Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 9: Nỗ lực học tập (1)




Âu gia

Mười một giờ đêm, Âu Tĩnh Như vẫn miệt mài ngồi trên bàn hết lật sách rồi lật vở ra học bài, làm bài tập nhưng cô xem mãi vẫn không hiểu gì, học cũng không có hiệu quả cô thở dài một hơi lấy điện thoại gọi cho Ivy.

Bên kia Ivy vừa mới say giấc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vẫn nhắm tịt mắt tay thì mò mẫm tìm điện thoại, vừa tìm thấy cô đã nghe máy ngay, giọng nói ngáy ngủ xen lẫn sự cau có, khó chịu: “Alo! Ai vậy?”

“Là tớ, Tiểu Như đây, tớ có chuyện muốn nhờ cậu.” Âu Tĩnh Như e dè lên tiếng đáp lại, cô đã chuẩn bị tâm lý để nghe Ivy quát mắng rồi.

Quả nhiên, Ivy đã mím môi tức giận quát lớn vào điện thoại: “Nhờ cái gì không để ngày mai được à? Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Cậu có biết phá giấc ngủ của người khác là một tội ác không?”

“Tớ xin lỗi, chỉ là tớ hơi gấp gáp, nôn nóng thôi. Tớ…tớ muốn nhờ cậu kèm tớ học, tớ muốn trở thành một học sinh giỏi đứng trong top đầu của trường.”

Sau khi nhờ Ivy xong Âu Tĩnh Như cũng sẽ nhờ Âu Tĩnh Kỳ có hai học bá kèm cho cô chắc chắn có thể trở thành một học sinh giỏi, học lực Ivy không cần phải nói đến còn Âu Tĩnh Kỳ thì khỏi phải bàn là một học bá danh xứng với thực. Tuy bề ngoài Ivy thoạt nhìn có vẻ nghịch ngợm, phá phách học hành không vào đâu nhưng thực chất Ivy học vô cùng giỏi, khi còn ở Thụy Sĩ cô luôn là niềm tự hào của trường, các cuộc thi liên quan đến trí tuệ đều có mặt của cô cả.

“Hả? Cậu mới vừa nói cái gì? Cậu muốn tớ kèm cậu thành học sinh giỏi? Đứng top đầu của trường?” Ivy từ từ ngồi dậy tựa lưng vào giường, vừa nghe Âu Tĩnh Như bảo thế thì liền tỉnh ngủ, cô nhìn lại điện thoại xác định xem người đang nói chuyện với cô có phải là Âu Tĩnh Như hay không? Xác nhận người đó là Âu Tĩnh Như, Ivy nhíu mày cất giọng nói tiếp:

“Esther! Cậu bị ấm đầu à? Có phải đã chịu đả kích gì rồi không? Khi còn ở Thụy Sĩ cậu đã từng muốn lập di chúc rồi bây giờ lại muốn học giỏi, cậu là muốn cống hiến cho đời trước khi chết sao?”

“Ây da~ Cậu đừng có châm chọc tớ nữa, tớ là đang nghiêm túc nói chuyện với cậu đó, tớ đã dành suốt ba tiếng đồng hồ để học nhưng vẫn như không, học mãi vẫn không vô chữ nào, cậu hãy giúp tớ đi. Anh Tiểu Hiên bảo thích người con gái học giỏi, hiền lành nên tớ nhất định phải học thật giỏi, phải khiến cho anh ấy vui vẻ, tự hào khi có một vị hôn thê là tớ.” Âu Tĩnh Như năn nỉ giọng điệu vô cùng chân thành, khẩn thiết khiến người ta có muốn từ chối cũng không nỡ.

Hóa ra là vì Dạ Khải Hiên, Ivy thở dài một hơi khẽ lắc đầu ngán ngẩm cô bạn của mình.Vì một người mà thay đổi bản thân trở thành một người mà chính bản thân mình cũng không thích, mất đi dáng vẻ vốn có của mình có đáng không? Âu Tĩnh Như vốn là một cô gái năng động, hoạt bát, đáng yêu lại có chút ngốc nghếch nếu bây giờ thay đổi trở thành một cô gái hiền lành, dịu dàng thì sẽ không còn là Âu Tĩnh Như nữa, thay đổi như thế chưa chắc đã tốt. Ivy thật sự rất muốn nói cho Âu Tĩnh Như biết những gì mà cô đang suy nghĩ, muốn cô hãy giữ dáng vẻ vốn có đừng thay đổi nhưng đáng tiếc lại không thể, cô biết Âu Tĩnh Như chắc chắn sẽ không nghe, nếu muốn trách thì trách Âu Tĩnh Như quá si tình, chấp mê bất ngộ.

“Bó tay với cậu rồi, trưa mai sau khi học xong tớ sẽ đến nhà cậu kèm cậu học.” Ivy cất tiếng nói với Âu Tĩnh Như, lần này kèm Âu Tĩnh Như học sẽ vất vả lắm đây cô thừa biết trình độ học của bạn thân mình đến đâu, cái trình độ ấy đã ở một cái mức thượng thừa rồi.

“Ok, yêu cậu quá đi mất, bây giờ cậu có thể ngủ được rồi, chúc cậu ngủ ngon.” Âu Tĩnh Như vui vẻ cười tít cả mắt, vừa nói xong liền cúp máy bay thẳng lên giường đắp chăn ngủ.

Ivy nghẹn họng nhìn điện thoại, có cần vừa ăn xong liền chùi mép như thế không? Ivy đặt điện thoại xuống rồi nằm xuống trong lòng chỉ thầm cầu mong Dạ Khải Hiên có thể thấy được những cố gắng của Âu Tĩnh Như.

---------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Âu Tĩnh Như cùng Âu Tĩnh Kỳ đến trường vừa đi cô vừa hỏi anh: “Anh hai! Trưa nay anh có rảnh không? Nếu rảnh thì hãy cùng với Ivy kèm em học đi.”

Âu Tĩnh Kỳ đứng khựng lại nhìn em gái của mình chằm chằm, anh ngây người một lúc trước lời nói của cô, anh biết rõ năng lực học tập của cô em gái mình, đột nhiên cô lại nhờ vả chuyện này thật khiến anh không biết phải phản ứng như thế nào? Anh mở miệng hỏi cô, xác định bản thân không phải nghe lầm:

“Em muốn anh kèm em học? Anh không nghe lầm đó chứ?”

“Anh không nghe lầm đâu, em thật sự muốn anh kèm em học.” Âu Tĩnh Như tươi cười khẳng định chắc chắn với anh, cô nhìn thấy Ivy đang ở phía trước liền nói với anh: “Nếu không có chuyện gì thì trưa nay nhớ kèm em học đấy, bây giờ thì em vào lớp đây. Tạm biệt.”

Tâm tình của Âu Tĩnh Như đột ngột thay đổi lớn như vậy thật khiến cho Âu Tĩnh Kỳ thích ứng không kịp, thật khiến anh quá kinh ngạc, bất ngờ mà. Sự thay đổi của cô khiến anh không thể đoán, lường trước được nhưng có một chuyện anh có thể đoán ra và chắc chắn đến 90% chính là sự thay đổi đột ngột của cô có liên quan đến Dạ Khải Hiên.

Sau chuyện ngày hôm qua, tất cả học sinh trong trường bây giờ khi nhìn thấy Âu Tĩnh Như thì sẽ xảy ra hai trường hợp, một là né tránh không dám lại gần sẽ tránh như tránh tà, hai là sẽ tỏ ra thân thiết, nịnh nọt cô và trường hợp hai là chiếm đa phần. Âu Tĩnh Như lại chán ghét cảnh người người vây quanh nịnh nọt như thế, cô khó chịu cố gắng không để tâm đến.

Tập đoàn Dạ thị

Chu Dự gõ cửa phòng làm việc của Dạ Khải Hiên, sau khi có sự cho phép anh liền đẩy cửa vào đứng trước mặt của Dạ Khải Hiên nghiêm túc nói: “Tôi đã cho người điều tra chuyện ở khu mua sắm rồi, người phái bọn người kia đến giết giám đốc là người của Hình gia.”

Dạ Khải Hiên đã đoán được phần nào người ra tay nên cũng không quá ngạc nhiên, anh đặt bút xuống ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Trước mắt đừng hành động gì cả, tôi muốn xem Hình gia còn muốn làm gì nữa? Bây giờ anh hãy tập trung cho lô hàng sắp tới đi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Chu Dự khẽ gật đầu hiểu ý sau đó lại tiếp tục nói: “Giám đốc! Bên ngoài có một vị tiểu thư tên là Tiêu Hạ Viên nói là muốn gặp giám đốc.”

“Cho vào.” Dạ Khải Hiên lạnh nhạt phun ra hai chữ rồi tiếp tục làm việc, từ gương mặt đến giọng nói không có thể hiện một chút vui vẻ hay mong chờ gì cả.

“Vâng.” Chu Dự gật đầu nhanh chóng ra ngoài mời Tiêu Hạ Viên vào.