, lại chọc vào má Hàn Thần Hội, "Nếu là cũng được, tại sao vẫn không đạt tiêu chuẩn?"

Hàn Thần Hội trợn mắt xem thường anh, lẩm bẩm.



"Tiểu Trịnh thái tử gia đối chính mình cũng thật không có bức số, chụp cho em mấy tâm gớm ghiếc như ma thế mà còn đòi đạt tiêu chuẩn à? Nếu không phải anh đẹp trai, anh đã sớm bị đánh chết rồi biết không!"

Trịnh Hào Dữ: "............"

Khó hầu quá......!

Càng ngày càng khó hầu......!

Bởi vì trình độ thẳng nam chụp ảnh của Trịnh Hào Dữ nên mấy tấm ảnh đã chụp không thể dùng được, Hàn Thần Hội chỉ đành ngồi lên mặt cỏ đưa lưng về phía hoàng hôn, tự cầm điện thoại selfie.



Dù chụp đủ kiểu cũng không thể đạt tới hiệu quả mà cô mong muốn, thế nên ý định đăng weibo chỉ có thể từ bỏ.



Trịnh Hào Dữ ngồi xuống mặt cỏ cạnh Hàn Thần Hội, nửa giờ sau, anh nghe thấy cô kêu ca đói bụng đòi đi ăn cơm.



Anh vốn định ra công viên rồi dẫn cô đi tìm một nhà hàng bên ngoài ăn, nhưng cô la lối làm mình làm mẩy, một hai không chịu rời khỏi công viên.



"............"

Trịnh Hào Dữ không thể lay chuyển được Hàn Thần Hội, chỉ có thể dẫn cô tới nhà hàng theo chủ đề trong công viên.



Cái gọi là nhà hàng theo chủ đề, thật ra là nhà hàng gia đình.



Nhà hàng trong công viên giải trí vừa đắt vừa không ngon, đa số các cặp đôi trẻ tuổi đều sẽ không đến đấy ăn, chỉ có những cặp bố mẹ đưa con đi công viên chơi mới đến trải nghiệm nhà hàng gia đình này.



Buổi tối lượng khách trong nhà hàng gia đình không nhiều lắm, các bàn có khách đều là bố mẹ dẫn theo con nhỏ cả.



Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ là trường hợp ngoại lệ.



Trong lúc chờ cơm, Trịnh Hào Dữ vẫn luôn dán mắt vào điện thoại, chọt chọt bấm bấm, Hàn Thần Hội biết anh đang giải quyết công việc nên không lên tiếng quấy rầy, cô đưa mắt nhìn xung quanh không mục tiêu, tầm mắt bất tri bất giác bị bàn bên cạnh hấp dẫn ——

Một cặp bố mẹ trẻ tuổi và hai đứa con đáng yêu.





Trông cặp bố mẹ nọ ước chừng lớn hơn bọn họ ba bốn tuổi, đứa lớn là con trai, tầm bốn tuổi, đang cầm muỗng ngoan ngoãn ăn cháo rau củ trong chén của mình, ngồi đối diện cậu bé là em gái cậu, cô bé chỉ khoảng một tuổi mấy, cột hai bím tóc đuôi ngựa nho nhỏ, ngoan ngoãn chơi với trái bóng trên tay, lâu lâu há miệng ăn thức ăn mà mẹ bé đút cho.



Trịnh Hào Dữ tay lướt màn hình di động, mắt thì nhìn sang Hàn Thần Hội ngồi đối diện, thấy cô nhìn chằm chằm vào bàn bên cạnh, anh cũng nhìn theo ——

Chỉ vừa nhìn một cái, anh lập tức cười khẽ một tiếng.

"Sao vậy? Em muốn có con à?"

Hàn Thần Hội: "............"

Đến lúc này cô mới phát hiện vừa rồi bản thân nhìn mê mẩn quá, cô nhún vai, không trả lời mà hỏi lại anh: "Vậy còn anh? Anh muốn có con không?"

Trịnh Hào Dữ tiếp tục lướt màn hình di động, không chút do dự, gọn gàng dứt khoát trả lời hai chữ ——

"Không muốn."

"............"

Hàn Thần Hội im lặng cúi đầu.



Kỳ thật cô đã biết trước đáp án của anh, tuy tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt, nhưng sinh hoạt tình dục từ lúc bắt đầu lại vô cùng hài hoà, bọn họ từng vô số lần củi khô bốc lửa, tiểu biệt thắng tân hôn, vô số lần "Rượu sau lái xe", hơi say cũng có, khướt say cũng có ——



Bất kể khi nào, cho dù là khi Trịnh Hào Dữ uống say như chết, cho dù là giây cuối cùng trước khi mũi tên rời cung, anh vĩnh viễn đều không quên làm biện pháp tránh thai.



Biệt thự Hồng Diệp vĩnh viễn không thiếu ba thứ ——

Thuốc lá, rượu ngon, bao cao su.



Hàn Thần Hội thở dài trong lòng

Thật ra ngẫm lại thì cũng rất bình thường, nếu hiện tại bảo cô và Trịnh Hào Dữ sinh con......Cô cũng sẽ không bằng lòng.



Con cái là "kết tinh của tình yêu", ai sẽ bằng lòng sinh con với một người mình không yêu chứ? Phụ nữ là vậy, đàn ông sao không phải thế?

Trịnh Hào Dữ ngước lên, nhìn Hàn Thần Hội ngồi đối diện như đang suy nghĩ gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chỉ vì anh không thích con nít thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, có thể anh là DINK."

DINK......!

Những người không sinh con.



Hóa ra anh không phải không muốn sinh con với cô, mà là......Anh căn bản không muốn sinh con với bất kỳ ai.



Hàn Thần Hội không nói câu nào.



Đối phương đều đã nói thẳng là Dink, cô còn có thể nói gì đây?


Nhất thời, không khí rơi vào im lặng.



Phục vụ mang đồ ăn ra, đặt các món lên bàn theo trật tự.



Hàn Thần Hội nhấc đũa bắt đầu ăn.



Cô thật sự đói lả rồi, vì theo kịp tiến độ ghi hình nên buổi trưa cô không ăn gì cả.



"Ăn từ từ ——"



Trịnh Hào Dữ gắp đồ ăn cho Hàn Thần Hội.



"Không ai giành với em."

"Không được." Hàn Thần Hội tự nhiên nhoài người sang, há miệng ăn miếng thịt bò Trịnh Hào Dữ đút, cô ăn một miếng to, mồm miệng không rõ ràng nói:

"Anh xấu nhất, anh sẽ giành với em ——"

Trịnh Hào Dữ: "............"

Đối với cô, anh quả thật rất xấu.



Nhưng cũng nào tới nỗi giành đồ ăn với cô đâu.......!

Ở trong lòng cô, rốt cuộc anh có hình tượng ma quỷ gì vậy?

Hàn Thần Hội ngấu nghiến ăn, gió cuốn mây tan đã ăn xong đồ ăn trên bàn.



Sau khi Trịnh Hào Dữ tính tiền xong, bọn họ liền đi ra nhà ăn theo chủ đề.



Màn đêm buông xuống.



Bầu trời đầy sao.



Công viên giải trí lên đèn sáng choang, treo đầy những chiếc đèn nhỏ mộng mơ.



Hàn Thần Hội chưa muốn ra về ngay, cô còn muốn ở lại chơi thêm một lát nữa.



Trịnh Hào Dữ chỉ có thể "vui vẻ" đi khắp nơi với cô.



Bởi vì vừa ăn cơm xong, nên mấy trò "tháp rơi tự do", "thuyền hải tặc" mà Hàn Thần Hội đề cử đều bị Trịnh Hào Dữ bác bỏ cả, cuối cùng cô chỉ đành chọn chơi vòng tròn đu quay.



Đứng dưới vòng tròn đu quay ngửa đầu nhìn lên ——


Những ngọn đèn sáng trưng với nhiều mắc sắc.



Vòng tròn đu quay như dải cầu vồng phát ra ánh sáng.

Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ ngồi vào buồng lái.

Vòng tròn đu quay chậm rãi chuyển động.



Bọn họ từ từ bay lên không trung.



Lúc vòng tròn đu quay đi được nửa đường, Hàn Thần Hội đưa mắt nhìn xuống dưới, kinh thành ban đêm lộng lẫy ánh đèn ập hết vào mắt, từng dãy phố như một con rồng lớn đang nằm, những ánh đèn lấm tấm rực rỡ, hệt như đang ở sâu trong dải ngân hà.



Hàn Thần Hội hưng phấn nhìn sang Trịnh Hào Dữ ngồi bên cạnh.





Anh lại đang vùi đầu lướt điện thoại, cô liếc thoáng qua màn hình, hình như là bảng báo cáo, hoặc là thị trường chứng khoán gì đó, dù sao cô nhìn chẳng hiểu gì cả.



Cô dời mắt đi, tiếp tục nhìn ra bên ngoài vòng tròn đu quay.



Cô và Trịnh Hào Dữ kết hôn sắp được 2 năm rồi.



Hai người làm vợ chồng với nhau trong thời gian dài như vậy, cô từng nghĩ anh là Dink bao giờ.



Cô căn bản còn chẳng nghĩ đến phương diện này.



Dù sao anh cũng là "thái tử gia" của Trịnh gia, là con trai duy nhất của Tôn Mạn Ninh, không nói Trịnh gia, bên phía Tôn gia sao có thể cho phép anh không sinh con, không có hậu đại chứ?

Lẽ nào "Dink", chỉ là cái cớ anh bịa ra?

Kỳ thật anh chỉ là không muốn sinh con với cô mà thôi, dẫu sao trong mắt hầu hết người nhà họ Trịnh, kết quả cuối cùng của bọn họ chỉ có "ly hôn".



Thậm chí cả chính cô cũng thấy thế.



Cô không cho rằng Trịnh Hào Dữ sẽ chấp nhận sống cùng một người không có tình cảm, không thể giúp được gì cho sự nghiệp của anh, chỉ biết cãi nhau châm chọc với anh như cô cả đời.



Hàn Thần Hội hơi cau mày, nghiêng mặt nhìn sang Trịnh Hào Dữ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Gia đình như gia đình của anh, sẽ đồng ý việc anh không có con sao?"

Đầu ngón tay lướt điện thoại của Trịnh Hào Dữ khựng lại, anh chậm rãi quay mặt sang.



Hai người im lặng nhìn nhau dưới ánh đèn đủ màu trong vòng tròn đu quay.



Anh đột nhiên nở nụ cười hết sức sâu xa, vừa ái muội vừa lưu luyến.



"Chuyện bọn họ không đồng ý nhiều lắm, chuyện gì anh cũng phải nghe theo ý bọn họ à?"

Không đợi Hàn Thần Hội phản ứng, anh lại nói tiếp một câu ——

"Bọn họ còn không đồng ý để anh cưới em đấy, không phải anh vẫn cưới sao?"

Hàn Thần Hội: "............"

Cô há hốc mồm ngay lập tức.



Trịnh gia không đồng ý Trịnh Hào Dữ cưới cô?

Sao có thể? Hai người bọn họ còn không phải là bởi vì lời hứa nghìn vàng của tổ tiên.....nên nghe theo sắp đặt của bố mẹ sao?

Nếu không có sự sắp đặt của bố mẹ, tầng lớp của hai người cách nhau vạn dặm, căn bản không thể nào quen biết nhau được......Đừng nói chi là kết hôn......!

"Tại......" Hàn Thần Hội chớp chớp mắt, vẻ mặt ngờ nghệch hỏi, "Tại sao không đồng ý để anh cưới em? Không phải giữa hai nhà chúng ta có hôn ước sao?"

"Anh nghĩ ——" Trịnh Hào Dữ đặt di động xuống, cười như không cười, "Nguyên nhân trong đó, em đã sớm đoán được rồi mà? Thậm chí chính bản thân em cũng đã nghi hoặc hồi lâu?"

Hàn Thần Hội: "............"

Bị......Bị phát hiện rồi......!

Đúng vậy, từ khi cô biết đối tượng kết hôn của mình không phải Trịnh Hoành Nghĩa tàn tật không hề có cảm giác tồn tại ở Trịnh gia, cũng không phải người nào trong chi thứ, mà là "thái tử gia" duy nhất của Trịnh gia, trong đầu cô liền nảy lên vô số dấu chấm hỏi.



Đến tận hôm nay, cô vẫn luôn cho rằng có thể là Trịnh gia điên rồi, mới có thể để "thái tử gia" kết hôn với cô, người xưa có câu "giết gà cần gì dao mổ trâu", hai người bọn họ là "diệt cỏ diệt trùng cần gì dao mổ trâu"......!

Hóa ra, Trịnh gia cũng không điên, bọn họ không đồng ý hôn sự này.




Xem ra ——

Chỉ có mình Tiểu Trịnh thái tử gia điên.



Chỉ là......!

Tại sao chứ?



Nhìn vẻ mặt rối rắm đầy nghi vấn của Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ vươn một tay, xoa xoa mặt cô, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ đầu cô:

"Những việc phức tạp trong ấy không phải cái đầu nhỏ như em có thể hiểu được, cho nên em đừng lãng phí tế bào não, có thời gian nghĩ còn không bằng để đi ăn uống.



Hơn nữa con cái cũng không phải "sinh" là xong việc, khó nhất là "nuôi", nếu không thể "nuôi dạy" đàng hoàng, còn không bằng không sinh."

"Anh không muốn sinh con không bởi vì ai cả, chỉ đơn giản là vì anh còn chưa chơi đủ, anh không thể không đi ra ngoài chơi, anh muốn hút thuốc muốn uống rượu, muốn đi hộp đêm muốn đi sòng bạc......Anh còn muốn chơi em......"

Vừa nghe được "chơi em", Hàn Thần Hội lập tức trợn mắt khinh thường nhìn anh ——

Cô rất rõ ràng ý anh.



Nhỡ đâu có con, cô nhất định sẽ đặt phần lớn tinh lực lên người con, ngày thường phải cho con bú, dẫn con đi chơi, dỗ con ngủ, như vậy Trịnh Hào Dữ cũng không thể giống như hiện tại, chỉ cần hứng lên là có thể tùy lúc tùy chỗ "điểm một pháo"......!

"Em luôn nói anh không nhận rõ bản thân mình, thật ra anh rất hiểu rõ con người anh."

Trịnh Hào Dữ lại duỗi thêm một bàn tay, hai bàn tay đặt ở hai bên má Hàn Thần Hội, nhẹ nhàng vò véo, biến khuôn mặt cô thành "mặt mèo hoa".



"Anh cảm thấy cả đời này anh chẳng thể nào cai được thuốc lá và rượu, không cai được quẩy hộp đêm sòng bạc, cũng chẳng cai được chơi em."

Cả đời?

Anh vừa nói cả đời?

Mặt Hàn Thần Hội bị Trịnh Hào Dữ bóp tới bóp lui.

Nếu là trước kia, cô đã sớm vác đao nhảy dựng lên, dạy cho anh một trận, nhưng trong giờ phút này, cô lại chỉ ngơ ngác nhìn anh.



"Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao? Ở ngoài, em chơi phần em, anh chơi phần anh, về đến nhà, trên giường cùng nhau chơi ——"

Trịnh Hào Dữ cười:

"Thần Hội, ngoài anh ra, em không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai thích hợp với em đến vậy."

Hàn Thần Hội cũng mỉm cười, dịu dàng nói: "Tiểu

Trịnh thái tử gia tự tin đến thế à?"

Trịnh Hào Dữ nhích lại trước mặt cô, duy trì khoảng cách một mét, nhìn vào mắt cô, hạ giọng.



"Hôn nhân không có tình yêu mới là vĩnh hằng ——"

"Anh nghĩ, trên thế giới này cũng chỉ có anh mới có năng lực và khí độ này, để em sống cuộc sống mà em muốn, để em không lọt vào đòn hiểm của xã hội tàn khốc, để em làm những việc mà em thích, để em duy trì tính cách, cá tính của mình, để em làm công chúa nhỏ cả đời, chỉ có anh mới sẽ khoan nhượng và bao dung em hết thảy."

Trong hai năm kết hôn, Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, rất hiếm khi yên tĩnh bộc lộ tâm sự thế này.



Hàn Thần Hội biết, kỳ thật Trịnh Hào Dữ nói không sai.



Nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác, bao gồm Hạ Khai Thần - mối tình đầu của cô, không ai có thể giống được Trịnh Hào Dữ, cho cô một cuộc sống vật chất tốt đẹp, đồng thời còn cho cô cảm giác an toàn trên tinh thần, không làm khó gia đình cô, không hỏi đến công việc của cô, để cô làm mình làm mẩy làm màu, để cô tức giận, để cô chơi bời, làm cô lên trời xuống đất......!

Nhưng......Khi nghe anh thẳng thừng nói mấy chữ "hôn nhân không có tình yêu" này, trong lòng cô vẫn không kìm được mà đau xót.



Nói đến cùng, vẫn là cuộc hôn nhân không có tình yêu.



Đúng vậy, không có tình yêu, không có tình cảm —— anh không thích cô.



Cô......đương nhiên cô cũng không thích anh!

"Thật sao? Trịnh Hào Dữ, anh sẽ khoan nhượng và bao dung em hết thẩy sao?"

Hàn Thần Hội không chút sợ hãi mà ngước mắt lên, nhìn thẳng Trịnh Hào Dữ, cô mỉm cười ngọt ngào, giọng điệu lại vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn, như thể muốn trả thù đối phương.



"—— Cũng bao gồm việc em cắm sừng anh ư?"

Trịnh Hào Dữ: "............"

======

Hớ hớ chị nhà đòi tạo phản cắm sừng nam chính =)).