Tại biệt thự Âu gia, quản gia Lưu nhìn thấy Âu Tĩnh Như quay về thì mừng rỡ bước nhanh đến cô tươi cười ôm chầm quản gia Lưu, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào cất lên: “Quản gia Lưu! Cháu về rồi, nhớ mọi người quá đi mất.”
“Sao đột nhiên tiểu thư lại về đây? Ông bà chủ có biết không?” Quản gia Lưu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên hỏi cô, chẳng phải bây giờ cô đang học ở Thụy Sĩ sao?
“Cháu không học ở đó nữa, cháu sẽ chuyển về đây học, ba mẹ cháu vẫn chưa biết cháu muốn tạo cho ba mẹ và anh cháu một bất ngờ.” Âu Tĩnh Như vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi thậm chí còn rạng rỡ hơn, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi quản gia Lưu: “Mẹ của cháu đâu rồi ạ?” Hôm nay không phải cuối tuần nên chắc giờ này ba của cô vẫn đang ở Âu thị còn anh hai của cô thì đang ở trường rồi.
“Bà chủ đến Mộ gia rồi, tiểu thư có cần gọi điện báo cho bà chủ không?” Quản gia Lưu chậm rãi đáp lại.
“Dạ không cần đâu ạ.” Âu Tĩnh Như lắc đầu lia lịa, cô về đây là muốn tạo bất ngờ cho mọi người nếu bây giờ mà thông báo thì còn gì là bất ngờ nữa chứ.
Đến tận lúc này quản gia Lưu mới phát hiện phía sau Âu Tĩnh Như còn có Dạ Khải Hiên, ngay lập tức quản gia Lưu hơi khom người cúi đầu chào: “Khải Hiên thiếu gia!”
Dạ Khải Hiên lễ phép hơi khom người chào lại, anh nhìn Âu Tĩnh Như không nhanh không chậm lên tiếng: “Không còn chuyện gì nữa anh quay về Dạ thị đây.”
Âu Tĩnh Như muốn kéo Dạ Khải Hiên lại nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy anh đã đi mất rồi, cô bĩu môi, giậm chân rồi đi thẳng một mạch lên phòng của mình. Quản gia Lưu thấy thế không nói gì chỉ bật cười khẽ lắc đầu bảo người hầu mang hành lý của cô lên phòng.
Vừa đặt mông xuống giường điện thoại của Âu Tĩnh Như đã vang lên, thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt ấn nút nghe rồi để điện thoại ra xa lỗ tai, bên kia điện thoại một giọng nói vô cùng lớn mang đầy sự tức giận vang lên: “Esther! Tại sao cậu về nước mà không nói với tớ một tiếng nào hả? Cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không hả?”
Âu Tĩnh Như ngoáy ngoáy tai của mình cảm thấy bên kia không còn hét nữa mới dám để sát lỗ tai, cô cười hì hì, ngữ điệu nịnh nọt của cô cất lên: “Ivy xinh đẹp, đáng yêu của tớ, tớ xin lỗi mà cậu đừng tức giận nữa, chỉ là về gấp quá nên tớ quên mất báo cho cậu biết thôi.”
Bên kia, Ivy hừ một tiếng: “Đừng có mà nịnh nọt đừng tưởng tớ không biết là cậu làm nổ nhà bếp của T nên cậu mới nhanh chân chuồn về nước, cậu có biết cậu đã làm nổ nhà bếp của T bao nhiêu lần chưa? Sáu lần rồi đấy, một hai lần thì không nói gì nhưng cậu đã làm nổ tận sáu lần T không tức điên mới lạ đấy, cậu lo mà nịnh nọt, dỗ dành T đi.”
Hai má của Âu Tĩnh Như hơi phồng lên cố nhịn cười, cô sờ sờ mũi của mình, hắng giọng đáp: “Tớ đâu có cố ý đâu chứ, cậu yên tâm tớ sẽ tìm cách dỗ dành T.”
Ivy không nói thêm bất kì lời nào nữa cúp máy ngay lập tức, cô nhìn vào điện thoại xì một tiếng: “Lúc nào cũng cúp máy trước mình.”
Tập đoàn Dạ thị
Dạ Thành Đông bước vào phòng làm việc của Dạ Khải Hiên đợi anh về, gương mặt hiện rõ sự tức giận, khó chịu trông khó coi vô cùng, một lúc sau Dạ Khải Hiên đã quay trở về vừa bước vào đã nhìn thấy ba của mình ngồi ở đấy, đôi mày anh khẽ nâng lên ngạc nhiên, sửng sốt cất giọng hỏi ngay lập tức:
“Ba? Tại sao ba lại ở phòng của con? Ba tìm con có chuyện gì sao?”
“Ba nghe nói hôm nay con cùng một cô gái ôm nhau trước cổng Dạ thị còn đưa cô gái đó về nữa, bây giờ con hãy giải thích cho ba biết đó là chuyện gì? Cô gái đó là bạn gái của con sao? Ba nói cho con biết ba chỉ chấp nhận Tiểu Như làm con dâu của ba thôi đấy.” Dạ Thành Đông nghiêm mặt, ngồi vắt chéo chân hỏi Dạ Khải Hiên. Không phải trước giờ con trai của ông luôn không thích gần gũi với con gái sao? Ngoại trừ Âu Tĩnh Như thì ông chưa bao giờ thấy anh tiếp xúc với ai nữa.
Dạ Khải Hiên nghe ông hỏi thế thì khẽ bật cười, chậm rãi ngồi xuống ghế trả lời Dạ Thành Đông: “Ba không tra rõ cô gái đó là ai mà đã tức giận rồi, cô gái đó là Tiểu Như, em ấy đã về rồi.”
“Con nói sao? Tiểu Như về rồi?” Vừa nghe Dạ Khải Hiên nói thế gương mặt nghiêm túc của Dạ Thành Đông trở nên hài hòa hơn rất nhiều, khóe môi cũng khẽ cau lên, vừa về đã chạy đến tìm con trai của ông xem ra trong lòng đã chiếm một vị trí rất quan trọng.
“Vâng ạ, em ấy đã về rồi em ấy còn nói là sẽ không đi nữa, sẽ ở lại đây học.” Dạ Khải Hiên thấy biểu cảm phấn khích, vui mừng của ba mình mà bật cười thành tiếng, lần này không biết ông lại nghĩ ra trò gì để gán ghép anh và Âu Tĩnh Như nữa đây.
Ting! Tiếng chuông tin nhắn vang lên Dạ Khải Hiên lấy điện thoại ra xem, đọc những dòng tin nhắn khóe môi của anh càng cong lên nhiều hơn, anh giơ tin nhắn cho Dạ Thành Đông xem: “Ba xem, Tiểu Như nhắn nói tối nay muốn tổ chức tiệc nên mời gia đình chúng ta đến đấy.”
“Ba thấy chủ yếu là mời con, tối nay con mà không đi chắc con bé khóc đến long trời lở đất mất.” Dạ Thành Đông vui vẻ đáp lại, ngữ điệu còn mang đầy ý trêu chọc. Dạ Thành Đông cảm thấy sau này sẽ vui lắm đây, Âu Tĩnh Như rất nghịch ngợm, quậy phá lần này về ông có thể chắc chắn Âu gia sẽ không có ngày nào được yên ổn, sẽ gà bay chó chạy cho mà xem, nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.
Âu gia
Do chênh lệch múi giờ, Âu Tĩnh Như vô cùng mệt mỏi đã ngủ một giấc cho đến gần chiều, khi cô thức dậy mọi người vẫn chưa về, cô rửa mặt tỉnh táo bắt đầu cùng những người hầu trong Âu gia trang trí, tổ chức chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Âu Hoằng Phong vừa giải quyết xong công việc thì đến Mộ gia đón Từ Phương Hiểu, hai người vừa về đến cổng thì Âu Tĩnh Kỳ cũng về đến, ba người cùng nhau đi vào bên trong, vừa mới bước vào một tiếng bùm vang lên khiến cho ba người giật nảy mình, hoảng hốt, đèn trong biệt thự được mở lên Âu Tĩnh Như xuất hiện trước mặt ba người, cô giơ hai tay lên mặt làm giống như một đóa hoa, vẻ mặt rạng rỡ nói: “Surprise!”
“Tiểu Như?” Âu Hoằng Phong, Từ Phương Hiểu cùng Âu Tĩnh Kỳ ngơ ngác vài giây, ba người nhìn nhau ánh mắt đầy kinh ngạc, bất ngờ không hẹn đồng thanh cất tiếng.
Từ Phương Hiểu từ ngạc nhiên, bất ngờ chuyển sang vui mừng bước đến ôm lấy con gái của mình: “Con về khi nào vậy? Tại sao về lại không báo cho ba mẹ biết?”
Âu Tĩnh Như cười tít mắt nhìn mọi người, vui vẻ trả lời: “Con mới vừa về sáng nay con muốn cho mọi người một bất ngờ nên mới không báo hơn nữa lần này con về sẽ không đi nữa, con quyết định sẽ chuyển về đây học. Ba mẹ sẽ không phản đối chuyện con về đây học đúng không?”
“Tất nhiên là không phản đối rồi, con muốn học ở đâu cũng được, chỉ cần con thích là được.” Âu Hoằng Phong đồng ý ngay lập tức, tâm trạng phơi phới, vui vẻ vô cùng, ngày tháng của Âu gia sau này sẽ rất náo nhiệt đây.