Dạ Khải Hiên cùng những người bạn của mình đi xuống tầng trệt bắt gặp cảnh tượng có rất nhiều cô gái vây quanh sáu người con trai trong đó còn có cả Âu Tĩnh Như và Ivy, cả tầng trệt đều đã không còn đường đi nữa đã chật kín người.
Nhìn thấy Âu Tĩnh Như chật vật, chen lấn trong đám người đó đôi mày của Dạ Khải Hiên cau lại, Tiêu Hạ Viên đứng bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra sáu người con trai có vẻ ngoài rạng ngời, xuất chúng ấy, cô mỉm cười lên tiếng: “Hóa ra người mà hai em ấy bảo là chồng chính là bọn họ, tại sao tớ lại quên mất các cô gái nhỏ hiện nay đều mê những anh chàng đẹp trai của một nhóm nhạc nào đó chứ?”
“Nhóm nhạc? Sáu người đó là ca sĩ?” Dạ Khải Hiên mù mờ hàng mày càng nhíu chặt hơn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, quan sát sáu người con trai ấy, anh khó hiểu tự hỏi trong lòng: “Bọn họ thì có gì mà mê chứ? Tóc tai mỗi người một màu nhìn cứ như bảy sắc cầu vồng môi lại còn thoa son đậm như thế nhìn thế nào cũng không thuận mắt, Tiểu Như làm sao có thể thích những người này được chứ? Nhuộm tóc nhiều như thế sau này nhất định sẽ bị hói chẳng lẽ Tiểu Như thích những anh chàng bị hói đầu?”
Tiêu Hạ Viên gật đầu nói: “Nhóm của bọn họ có tên là AS, là nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất trong thời điểm hiện tại, sáu người bọn họ ai nấy cũng đều có vẻ ngoài đẹp trai rạng ngời, các thiếu nữ tất nhiên là sẽ rất thích.”
Lý Khiêm hơi nhếch môi, trong lòng có chút hiếu kì lên tiếng hỏi: “Cậu cũng là thiếu nữ tại sao lại không thích?”
“Tớ thích đọc sách hơn.” Tiêu Hạ Viên không nhanh không chậm đáp lại, ánh mắt lại hơi liếc sang nhìn Dạ Khải Hiên, cô rất muốn nói thêm một câu tớ không thích đám con trai kia, cô thích đọc sách nhưng cô càng thích anh hơn.
Dư Hạo, Lý Khiêm, Cao Hoài Nam cả ba người các anh ai nấy đều nhận ra tình cảm của Tiêu Hạ Viên dành cho Dạ Khải Hiên, bọn họ cũng biết Dạ Khải Hiên biết chuyện này nhưng lại không quan tâm tuy nói năm người bọn họ là bạn thân với nhau nhưng đối với Tiêu Hạ Viên Dạ Khải Hiên luôn giữ khoảng cách, lạnh nhạt vô cùng.
---------------------------------------------------------------------
Hôm nay là ngày đầu tiên Âu Tĩnh Như học ở một ngôi trường mới, ngày đầu đi học cô đã bị toàn trường chú ý khi đi cùng với Âu Tĩnh Kỳ, dáng vẻ đáng yêu, trong sáng của cô ngay lập tức đã khiến cho các nam sinh để mắt đến, cô không quan tâm đến bọn họ cứ im lặng, lạnh lùng cùng anh trai của mình đi một mạch đến thẳng văn phòng.
Giáo viên đưa Âu Tĩnh Như đến lớp học, vừa vào lớp cô đã nhìn thấy Ivy ngồi ở bàn cuối vẫy vẫy tay chào, cười tít mắt với mình, cô cũng ngay lập tức nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi quay sang xin cô giáo cho cô xuống ngồi cạnh Ivy, cô giáo gật đầu đồng ý ngay.
Ngồi xuống bên cạnh Ivy, Âu Tĩnh Như vui vẻ khẽ hỏi: “Cậu chuyển đến đây từ khi nào vậy? Sao khi nãy tớ lại không thấy cậu?”
“Tớ đến đây vào lúc sáng sớm, không ngờ chúng ta lại có thể học cùng lớp, lần này thì vui rồi có thể tha hồ quậy phá.” Ivy nở một nụ cười tinh ranh, phấn khích. Nhớ lại khi còn ở Thụy Sĩ cô đã cùng với Âu Tĩnh Như bày ra biết bao nhiêu trò, là người có thù tất báo kể cả giáo viên hai người các cô cũng không tha.
“Suỵt! Bên đó tớ còn có thể tha hồ quậy phá nhưng bây giờ còn có anh tớ học ở đây tớ chỉ có thể quậy ngầm thôi.” Âu Tĩnh Như nhướng nhướng mày đáp lại, hiện tại đã có người quản cô rồi cô không thể thoải mái phá phách như lúc trước nữa.
Âu Tĩnh Như cùng Ivy đập nhẹ tay với nhau, nhìn nhau cười đầy ranh mãnh, gian xảo. Không biết ai sẽ là người bị hại đầu tiên của hai người các cô đây?
Đến giờ ra chơi, hai người các cô chưa kịp đi ăn thì đã có một đám con gái nghênh ngang bước vào đứng trước mặt của Âu Tĩnh Như chỉ thẳng vào cô: “Mày! Đi theo bọn tao lên sân thượng.”
Âu Tĩnh Như khẽ nâng mày, nhếch môi cười nhạt, dáng vẻ vô cùng bình thản cùng đám con gái ấy đi lên sân thượng. Ivy thấy thế bèn vội vã đi tìm Âu Tĩnh Kỳ, mặc dù Âu Tĩnh Như có thể thừa sức đánh thắng đám con gái ấy nhưng chắc chắn Âu Tĩnh Như sẽ nương tay, thậm chí là không đánh ở trường bởi vì có Âu Tĩnh Kỳ ở đây, khả năng cao bạn thân cô sẽ phải chịu thiệt thòi.
Ivy chạy ra khỏi lớp hỏi mọi người xung quanh sau khi biết lớp của Âu Tĩnh Kỳ ở đâu liền vội đi đến đó, đứng trước cửa lớp cô thở hì hục lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi ở đây ai là Âu Tĩnh Kỳ?”
Âu Tĩnh Kỳ đang ngồi đọc sách ở bàn cuối nghe có người gọi tên mình liền đặt sách xuống bàn, không nhanh không chậm lên tiếng: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Anh…anh hãy mau lên sân thượng cứu Esther…à không là Tiểu Như, cậu ấy bị một đám người lôi lên đó rồi.” Ivy vội vàng đáp lại rồi không nói gì thêm chạy nhanh như bay lên sân thượng.
Âu Tĩnh Kỳ vừa nghe thế gương mặt anh đanh lại, nhíu chặt đôi mày chạy nhanh theo Ivy. Thật là, mới ngày đầu đi học mà đã có chuyện rồi.
Trên sân thượng, Âu Tĩnh Như bị một đám con gái nắm tóc rồi tát mạnh vào mặt, cô rất giận dữ, rất muốn đánh trả nhưng cô phải nhịn, Âu Tĩnh Như thừa đoán được Ivy nhất định sẽ đi tìm Âu Tĩnh Kỳ chính vì thế nên cô không ra tay để cho anh trai lên xử lý đám con gái đáng chết này.
Cánh cửa sân thượng bị mở tung ra, bọn con gái ở đấy giật mình dừng tay lại, Âu Tĩnh Kỳ cùng Ivy xuất hiện, đám con gái ấy hoảng sợ, xanh mặt mày khi thấy anh, vội vàng buông Âu Tĩnh Như ra, cô thấy anh đến ngay tức khắc nhào vào lòng của anh tỏ vẻ đáng thương, mếu máo: “Anh hai! Bọn họ đánh em, bọn họ vô duyên vô cớ đánh em, em rất đau.”
Bọn con gái vừa nghe Âu Tĩnh Như gọi Âu Tĩnh Kỳ một tiếng anh trai thì giật thót, mặt đã trắng đến cắt không còn giọt máu. Lần này thì xong rồi bọn họ cứ ngỡ Âu Tĩnh Như là bạn gái là kẻ cố tình quyến rũ Âu Tĩnh Kỳ, nếu họ biết cô là em gái của anh thì đánh chết họ cũng không dám không những không bắt nạt mà còn cung phụng cô như bà hoàng.
Càng lớn Âu Tĩnh Hiên và Âu Tĩnh Như càng thể hiện rõ sự khác nhau, cô thì giống Từ Phương Hiểu còn anh thì lại giống Âu Hoằng Phong, đám con gái ấy lại không chịu nhìn kĩ hai người có nét giống nhau không những thế còn có tên, đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.