Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 25: Chương 25




Fb: Tra sen xếp chữ

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Gió thổi chầm chậm qua đồi núi.



Hương cỏ cây bên dòng suối theo gió thoảng qua.

Một nụ hôn.



Nụ hôn thật sự.



Cảm giác hôn môi là sao nhỉ?

Vừa ngọt vừa mềm, còn lâng lâng nữa ~

Hàn Thần Hội chậm rãi nhắm mắt lại.



Cẩn thận nhấm nháp hương vị Trịnh Hào Dữ.



Đương nhiên cô biết Trịnh Hào Dữ cũng đang nhấm nháp hương vị cô.



Hai người cứ thế, đứng bên sườn núi gió thổi phất phơ, nhẹ nhàng hôn môi.



Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hàn Thần Hội dần dần nhận ra nụ hôn của bọn họ đang biến chất ——

Cảm giác quen thuộc đã quay lại.



Hắn vừa hôn cô, vừa động tay động chân.



Nụ hôn này không còn là "nụ hôn" đơn thuần nữa.

Thành phần "dục" càng lúc càng nhiều.



Hàn Thần Hội hơi nhíu mày, "Ưm ưm......" Cô giãy giụa, đột nhiên đẩy Trịnh Hào Dữ ra.



Hàn · thẹn thùng đỏ mặt · Thần Hội trực tiếp che mặt.



Không được!

Bộ dạng hiện tại của cô quá rụt rè rồi! Không hề còn là nhi nữ trên giang hồ, anh hùng hảo hán nữa!

Chỉ là nụ hôn càng lúc càng "dục" thôi mà?

Cô sợ cái gì?

Hai ba năm nay, cô lăn lộn trong giới giải trí, ăn chơi với Trịnh Hào Dữ, trường hợp lớn, nhỏ, không lớn không nhỏ gì mà chưa gặp qua?

Vài giây trôi qua, Hàn Thần Hội thả hai tay đang bụm mặt xuống, tuy khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ —— nhìn từ góc độ của Trịnh Hào Dữ trông cô vừa đáng yêu vừa ngạo kiều vừa thích thể hiện —— nhưng cô không nhận ra, còn vênh mặt lên.



Sau đó Trịnh Hào Dữ vươn tay ra, kéo ghìm cổ cô lại về phía mình, hiển nhiên là muốn tiếp tục hôn cô.



"Không được......"

Hàn Thần Hội mạnh mẽ quay mặt đi.



Nụ hôn của Trịnh Hào Dữ không nghiêng không lệch rơi lên má cô.



Hàn Thần Hội hết sức bất mãn, lại đẩy đẩy ngực Trịnh Hào Dữ: "Đang bình thường hôn em làm chi? Anh đừng tưởng em không biết anh muốn làm gì ——"

"Ồ?" Trịnh Hào Dữ bỗng cười nhẹ một tiếng, hơi thở anh phả vào mặt cô, vừa nóng vừa ngứa, giọng nói cực kỳ nhỏ.



"Em nói xem, anh muốn làm gì?"

"............"

Hàn Thần Hội nghiêng mặt đi, trừng mắt với Trịnh Hào Dữ, thấy vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt ý vị sâu xa của hắn, mặt cô càng lúc càng đỏ và nóng hơn.



"Hừ! Anh muốn......"

Kệ mợ nó đi!



Hàn Thần Hội bất chấp tất cả.



"Đồ thối tha nhà anh! Anh muốn " dã chiến" em chứ gì!"

Nhìn vẻ mặt Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ buông cô ra, nghiêng người cười phá lên.



Sau đó lại nhìn Hàn Thần Hội, gật gật đầu: "Đúng thế, anh muốn dã.chiến với em, thì sao?"

Hàn Thần Hội: "............"

Vậy mà còn không biết xấu hổ thừa nhận!

"Cút đi! Những lúc ở bên em, anh cứ luôn nghĩ đến những chuyện này."

Hàn Thần Hội đẩy Trịnh Hào Dữ ra, lẩm bẩm trong miệng.



"Ai muốn ở ban ngày ban mặt dã.chiến với anh, anh không biết xấu hổ, nhưng em thì biết!"

Nói rồi Hàn Thần Hội cũng chẳng thèm để ý tới Trịnh Hào Dữ nữa, tức giận phì phò tiếp tục đi về phía trước.



Càng đi Hàn Thần Hội càng bực bội.



Khát khao tương lai muốn mua biệt thự trên núi tốt đẹp ban nãy, bỗng chốc biến thành hư ảo.



Giữa cô và Trịnh Hào Dữ......!

Thật sự là vợ chồng plastic đến thế sao?

Bất kể hai người nói gì, làm gì, cuối cùng đều chỉ có một kết quả —— nếu không phải ở trên giường, thì là đang trên đường đến trên giường.



Thật sự ngoài phương diện tình dục còn hài hòa ra thì tất cả phương diện khác không hề hài hòa gì cả.



Tuy Hàn Thần Hội đã sớm biết hai người bọn họ là ẩm thực nam nữ, nhưng việc xảy ra hôm nay vẫn làm cô có chút khó tiếp thu —— rõ ràng bọn họ đang ngọt ngào tản bộ, thậm chí hắn còn chủ động hôn cô, đấy vốn là nụ hôn có thể lưu lại làm kỷ niệm đẹp, cuối cùng lại bị lệch hướng sang chuyện đánhdã.chiến......!

Cô không biết bình thường hắn cư xử với người ngoài ra sao, chứ với cô luôn là dăm ba câu vào thẳng chủ đề, hết sức đơn giản thô bạo.



Trịnh Hào Dữ đã làm gì mà lại khiến mọi người cho rằng hắn là một người đàn ông lạnh nhạt văn nhã, hờ hững cấm dục vậy?

Nếu xé toạc những biểu hiện giả dối ấy đi, thì quả thật phải là tên cầm thú đầy dụng vọng.



Đáng giận nhất là ——

Bản thân cô lại thích bề ngoài ấy của hắn!

Lần nào cô cũng tự nhủ không thể như vậy không thể như vậy, nhưng phản ứng bản năng trong thân thể lại chẳng nghe lệnh lấy một lần —— nó chỉ phục tùng sự thao túng của Trịnh Hào Dữ......!

Khó chịu.



Quá khó chịu.



Muốn hôn hôn muốn ôm ôm muốn được bếch cao cao.jpg

Hàn Thần Hội phỉ nhổ Trịnh Hào Dữ và bản thân mình trong lòng, đồng thời tay cô cũng bị người ở phía sau đi tới nắm lấy.



Cô nhẹ nhàng quay mặt sang ——

Đúng là Trịnh Hào Dữ đang ngậm thuốc lá.




Hàn Thần Hội trợn to mắt với hắn, nhưng cũng không vùng tay ra.



Cô lười đến ngạo kiều.



Hơn nữa cô cũng biết vì sao Trịnh Hào Dữ chủ động nắm tay cô.



Dỗ cô.



Hắn đang dỗ cô.



Hàn Thần Hội cảm động tới mức sắp bật khóc.



Công nhân ưu tú trong ngành【thẳng nam hành động】và【thẳng nam nói chuyện】như Trịnh Hào Dữ, vậy mà có thể chủ động dỗ cô......!

Muốn xe đạp làm cái gì.jpg

Nếu thẳng nam Trịnh Hào Dữ đã chủ động cầu hòa dỗ cô, vậy cô không thể không cho hắn thể diện, nếu không đấy không còn là ngạo kiều nữa, mà là làm kiêu......!

Có điều "thể diện mặt ngoài" vẫn phải tiếp tục duy trì ——

"Em chỉ cho anh nắm một phút thôi nhé ~"

Trịnh Hào Dữ cười nhẹ một tiếng: "Được, một phút thì một phút."

Hai "tiểu oan gia" tựa như "tiểu tình lữ", tay nắm tay chầm chậm bước đi trong núi.



Bọn họ đi quanh Hoa Thanh Viên một vòng.



Trước đây Hàn Thần Hội đã từng đến Hoa Thanh Viên vài lần, nhưng lần nào cũng là ngồi xe chạy thẳng đến nhà cũ, hoặc là đến nhà Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh, cho nên lần này là lần đầu tiên cô có thể chậm rãi thưởng thức phong cảnh trên núi.



Tuy Hàn Thần Hội ngoài miệng nói chỉ cho Trịnh Hào Dữ nắm tay một phút đồng hồ, nhưng thực tế đây lại lần nắm tay có thời gian dài nhất của bọn họ.



Bọn họ nắm tay nhau mãi đến lúc về đến nhà cũ, chưa từng buông ra.



Nhà cũ khó được náo nhiệt một lần.



Trong phòng khách rộng lớn, ước chừng có khoảng mười người cả đứng lẫn ngồi.



Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ nắm tay nhau đi vào.

Hai nhóm người giả mù sa mưa chào hỏi nhau.



Hàn Thần Hội chú ý tới Tôn Mạn Ninh đang ngồi ngay ngắn trên sô pha đầu tiên.



Năm nay Tôn Mạn Ninh đã hơn 50 tuổi, nhưng dù nhìn từ vẻ ngoài đến khí chất, từ quần áo đến cách trang điểm, hay từ lời nói đến cử chỉ đều không thể nhìn ra tuổi thật của bà được, cả người bà lộ ra hơi thở cao quý, thoạt nhìn chỉ như một vị phu nhân ba mươi mấy tuổi.



Bà xuất thân từ hào môn, lại gả vào hào môn môn đăng hộ đối làm vợ cả chính phòng, là người chân chính sống ở trên trời, chưa từng chịu phải khó khăn nhân gian, là một nhân vật vô cùng không bình dân.

Hàn Thần Hội nắm tay Trịnh Hào Dữ đi tới, cung kính gọi: "Mẹ."

Một tiếng "mẹ" của cô như tiếng chuông vang trong phòng khách, những người có mặt tại đây ăn ý dần dần im lặng lại.



Tôn Mạn Ninh tao nhã uống một hớp trà, mặt vô biểu tình ngước mắt lên, nhìn Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ giây lát, sau đó tầm mắt chậm rãi dời xuống hai bàn tay đang nắm chặt với nhau của bọn họ, lúc này vẻ mặt mới dịu đi đôi chút: "Về rồi?"

Xem ra Tôn Mạn Ninh đã biết hai người bọn họ ra ngoài tản bộ.



Hàn Thần Hội ngoan ngoãn: "Dạ, bọn con đi dạo xung quanh, phong cảnh ở Hoa Thanh Viên đẹp quá nên bọn con không nhịn được đi nhiều một lát."


Tôn Mạn Ninh nhẹ đặt tách trà xuống, thong thả chỉnh lại cổ áo mình.



"Nếu thích nơi này, có thể nói Hào Dữ đưa con về đây nhiều hơn."

Hàn Thần Hội ngoan ngoãn +1: "Vậng ạ, bọn con hễ có thời gian sẽ trở về hiếu thuận bố mẹ."

"Vậy thì không khéo rồi ——" Tôn Mạn Ninh cười nhạt, "Mẹ và bố con, Hào Dữ và con, đều rất bận."

Hàn Thần Hội ngoan ngoãn +2: "Bố mẹ vất vả rồi, con cũng không có gì quý giá để tặng, nên chỉ mang đến bức tranh lông vũ do con tự vẽ, hy vọng bố mẹ không chê ạ ~"

Nói rồi cô quay người định đi vào thư phòng lấy tranh.



"Không vội." Tôn Mạn Ninh nhìn Hàn Thần Hội, "Con tự tay vẽ, sao bố mẹ có thể chê được, đợi lúc nữa sắp về rồi đi lấy."

Hàn Thần Hội lập tức xoay người, ngoan ngoãn +3: "Vâng ~"

Mấy vị đang ngồi: "............"

Hình ảnh "mẹ chồng hiền từ con dâu hiếu thảo" trước mặt này nếu như không phải xuất từ Trịnh gia thì có lẽ bọn họ đã thật sự cảm động tới khóc rồi.



Nhưng tại Trịnh gia - nơi sào huyệt Ma Vương mà ai nấy đều mang tuyệt kỹ, người này cười càng giả hơn người kia, thì xin lỗi, bọn họ chỉ nhìn ra được vẻ kỳ dị từ hình ảnh ấm áp này.



Hàn Thần Hội không mặn không nhạt tiếp tục hàn huyên với Tôn Mạn Ninh vài câu, Tôn Mạn Ninh liền đi ra ngoài nhận điện thoại.





"............"

Hàn Thần Hội cuối cùng cũng thở ra được một hơi.

Cô giơ tay nhỏ vỗ vỗ vào ngực, đi tới trước mặt Trịnh Hào Dữ, nhỏ giọng phụng phịu: "Khí tràng của Tôn nữ sĩ mạnh quá, bà ấy lại là mẹ chồng em, nói chuyện với bà mệt mỏi thật, em biểu hiện thế nào?"

Trịnh Hào Dữ ăn ngay nói thật: "Rất tốt."

"Đó là đương nhiên ~" Hàn Thần Hội giơ một tay che lên miệng, thì thầm: "Suốt đường đi em đều tập luyện, suy nghĩ xem nên nói thế nào thì mới không mắc lỗi, không làm Tôn nữ sĩ tức giận, nếu mẹ hỏi chuyện em, em nên trả lời ra sao.



Tuy rằng kỹ thuật diễn của em tệ hại, nhưng IQ của em lại rất cao ~ Đúng không?"

Trịnh Hào Dữ: "............"

Hắn mỉm cười nhìn cô vợ ngốc của hắn.



Im lặng, là câu trả lời tốt nhất:)

Giờ cơm tối.



Mọi người trong nhà tập trung lại hoa viên nhà cũ.

Trịnh Vạn Kiệt lâm thời phải tham dự một hội nghị nên không trở về đúng giờ được.



Mà nhân vật chính của buổi họp mặt hôm nay, anh ba của Trịnh Hào Dữ - Trịnh Hoành Nghĩa, cũng không đến.



Không ai chủ động nhắc tới Trịnh Hoành Nghĩa, Hàn Thần Hội cũng không dám hỏi.



Tâm trạng của Trịnh lão gia tử rất tốt.



Ông mang chai rượu quý báu bao năm của mình ra.

"Nhóc con các anh, đứa nào đứa nấy đều trưởng thành, thành gia lập nghiệp, cứng cánh rồi, cũng không thường xuyên về thăm tôi nữa, hôm nay hiếm dịp về đủ như vậy, các anh phải tận hứng cho tôi, không say không về!"

Lúc quản gia rót rượu cho Hàn Thần Hội, cặp mắt tròn xoe của cô không ngừng chuyển động.



Tuy rằng tửu lượng của cô rất tốt, thời gian rảnh rỗi cũng thường hay ra ngoài uống vài ly, nhưng ở trước mặt người nhà họ Trịnh......Tốt hơn hết cô vẫn nên duy trì hình tượng thục nữ? Tiếp tục duy trì hình tượng người vợ "nhị thập tứ hiếu" nhỉ?

Ừm, cứ vậy đi.



Cô lập tức cắn cắn môi dưới, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nhìn về phía Trịnh lão gia tử: "Con xin lỗi ông nội ạ, con không biết uống rượu ~"


Trịnh lão gia tử có chút ngoài ý muốn: "Ồ? Thần Hội không biết uống rượu sao? Ông còn tưởng là tửu lượng con tốt lắm chứ, thế này thì không giống cháu gái Hàn lão đệ gì cả."

Thôi rồi.



Trịnh lão gia tử nhắc đến ông nội cô......!

Mọi người đều biết tửu lượng của ông nội Hàn và bố cô Hàn Tông Kỳ đều rất tốt ——

Trịnh Hào Dữ bỗng nhiên lên tiếng: "Là thật đó, ông ạ."

Hắn cầm lấy ly rượu trước mặt Hàn Thần Hội: "Thần Hội không biết uống rượu, con thế cô ấy."

"Chồng à ~ Anh giỏi quá ~"

Hàn Thần Hội nũng nịu nhích lại gần Trịnh Hào Dữ, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.



Trịnh Hào Dữ: "............"

Có lẽ cô không chú ý tới, cô dùng vẻ mặt và giọng điệu này nói những lời ấy nó "đen tối" đến cỡ nào ~

Hắn mỉm cười nhìn Hàn Thần Hội, chẳng hề cố kỵ hôn ngay một cái lên mặt cô, sau đó không nói hai lời uống cạn ly rượu của Hàn Thần Hội.



"Sảng khoái!"

"Hay!"

"Lại thêm ly nữa!"

Mọi người tức khắc vây quanh, bắt đầu nịnh hót.

"Nói tới uống rượu, thì đúng phải để Hào Dữ, người khác cũng không ai bằng nó...."

Trịnh Hào Dữ chắn hết rượu cho Hàn Thần Hội.

Hàn Thần Hội ngồi bên cạnh, trên mặt tràn ngập sùng bái, hai mắt sáng quắc, thâm tình chân thành nhìn Trịnh Hào Dữ chồng cô.



Tôn Mạn Ninh duyên dáng nhấm nháp món ăn, tầm mắt thường xuyên qua lại giữa Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội.



Xem tình huống trước mắt thì, cô con dâu này vẫn rất yêu con trai bà.



Như thế làm bà dễ chịu một chút.



Có điều......!

Sao vẫn thấy có chút phù hoa......!

Cho dù Tôn Mạn Ninh gặp qua nhiều, kiến thức rộng đến đâu cũng không thể tưởng tượng ra được bình thường hai đứa con bà sống với nhau bằng phong cách phù hoa này thế nào.



Rượu đến lưng chừng.





Hàn Thần Hội đi vào biệt thự, giải quyết "ba gấp".

Cô đứng trong phòng vệ sinh rửa tay, nghiêm túc trang điểm lại lần nữa, rề già gần mười phút mới xong xuôi, đi ra khỏi phòng vệ sinh.



Hàn Thần Hội đi vào hoa viên.



Một cơn gió nhẹ thổi phất qua hai hàng liễu trong vườn, những cành liễu xum xuê tươi tốt đung đưa từ bên này sang bên kia, như tơ liễu dưới ánh trăng suýt thì phản quang ra màu bạc lấp lánh.



Hàn Thần Hội không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước hơn mười mét, mới chậm rãi dừng lại.



Bởi vì có một chiếc ô tô màu đen chặn trước mặt cô.

Một người đàn ông mặc quần áo màu đen từ ghế phụ bước xuống, hắn ta nhanh chóng đi ra phía sau xe, mở cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn, đơn giản ráp lại, đẩy tới.



Cánh cửa sau bên trái của xe mở ra ——

Dưới sự trợ giúp của hai người đàn ông mặc đồ đen, một người đàn ông có thân hình gầy nhưng rắn chắc ngồi vào chiếc xe lăn.



Hàn Thần Hội chớp chớp mắt.



Mấy người đàn ông trước mắt cô đều không nhận ra, đây có phải là người của Trịnh gia không?

Có điều......!

Bọn họ đi vào hoa viên nhà cũ kiểu gì?

Thôi, vấn đề này không phải vấn đề cô nên lo, nếu bảo vệ bên ngoài đã để bọn họ đi vào, nhỡ đâu là khách thì sao?

Hàn Thần Hội lại nâng chân dài, xoay người, mới đi được hai bước, một giọng nam trong trẻo liền vang lên từ phía sau.



"—— Hàn Thần Hội?"

"............"

Hàn Thần Hội có chút nghi hoặc quay đầu lại.



Người nói chuyện là người đàn ông ngồi trên xe lăn, trông hắn ta có vẻ của một người trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, phỏng chừng đã hơn ba mươi tuổi, bề ngoài à......Nếu so với Trịnh Hào Dữ thì chẳng xứng để so, nhưng nếu so với người bình thường thì cũng khá là đẹp trai.



"Xin chào."

Hắn ta cười cười.



"Tôi là Trịnh Hoành Nghĩa."

Nháy mắt, Hàn Thần Hội ngây cả người.



Không biết vì sao, trong đầu cô thế mà hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cô và Trịnh Hào Dữ gặp mặt ——

Hắn đứng dưới ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, cũng mỉm cười nói với cô, "Xin chào, tôi là ——"

"Hàn tiểu thư"?

Trịnh Hoành Nghĩa gọi một tiếng, đánh thức cô về hiện thực.



Thì ra hắn chính là Trịnh Hoành Nghĩa trong truyền thuyết.



Anh ba của Trịnh Hào Dữ, người từng gặp phải tai nạn xe cộ.



"Chào anh......"

Hàn Thần Hội hơi cúi người, lễ phép chào: "Anh ba."

Trịnh Hoành Nghĩa nhướng mày, lăn xe lăn tới, ngừng trước mặt Hàn Thần Hội.



Hàn Thần Hội hơi nghiêng đầu.



Giây tiếp theo, Trịnh Hoành Nghĩa bỗng nhiên muốn đứng lên khỏi xe lăn, nhưng hai chân của hắn đã bị liệt, căn bản không thể đứng được, thân thể trực tiếp ngã về phía trước.



"Cận thận ——"

Hàn Thần Hội không hề nghĩ ngợi, vội đưa tay ra đỡ hắn.



Ngay lúc này, một giọng nói vừa lạnh vừa trầm thấp vang lên.



"—— Thần Hội."

Hàn Thần Hội quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Trịnh Hào Dữ kẹp thuốc lá trong đầu ngón tay, mặt vô biểu tình đứng cách đó mấy mét nhìn cô..