Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 21: Cuộc đời nào có lắm nỗi vui, được sống bình thản đã chẳng dễ dàng






Quầng thâm mắt của Khang Nam có dùng bao nhiêu concealer vẫn không che hết được, cô dứt khoát bỏ cuộc, đi ra ngoài với mái tóc rối bù. Vừa đến công ty, cô đã đâm sầm vào Từ Châu chạy tới từ phía đối diện.

“Thằng nhóc này, có gì mà gấp gáp thế?” Khang Nam bị đâm nổ đom đóm mắt.

“Cậu của em gặp chuyện rồi.” Bình thường trên công ty Từ Châu toàn gọi Lão Triệu là Sếp Triệu, không gọi ông là cậu. Cậu ta đột nhiên gọi Lão Triệu như thế, có vẻ chuyện rất khẩn cấp.

“Lão Triệu bị gì?”

“Nằm viện!”

Dạo này đang có mốt nằm viện à? Chuyện này là sao?

Khang Nam không nói hai lời, theo Từ Châu vào thang máy ngay. Lão Triệu có ơn tri ngộ với Khang Nam, rất nhiều thói quen và suy nghĩ khi làm việc của Khang Nam đều nhờ Lão Triệu cầm tay chỉ dạy. Khang Nam rất hiểu trong ngành này có lãnh đạo giỏi quan trọng thế nào, nhất là lãnh đạo còn sẵn sàng dạy mình những bản lĩnh thật sự, vì thế Khang Nam vô cùng nỗ lực, sợ mình làm Lão Triệu thất vọng. Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày Lão Triệu cũng sẽ đổ bệnh. Một người đàn ông luôn khí phách hiên ngang, phóng khoáng lỗi lạc nhường này, sao tự dưng lại đổ bệnh được?

“Nghiêm trọng không?” Khang Nam sợ hãi hỏi.

“Chưa biết ạ.”

Từ Châu phóng xe thẳng tới bệnh viện, hai người vội vàng chạy tới cửa phòng giải phẫu.

“Cậu cháu thế nào rồi?” Từ Châu hỏi một cô gái trẻ.

Cô gái kia rất cao, mắt to, gò má cao, cô ta trang điểm nhẹ, khẽ cau mày. Khi thấy Từ Châu tới, cô ta nhỏ hai hàng lệ, sau đấy mới mở miệng: “Sáng nay Lão Triệu đột nhiên bị đau tim, sau khi đưa tới đây thì bị đẩy vào phòng giải phẫu ngay. Các bác sĩ đều ở trong đó, vẫn chưa ra, hơn một giờ rồi.”

Từ Châu cúi đầu thở dài, đặt mông ngồi lên ghế.

“Cô đây là?” Cô gái trẻ mở miệng hỏi.

“Tôi là Khang Nam, nhân viên của sếp Triệu. Chị là con gái Sếp Triệu phải không? Sức khỏe của Sếp Triệu tốt lắm, nhất định sẽ không sao đâu.”

“Em mới là con gái ông ấy, đây là vợ của bố em, mẹ kế của em.” Một cô gái thò ra từ đằng sau Khang Nam, gương mặt tròn có vẻ khá ghê gớm.

Ừ, cô gái này quả như được khắc từ cùng một khuôn với Lão Triệu.

Khang Nam vội vàng xin lỗi hai người: “Em xin lỗi, em hiểu nhầm rồi. Em sẽ qua bên đó đợi, không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, Khang Nam yên lặng ngồi bên cạnh Từ Châu, giật áo Từ Châu, thì thầm “Sao chú không nói trước với chị một tiếng, chị nào biết vợ và con gái của Lão Triệu lại xêm xêm tuổi nhau.”

Từ Châu đang định nói gì đấy, nhưng rồi lại thôi,  thở dài một hơi.

Khi mọi người đang chìm trong không khí xấu hổ, cô con gái giống Lão Triệu như lột gọi một tiếng “Mẹ”, sau đó chạy đi đón một người phụ nữ có gương mặt lạnh lùng.

Người phụ nữ quý phái nhìn xung quanh, quan sát từng người, sau đó dừng mắt lại nhìn vợ của Lão Triệu, chậm rãi mở miệng, “Hạ Khiết cũng vất vả rồi, đừng khóc.” Nói xong, bà duỗi tay ôm cô ta vào lòng.

Cô vợ mới tên Hạ Khiết này cũng không bối rối, chị ta ôm chặt bả vai vợ cũ của Lão Triệu, lắc lắc đầu như làm nũng.

Cảnh này khiến Khang Nam mắt chữ A mồm chữ O. Người xưa săn sóc quan tâm người nay, tình mới thân mật khăng khít với tình cũ. Nếu bây giờ Lão Triệu có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài phòng giải phẫu lúc này, nhất định ông sẽ cảm động hết sảy.

Khang Nam nhớ tới mấy chuyện phải bàn giao trên công ty, cô bèn xuống lầu gọi điện cho Tiểu Vi, dặn dò vài câu. Cô vừa quay người lại thì gặp phải vợ cũ của Lão Triệu.

Khang Nam cười cười, “Chào chị.”

“Em là Khang Nam phải không, chị vừa hỏi Từ Châu, nó nói đấy là em.”

“Vâng ạ, em là nhân viên của Sếp Triệu.”

“Em rất ưu tú, chị từng nghe Lão Triệu nói về em.”

“Đấy là nhờ sếp nâng đỡ ạ.”

“Anh ấy không tùy tiện đối xử tốt với ai đâu, em là nhân tài xứng đáng được nhận sự bồi dưỡng của anh ấy.”

“Cảm ơn chị ạ.”

“Có gì mà phải cảm ơn, ngoài việc chị là vợ cũ của Lão Triệu thì chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau. Nhưng đã gặp được nhau, thì là có duyên. Chị xin nhiều lời mấy câu, chị có thể nhận ra Từ Châu thích em.”

Khang Nam không ngờ người phụ nữ quý phái này lại thẳng thừng như thế, vừa mở miệng đã hỏi chuyện giật gân. “Có lẽ chị hiểu lầm rồi ạ. Cậu ấy còn trẻ, có lẽ chỉ thấy hứng thú nhất thời, không quá nghiêm túc, mấy hôm nữa gặp được người thích hơn thì lại đổi ý thôi.”

“Có lẽ vậy, nhưng lúc nãy khi em xuống lầu, ánh mắt nó nhìn em không gạt nổi ai đâu. Chị từng trải, chị nhìn người khá chuẩn.”

“Em cũng không biết nên nói thế nào nữa, em lớn hơn cậu ấy nhiều, cậu ấy còn rất nhiều thời gian để quen biết nhiều người hơn. Em với cậu ấy khác nhau. Hơn nữa em không có gì đáng để cậu ấy thích, không biết tại sao cậu ấy lại có ảo giác là mình thích em.” Khang Nam ăn ngay nói thật.

“Em cảm thấy lí do để thích một người là gì?” Vợ cũ của Lão Triệu nhìn thẳng vào mắt Khang Nam.

Khang Nam nhất thời không thể giải đáp câu hỏi này, cô đột nhiên không thể đưa ra đáp án chính xác. Cô đành yên lặng, chờ đối phương trả lời.

“Bề ngoài? Tiền bạc? Năng lực? Sức khỏe? Trông giống mối tình đầu của em? Ở cạnh nhau thấy thoải mái, nói chuyện hợp rơ? Dù em có bắt anh ta làm gì anh ta cũng theo em? Thích ai cũng vậy thôi, nếu không muốn những thứ như nhau thì không phải là thích. Từ Châu thích em, nhất định là có cái lý của nó, em cũng không cần phải khiêm tốn về chuyện này. Được người khác thích là một chuyện vui, đương nhiên, nếu em ghét nó quá thì cũng có thể nói thẳng với nó. Thời trẻ ai cũng suy nghĩ quá nhiều, tới tuổi chị rồi, muốn suy xét cẩn thận cũng không còn kịp nữa.”

Khang Nam lẳng lặng nghe hết lời bà, cảm thấy đầu mình như bị gõ một cái. Hình như cô đã hiểu ra điều gì, cô ngẫm nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao chị và Lão Triệu lại bỏ nhau ạ, hơn nữa chị còn có thể đối xử bình thản như vậy với người vợ hiện tại của anh ấy, là tại chị không yêu anh ấy ư?”

“Tình yêu ấy mà, bình thản thì không nói nên lời, không khổ sở chết lên chết xuống lại không nhận ra. Thời chị và Lão Triệu cãi nhau dữ nhất, bọn chị quăng hết tất cả những gì quăng được trong nhà, chửi cả tổ tiên người kia. Về sau bọn chị mệt mỏi nên ly hôn. Sau khi ly hôn được tự do, chẳng hiểu sao lại thấy khoan dung hơn với người kia, bọn chị không chỉ không trở thành kẻ thù, mà càng tin tưởng người kia hơn, giống như người thân, người bạn. Anh ấy cũng hỏi chị mấy bận về chuyện tái hôn, chị không có tư cách phát biểu ý kiến. Anh ấy muốn kết hôn hay không là chuyện của anh ấy, là quyết định của riêng anh ấy. Ngay trong thời khắc ly hôn, bọn chị đã không còn cần đối phương phải chịu trách nhiệm nữa. Tất cả những chuyện bọn chị làm vì người kia đều là vì tình nghĩa, bởi vì bọn chị đã từng thân thiết cận kề. Cuộc đời bọn chị đã tới giai đoạn không còn quá bận tâm đến yêu và ghét nữa. Con người luôn theo đuổi hạnh phúc, nhưng cuộc đời nào có lắm nỗi vui, được sống bình thản đã không dễ dàng.”

Khang Nam cảm thấy mình được khai sáng, tâm phục khẩu phục. Cô cố gắng dượt lại những câu nói này trong lòng, băn khoăn về đạo lý trong ấy.

“Lão Triệu phẫu thuật xong rồi, em có thể lên thăm anh ấy, chị đi trước đây.” Vợ cũ của Lão Triệu duyên dáng bước ra khỏi cửa, lên xe. Bà vẫy tay với Khang Nam qua cửa sổ xe, sau đó rời đi mà không quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ấy, Khang Nam cảm thấy người phụ nữ này đang tỏa sáng.

Khang Nam vừa được tiếp thu giáo dục tư tưởng vội chạy lên lầu tìm phòng bệnh của Lão Triệu. Lão Triệu đã tỉnh, môi ông trắng bệch, dường như chỉ mấy hôm mà ông đã gầy đi rất nhiều. Nhưng ngoài gầy hơn, Khang Nam còn cảm thấy hình như có chỗ nào đấy sai sai. Trông ông khang khác mọi khi, cô nghĩ một lúc mới chợt nhận ra, sao Lão Triệu lại hói đầu? Hóa ra trước giờ sếp mình toàn đội tóc giả à!

Hiện tại tuy Lão Triệu chưa nói được gì, nhưng khi ông lia mắt nhìn đám người, đặc biệt là lúc thấy cô vợ Hạ Khiết và con gái mình, mắt ông ậng nước, tủi thân như một đứa trẻ.

Sau khi cô chạy hết các thủ tục với Từ Châu, trời đã xế chiều. Khang Nam và Từ Châu sóng vai ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện. Từ Châu mỏi mệt, cậu chàng ngồi sõng soài, điều chỉnh độ cao xong, cậu chậm rãi tựa đầu vào vai Khang Nam. Khang Nam vốn định đẩy ra, nhưng thấy hôm nay thằng nhóc này đáng thương, chung quy cô vẫn không động thủ.

“Hôm nay là hoàn cảnh đặc biệt, cho chú mượn chị dựa một tí.”

“Cảm ơn!”

“Sắp tối rồi, đừng ngủ, bên ngoài lạnh lắm.”

“Vầng, em chỉ nghỉ một lát thôi. Chị nói xem, tại sao con người lại yếu ớt vậy nhỉ?”

“Đúng vậy, cho nên mới nói sức khoẻ quan trọng nhất, tiền bạc đều là thứ yếu thôi.”

“Em thấy lúc nãy mợ trước của em nói chuyện với chị, hai người bàn gì thế?”

“Bí mật giữa phụ nữ với nhau, ranh con như chú hỏi làm gì.”

“Bí với chả mật, chị hỏi bả tại sao lại tới thăm chồng cũ chứ gì?”

“Có phải chú đính máy nghe trộm vào chị không?”

“Em liệu sự như thần, không cần sử dụng thủ đoạn khoa học kĩ thuật cũng thấy rõ mọi thứ.”

“Cũng dàng dạng vậy, coi như thế đi.”

“Vầng. Mợ trước của em nói sao?”

“Vẫn là bạn bè mà, dù sao cũng là bố của con chị ấy. Mợ trước của chú vừa sang lại vừa thông thái, không phải dạng vừa đâu.”

“Hâm mộ à?”

“Hâm mộ chứ, chị không làm được như vậy. Chị còn chẳng dám đi thăm vợ cũ của Lão Vương.”

Từ Châu nghe thế, ngẩng phắt đầu dậy khỏi vai Khang Nam, “Rốt cuộc ý chị sao đây, sao chị vẫn còn vướng bận về chuyện này? Qua năm cũ tới năm mới rồi, chị không bỏ chuyện Lão Vương ra đằng sau được sao?”

“Chị cũng muốn bỏ lắm chứ, chẳng phải chị đã cố rồi sao?”

“Chị có cố cơ à?” Từ Châu nhìn Khang Nam với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cố rồi chứ!”

“Cố thế nào?”

“Chị nhắn tin mắng anh ấy! Chị nói với anh ấy là nếu không thích chị, không muốn yêu chị, không cắt đứt sạch sẽ với vợ cũ thì tránh xa chị ra! Sau đó chị xoá nick anh ấy rồi!”

“Nhắn lúc say không tính!”

“Sao lại không tính! Say rồi mới nói thật chứ!”

“Vậy tỉnh rồi thì sao?”

“Tỉnh rồi thì, chị lại add anh ấy……”

“Chị chờ đấy!” Từ Châu đột nhiên đứng dậy.

“Chú làm gì thế!”

“Em giúp chị nói thẳng với Lão Vương!”

“Chú quay lại đây cho chị, chú giở trò gì đấy! Chị chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, chị không ngốc đến độ dây dưa cả đời đâu, cuộc đời của chị quý giá lắm!” Khang Nam ngăn Từ Châu lại, “Chú có đói không? Chị biết một nhà hàng chuyên thịt lợn ngon lắm, Lão Triệu từng đưa chị đi ăn. Tụi mình đi ăn rồi mang về cho Lão Triệu, Lão Triệu thích những món này lắm!”

Từ Châu nghe tới có đồ ngon, bụng sôi sùng sục. Khang Nam nghe được tiếng thì cười, kéo cậu chàng ra ngoài.

Hoàng hôn kéo dài bóng hai người trên mặt đất.

Khang Nam ăn nửa nồi miến hầm dưa chua, uống hết bát canh cuối cùng, thoải mái dễ chịu duỗi eo một cái, liếc mắt nhìn Từ Châu mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc trước mặt mình, “Em trai, sao thế, món Đông Bắc cũng không chữa lành được lòng chú à?”



“Cái bà nhẫn tâm này, ông chủ của chị đang nằm trên giường bệnh đấu tranh với con ma ốm, chị thì lại ở đây say mê ăn sạch đồ ăn. Đây là lần đầu em thấy có người ăn khỏe như thế, chị mà mở live stream mukbang trên mạng là hot được đấy.”

Khang Nam không vội vặc lại ngay, cô duyên dáng cầm một tờ giấy ăn trên bàn lên, lấy cái gương be bé ra lau miệng, dặm lại son môi, “Đại ca mẹ nhà chị bảo, dù có gặp việc khó thế nào, chỉ cần vẫn nuốt trôi cơm thì chẳng nhằm nhò gì! Huống chi hôm nay chị đã thấy rất nhiều bạn bè người thân khắp nơi của ông chủ tới thăm ông ấy lúc ông ấy gặp nạn. Gia đình hài hòa, hai bà vợ mới cũ đều có mặt, chị em tình thâm ấm áp xúc động đậy. Vả lại ổng đã qua ải gian nan, thằng cháu ruột cũng có thể cáng đáng nghiệp lớn của gia tộc, còn có thể ngồi trước mặt chị mà chỉ trích nhân viên. Đời người mấy ai được trải nghiệm chuyện này, ông chủ của chị quả là người thầy và thần tượng của đời chị.” Khang Nam nói hết câu, xách phần canh gà đã gói ghém kĩ càng, đưa mắt ra hiệu với Từ Châu, “Đi thôi, cậu chủ nhỏ, đi đưa thức ăn cho cậu của chú và sếp của chị nào.”

Từ Châu đứng lên, nhận phần ăn trong tay Khang Nam. Cậu chàng cúi đầu, nhìn Khang Nam chỉ cao đến cằm mình, xoa xoa đầu Khang Nam bằng tay còn lại, “Hôm nay chị của em cũng vất vả lắm rồi, em đưa chị về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó em lại mang đồ ăn lên cho cậu.”

“Láo nháo quá chú em ạ. Thế thì chú đi đưa thức ăn đi, chị bắt xe về công ty một chuyến. Chị còn phải xử lý mấy chuyện. Chú cũng về nghỉ ngơi cho sớm đi, Lão Triệu có vấn đề gì thì gọi điện cho chị.” Khang Nam vừa nói vừa khoác áo đi ra ngoài, không nghe rõ câu đằng sau của Từ Châu.

Khang Nam ngồi trên hàng ghế sau của xe taxi, nhìn đèn neon nhấp nháy lập lòe và đám đông chen chúc đang đợi qua đường ngoài cửa sổ, lòng cô bỗng thấy lặng đi. Trong thành phố này có biết bao con người như cô, náo nhiệt, bận rộn, chờ đợi. Cô nhẹ nhàng quay cửa kính xe xuống, đưa mắt ra ngoài. Gió lạnh lùa vào trong xe, cô hít vào một hơi thật sâu.

Chẳng có gì trên đời này là không đáng giá, chỉ có mình mới biết nó có đáng hay không.

Cô lấy di động ra, nhắn một tin cho Tiểu Vi: Bà chủ nhà ơi, để lại căn chung cư gần công ty cô đang định cho thuê cho chị đi, chị dọn dẹp đồ rồi chuyển vào đấy!

Chỉ một lát sau cô đã nhận được tin nhắn lại của Tiểu Vi: Tuân mệnh, miễn phí điện nước, tiền thuê tùy tâm.” Cô nàng còn không quên đính kèm một tấm ảnh selfie đang quẩy bar, nền ảnh mờ ảo, đôi mắt cô nàng sáng lấp lánh như bóng đèn phía trên vậy.

Nhờ cái mồm loa của Tiểu Khâu, chuyện Khang Nam sắp chuyển nhà đã loan truyền rộng rãi tới mức toàn thành phố đều biết, đến cả Tiểu Hồng ở mãi tận quê cũng biết. Hội bạn chơi chó sôi nổi nhắn tin hỏi cô tại sao lại muốn dọn đi, vô cùng luyến tiếc cô. Khang Nam nói sang năm mới công việc của mình bận hơn, chuyển tới gần công ty hơn thì tiện hơn, xin mọi người cứ yên tâm. Cô sẽ chăm sóc tụi chó cẩn thận, bao giờ rảnh sẽ về chơi thường xuyên, để người tụ tập với người, chó tụ tập với chó.

Mấy ngày nay lòng Khang Nam luôn bất ổn, không biết Lão Vương hay tin cô chuyển nhà liệu có tới hỏi thăm cô không, liệu anh có xuất hiện không. Cô cũng không biết rốt cuộc mình chờ mong Lão Vương xuất hiện hay là không xuất hiện, cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Nhưng dù Lão Vương có xuất hiện hay không cô vẫn phải chuyển đi. Dù sao Lão Vương cũng sắp ra nước ngoài, nếu phải tận mắt nhìn Lão Vương rời đi, chi bằng mình tự đi xa trước. Nghĩ tới đây, cô bỗng nhớ tới một bài hát của Trần Dịch Tấn, “Hàng ngàn hàng vạn cánh cửa, luôn có một người phải đi trước.” Lần này cô phải đi trước, tàn nhẫn một chút thì mới không đau lòng.

(Hàng ngàn hàng vạn cánh cửa, luôn có một người phải đi trước: bài hát Mười năm của Trần Dịch Tấn. Link vietsub.)

Phí sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc dưới sự chỉ huy của Tiểu Vi, Từ Châu cũng đóng hộp toàn bộ gia sản của Khang Nam chỉnh tề, nhân viên vận chuyển khuân hết lên xe. Khang Nam tính toán, có 28 hộp, chưa kể đồ nội thất và đồ điện.

“Chị, nhà chị khủng đấy.” Tiểu Vi đưa một chai nước qua.

“Chuẩn, đủ làm của hồi môn rồi.” Từ Châu lau mồ hôi.

“Thế này mà cũng đủ ư? Những thứ này còn không đủ bỏ đầy biệt thự ở Thuận Nghĩa của chị sau này đâu!” Khang Nam uống một hớp nước, kiêu ngạo nói.

“Chị, tới lúc được ở biệt thự thì phải thay hết những thứ này rồi.” Tiểu Vi nịnh cô rất lành nghề.

“Chị đây không phải là người có mới nới cũ, cô nhìn đi, đây là giang sơn mà chị thu phục mấy năm nay ở Bắc Kinh đấy.” Khang Nam nói, chỉ vào cái thùng cao cao đựng son môi và giày cao gót.

Nói xong, cô bế mỗi tay một con chó cùng lên xe, ngồi chắc ở hàng ghế sau. Đoạn, cô bảo Từ Châu và Tiểu Vi lái xe theo sau.

Nói thật, vào giờ phút này, tâm trạng của Khang Nam vô cùng phức tạp. Cô nhớ tới thời mới tới Bắc Kinh, mình chỉ có một chiếc vali da. Lần đầu tiên chuyển khỏi tầng nửa hầm, cô chỉ có một vali da và một chiếc túi xách. Sau đấy cô chuyển nhà với tần suất cố định 1 lần/năm, đồng thời liên tục thêm hành lý. Mấy năm sau, cô đã có nhiều đồ đến mức phải dùng một chiếc xe tải có thùng to mới chứa hết được. Cô còn có thêm một con chó, và cả đồ nội thất mà Lão Vương chọn cho cô.

Cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Lucky đột nhiên đứng dậy kêu gâu gâu với cửa sổ xe. Khang Nam nhìn ra ngoài, Lão Vương xuất hiện ở cửa khu đô thị, vươn tay cản xe lại.

Khang Nam hạ cửa sổ xe xuống, “Anh đến đây làm gì, nguy hiểm lắm.”

“Em, em, em định đi đâu?” Đầu Lão Vương mướt mát mồ hôi.

“Em đi đâu cũng chẳng liên quan gì đến anh.” Khang Nam đột nhiên ý thức được mình phải làm một người phụ nữ tàn nhẫn. Cô lập tức ngồi thẳng người, cụp mắt nhìn xuống Lão Vương.

“Có, có, có liên quan!” Lão Vương lắp ba lắp bắp.

“Có liên quan gì chứ, đằng sau còn xe, anh mau đi đi, đừng đứng đây gây ách tắc.”

Lão Vương nhìn lướt qua xe của Từ Châu ở đằng sau, “Bác tài, mở, mở cửa“. Anh vỗ cửa xe mấy cái, sau đó dứt khoát mở cửa xe nhảy lên, “Bác tài, lái, lái xe đi, cảm ơn!” Anh ôm Lucky vào lòng.

“Anh làm gì thế, sao lại lên đây?” Khang Nam cướp Lucky về.

“Anh giúp em chuyển nhà.”

“Không cần.”

“Cần chứ.”

“Anh làm vậy không phải là chơi xấu em sao?”

“Em nói phải thì phải.”

“Anh bị cái giống gì thế? Anh đã gương vỡ lại lành, như chim liền cánh như cây liền cành với vợ cũ, cùng hạnh phúc vui sướng ra nước ngoài rồi cơ mà. Đây không phải là ước mơ của hai người sao?”

“Em nghe ở đâu ra là anh sắp đi nước ngoài?” Lão Vương nhìn Khang Nam chằm chằm.

“Anh quan tâm ai nói với em làm gì, anh sắp bán nhà tới nơi rồi, đừng tưởng em không biết. Em không dễ lừa gạt đâu, em không phải gái trẻ ngoài kia mà để anh lừa!”

“Anh không lừa em!”

“Em cảm ơn anh quá!”

“Vi Linh Linh ra nước ngoài, không phải anh. Anh bán nhà là để mua một căn lớn hơn sau này chúng mình ở với nhau!” Lão Vương nói hết trong một câu, mặt anh đỏ lên vì nghẹn.

Khang Nam ngớ ra, phải bình tĩnh mất mấy giây, “Chị ta ra nước ngoài? Sao anh không đi chung với chị ta?”

“Bọn anh không còn liên quan gì nữa, bọn anh đã nói rất rõ với nhau rồi. Anh đi rồi thì ai chăm sóc em?”

“Tự em có thể chăm sóc bản thân em!” Khang Nam nói xong câu đó thì tự chột dạ, ho một cái.

“Cho anh một cơ hội đi, để anh chăm sóc em!”

Giọng Lão Vương cực kỳ có ma lực, đầu óc Khang Nam lập tức ngừng chuyển động.

Chẳng hiểu sao Khang Nam lại hơi muốn khóc, nhưng cô không biết mình có nên khóc hay không. Những chuyện xảy ra lúc này không giống kịch bản mà cô đã tưởng tượng lắm.

Cô nhéo nhéo mũi mình, quay đầu lại nhìn Lão Vương một lát, trông anh gầy hơn một chút, lúm đồng tiền mờ mờ, anh yên lặng đợi câu trả lời của cô.

“Em phải ngẫm lại đã, anh đừng làm phiền em vội.”

Xe của Từ Châu vẫn luôn bám đằng sau, Tiểu Vi ngồi trên ghế phụ cười xấu xa nhìn Từ Châu, “Người anh em, chú mày sẽ không tức lên đua xe cướp người chứ? Giống kiểu phim Fast and Furious ý! Nếu chú muốn phóng ẩu thật thì thả chị xuống ven đường, nhà chị còn mấy mảnh đất đang chờ chị thừa kế!”

“Chị đừng có ngồi không nói mát! Lòng em đang khó chịu lắm đây.” Từ Châu rầu rĩ ra mặt.

“Haizz, đã biết lòng sẽ phải đau, mà sao vẫn cứ si tình trước sau. Chị đã bảo chú mày từ sớm là chị Nam sẽ không thích kiểu chó con như chú mày mà. Thứ mà chị Nam thiếu chính là cảm giác an toàn, chú mày quá là không an toàn.”

“Vậy kiểu chó cỏ già úa như Lão Vương thì an toàn chắc? Em không tin lão giở trò dính dai như đỉa là cưa lại được chị Nam!”

“Nhóc ơi, chú mày vẫn chưa hiểu phụ nữ rồi! Người ta làm chị Nam cảm động theo kiểu “êm tiếng mát cho đời“, không tin thì hai mình cược đi!”

(Êm tiếng mát cho đời: trích một câu trong bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu, Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997. Link.)

“Cược thì cược! Em mà thua thì em tặng chị một cái túi, chị mà thua chị phải cho em một căn nhà!”

“Không sao cả, bởi vì kiểu gì chú mày cũng thua thôi! Đạo hạnh của chú còn chưa đủ, hay là chú thử cưa chị trước thử coi, chị không chê chú thiếu an toàn đâu.”

“Chị còn lấy em ra bỡn cợt là em phóng ẩu đấy!”

“Đừng kích động nhé em trai, đều là anh chị em với nhau, đùa tí thôi làm gì nên nỗi! Nói vậy cho đỡ xấu hổ thôi, chú mày tưởng chị thích chú thật à!”

Tiểu Vi vừa dứt lời, Từ Châu oán hận giẫm chân ga, xe lướt vèo đi, chỉ còn tiếng gào thét của Tiểu Vi vang vọng trên đường.

[HẾT CHƯƠNG 21]

[HOÀN]