Hàn Quốc
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Dạ Khải Hiên reo vang khắp phòng, mắt vẫn còn nhắm nghiền anh khẽ nhíu mày lại tay giơ lên lấy điện thoại đang được đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, giọng nói vẫn còn ngáy ngủ của anh cất lên: “Alo!”
Dạ Thành Đông ở đầu dây bên kia thấy con trai mình vừa cất giọng, ông liền lớn tiếng quát: “Thằng nhóc chết tiệt kia! Con đã làm gì với Tiểu Như mà bây giờ nó muốn hủy hôn ước với con vậy hả? Con giỏi lắm, đi Hàn Quốc chỉ mới mấy ngày mà đã khiến cho Tiểu Như đau lòng đến hủy cả hôn ước với con.”
“Ba nói sao? Tiểu Như muốn hủy hôn ước với con? Ba đã đồng ý rồi?” Dạ Khải Hiên ngồi bật dậy, đầu óc đã tỉnh tảo hẳn bởi câu nói của Dạ Thành Đông.
“Đồng ý rồi, chú Hoằng Phong và dì Phương Hiểu của con đã đích thân đến Dạ viên nói về chuyện này, ba và mẹ có khuyên, có nói như thế nào cũng vô dụng. Dạ Khải Hiên! Bây giờ, con ngay lập tức lăn về đây cho ba.” Dạ Thành Đông hậm hực tức giận, lần này anh về ông nhất định phải dạy dỗ lại thằng con trời đánh của mình.
Dạ Khải Hiên chưa kịp đáp lại thì Dạ Thành Đông đã cúp máy, anh quăng điện thoại lên giường, đôi mày nhíu chặt lại, lần này có lẽ anh đã thật sự tổn thương đến cô rồi. Đang suy nghĩ không biết phải làm như thế nào thì bỗng có tiếng gõ cửa kèm theo đấy là giọng nói của Chu Dự vọng vào: “Thiếu gia!”
“Vào đi.” Dạ Khải Hiên cất giọng nói vọng ra bên ngoài.
Chu Dự mở cửa đi vào đứng trước giường của Dạ Khải Hiên, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Thiếu gia! Tối hôm qua tôi đã cho người điều tra tung tích của Âu tiểu thư rồi ạ, hiện tại Âu tiểu thư đang ở ngay trong chính khách sạn này nhưng do Hình Thanh đã cố tình cho người che giấu tung tích của Âu tiểu thư nên sáng sớm hôm nay mới có thể tra ra.”
“Hình Thanh? Anh ta cũng đang ở đây sao?” Dạ Khải Hiên nhíu chặt đôi mày, khá ngạc nhiên khi nghe có Hình Thanh ở cùng Âu Tĩnh Như, anh không ngờ giữa Âu Tĩnh Như và Hình Thanh lại thân thiết đến mức này.
“Vâng ạ, không những có Hình Thanh mà còn có Cyril, T và Ivy tất cả bọn họ đều có mặt ở đây và…và một điều quan trọng…là…là theo những gì mà tôi điều tra được thì tối hôm qua T đã ngủ chung phòng với Âu tiểu thư và Ivy tiểu thư.” Chu Dự ấp úng nói cho Dạ Khải Hiên biết mọi chuyện, vừa nói anh vừa quan sát sắc mặt của Dạ Khải Hiên.
Quả nhiên, sau khi nghe xong sắc mặt của Dạ Khải Hiên ngay lập tức biến sắc trở nên xám xịt, lạnh lẽo, anh lãnh đạm cất giọng nói: “Anh ra ngoài đi.”
Chu Dự gật đầu nhanh chóng đi ra bên ngoài, anh chờ câu nói này của Dạ Khải Hiên tự nãy giờ rồi, còn ở đấy chắc anh ngột ngạt, lạnh lẽo chết mất.
Dạ Khải Hiên lấy quần áo rồi đi vào bên trong phòng tắm, ở bên trong Dạ Khải Hiên đứng trước vòi sen, hai bàn tay của anh siết chặt lại trong đầu luôn nghĩ đến câu nói của Chu Dự, như vậy không phải là những gì mà lúc trước T nói đều là sự thật sao? Anh ta từng được ôm ấp, sờ soạng Âu Tĩnh Như khi đi ngủ. Tại sao cô lại tùy tiện cho một người đàn ông động chạm như thế chứ? Anh không kiềm được sự tức giận mà đấm mạnh vào tường một cái thật mạnh.
Tại phòng của Âu Tĩnh Như, cô nằm giữa hai người là Ivy và T, hai người bạn thân của cô thì ngủ ngon lành còn cô thì suốt từ tối hôm qua vẫn không hề chợp mắt dù chỉ một chút, đôi mắt to tròn của cô bây giờ sưng hết cả lên. Âu Tĩnh Như đang chìm trong những suy nghĩ đau lòng thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô lau nước mắt lấy lại tinh thần xuống giường bước ra mở cửa.
“Anh hai?” Âu Tĩnh Như vừa cửa đã nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ đứng ở đấy, cô tròn mắt sửng sốt gọi anh.
Âu Tĩnh Kỳ ôm chầm lấy cô em gái bé bỏng của mình, vốn dĩ anh định sáng sớm này anh mới bay đến nhưng anh lại không chờ được nữa, anh rất lo lắng cô bèn đi ngay lập tức trong đêm. Khi Âu Tĩnh Như vừa cửa đập vào mắt của Âu Tĩnh Kỳ là đôi mắt vừa đỏ vừa sưng của cô, lòng anh chợt quặn đau muốn ngay lập tức đi tìm Dạ Khải Hiên tính sổ, anh đặt tay lên má của cô nhẹ nhàng an ủi:
“Em gái bảo bối của anh, em đừng đau lòng nữa, đã có anh hai ở đây rồi, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa đâu.”
Nghe những lời nói ấy của Âu Tĩnh Kỳ, Âu Tĩnh Như không kiềm nén được nữa mà rơi nước mắt, những nỗi đau, uất ức trong lòng ngay tức khắc ập đến. Âu Tĩnh Kỳ nhìn thấy lại càng đau lòng hơn, anh lau nước mắt cho cô, tay đặt lên lưng dịu dàng vỗ về an ủi.
“Esther!” Hình Thanh từ đằng xa tiến đến, trên tay còn cầm nhiều túi đồ ăn, anh vốn định mở miệng nói tiếp nhưng ngay lập tức anh nhìn sang chỗ khác khi thấy cô vẫn còn mặc đồ ngủ.
Âu Tĩnh Kỳ cũng hiểu ra vấn đề, anh xoay người che chắn cho Âu Tĩnh Như, cô ngơ ngác vài giây rồi mới nhận thức bản thân đang mặc đồ ngủ, cô vội vàng chạy vào bên trong thay một bộ quần áo khác. Âu Tĩnh Kỳ nheo mắt quan sát Hình Thanh, giọng nói lành lạnh cất lên hỏi: “Anh là ai?”
Hình Thanh thấy Âu Tĩnh Kỳ có những nét vô cùng giống với Âu Tĩnh Như, anh liền biết người đứng trước mặt của mình chính là người anh sinh đôi mà cô thường hay nhắc đến, anh mỉm cười thân thiện tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi tên là Hình Thanh, là bạn của Esther, tôi và em ấy quen biết với nhau khi còn ở Thụy Sĩ.”
Hình Thanh? Âu Tĩnh Kỳ suy nghĩ, dường như anh đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải, anh chợt nhớ ra liền nhíu chặt mày của mình lại, nói: “Anh là đại thiếu gia của Hình gia?”
“Đúng vậy.” Hình Thanh đáp lại với ngữ điệu không có chút cảm xúc nào, chuyện có người biết anh cũng không có gì quá bất ngờ cả.
Âu Tĩnh Kỳ kinh ngạc tột độ khi biết em gái của mình còn quen biết cả Hình Thanh, một mình Cyril là đã quá rồi bây giờ còn cả Hình Thanh, toàn là những người trong giới hắc đạo. Rốt cuộc khi còn ở Thụy Sĩ, Âu Tĩnh Như đã sống như thế nào mà sao toàn thân thiết với những người nguy hiểm này chứ?
“Anh dường như rất thân với em gái của tôi?” Âu Tĩnh Kỳ bày ra gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc hỏi Hình Thanh.
Hình Thanh gật đầu đáp lại ngay: “Đúng vậy, tôi và Esther rất thân với nhau, vô cùng thân.”
Ba chữ vô cùng thân của Hình Thanh khi lọt vào tai của Âu Tĩnh Kỳ không hiểu sao anh lại cảm thấy chói tai như vậy, hai người một người hỏi một người đáp mãi không ngừng, kéo dài cho đến khi Âu Tĩnh Như thay đồ xong.
Âu Tĩnh Như vừa bước ra đã nhìn thấy hai cặp mắt đáng sợ, lạnh tựa như băng, cô theo tầm mắt của Âu Tĩnh Kỳ và Hình Thanh mà nhìn, người họ đang chăm chú nhìn chính là T người đang còn say giấc trên giường của cô. Âu Tĩnh Như biết hai người các anh là đang nhìn T nhưng vẫn muốn trêu chọc một chút để làm vơi đi bầu không khí kì dị này:
“Anh hai! Anh Otis! Hai người làm gì mà nhìn Ivy chằm chằm như thế? Hai người không được nhìn như thế, cậu ấy vẫn còn đang mặc đồ ngủ đấy.”
Nghe Âu Tĩnh Như nói thế, hai người các anh ngay lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại tránh để cho cô hiểu lầm thêm, Âu Tĩnh Kỳ hơi chau mày lại quay sang nhìn em gái của mình: “Em đang nói cái gì thế? Em nghĩ anh hai của em là người như thế sao? Người mà anh nhìn là…”
“Anh hai! Anh Otis! Em có chuyện muốn nhờ hai người giúp.” Âu Tĩnh Kỳ chưa nói hết thì đã bị Âu Tĩnh Như ngắt lời, cô vội chuyển sang chuyện khác, cô thừa biết tiếp theo hai người các anh sẽ nói đến chuyện gì, hiện tại cô rất lười giải thích chuyện đấy.