Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 46: Con tìm thấy ba rồi




Phía cô cũng chẳng có gì là nổi bật, vẫn như vậy, công việc hằng ngày vẫn thế không có khác thường gì.

Cứ như vậy nửa năm đã trôi qua.

Nhưng tiểu Vĩnh của cô thì khác, từ khi được tặng điện thoại và laptop riêng, cậu bắt đầu học tập nhiều hơn, thành thạo công nghệ thông tin hơn, và đặc biệt tìm kiếm nhiều thông tin về ba của mình hơn nhưng chẳng tìn được gì vì mỗi lần tìm kiếm cậu không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu, ba cậu trông ra sao cậu còn chưa từng nhìn thấy thì làm sao mà tìm được.

"Mình nên tìm kiếm từ đâu nhỉ?" tiểu Vĩnh lẩm bẩm một mình trong phòng trước cái laptop.

"À đúng rồi ha, sao mình lại không thử chứ?"

Nói rồi cậu bé bắt đầu bấm lên thanh tìm kiếm một dòng chữ nhưng rất ngắn, chỉ ba chữ "Cố Giai Lệ" mà thôi. Bấm xong cậu nhấn nút enter, chỉ vỏn vẹn vài thông tin hiện ra, nhưng đập ngay vào mắt cậu là dòng thông tin ở cuối cùng "Nghi vấn Cố Giai Lệ và chồng của cô ấy chủ tập đoàn Khúc thị Khúc Dạ Thành đã li hôn."

Cậu bé đọc xong tin này thì nhíu mày, cái nhíu mày này rất giống anh, cậu càng lớn thì càng giống anh hơn và không giống cô một chút nào hết.

"Khúc Dạ Thành?" cậu khó hiểu.

Sao lại li hôn rồi? dì Thư nói mẹ và ba chưa li hôn mà, sao tờ báo này lại viết là đã li hôn rồi? khó hiểu thật? Một loạt suy nghĩ chạy trong đầu cậu cuối cùng cậu quyết định.

Cậu tìm kiếm cái tên "Khúc Dạ Thành" trên thanh tìm kiếm, khi vừa nhấn nút enter thì một loạt thông tin về anh hiện ra, trên đầu còn có rất nhiều bức ảnh của anh. Cậu nhìn vào mấy bức ảnh nói:

"Chú ấy giống mình quá, liệu chú ấy có phải ba mình không nhỉ?" cậu tự hỏi chính mình rồi nhấn vào một web để đọc.

Vừa ấn vào đầu tiên là thông tin cá nhân hiện ra cậu đọc cho đến dòng thông tin cá nhân cuối cùng "Vợ: Cố Giai Lệ."

Lúc này cậu đã nhận định người đàn ông chững chạc này là ba của mình đến bảy mươi phần trăm. Cậu nhanh chóng nhấp chuột vào cái tên Cố Giai Lệ đó thì ngay tức khắc ảnh và thông tin cá nhân của mẹ cậu hiện ra.

Trong số những bức ảnh hiếm hoi của mẹ cậu thì còn có cả tấm ảnh cưới duy nhất của cô và anh hiện ra, điều này kiến cậu càng thêm kiên định.

Còn về việc li hôn như tờ báo kia nói, cậu đã mất công tìm kiếm thông tin để chứng thực nhưng chẳng có bất kì một thông tin li hôn giữa ba mẹ cậu cả, thay vào đó, rất nhiều bài báo viết họ vẫn đang là vợ chồng nhưng đời sống hôn nhân khép kín không tiết lộ với người ngoài.

"Đúng là báo lá cải." tiểu Vĩnh bĩu môi.

Bây giờ thì cậu chắc chắn, Khúc Dạ Thành là ba của mình một trăm phần trăm.

"Con tìm thấy ba rồi!" cậu nói đủ nhỏ để mình nghe được.

Tìm kiếm xong xuôi, trong lòng cậu vui lắm, cậu nhanh chóng sao lưu hết thông tin cá nhân của anh, rồi sẽ có một ngày hai ba con họ sẽ gặp nhau sớm thôi.

"Tiểu Vĩnh ơi ra ăn cơm con." bà Lam gọi cậu vọng từ nhà ăn vào.

"Vâng ạ." cậu vừa nói vừa mau chóng cất laptop điện thoại thật nhanh chóng như một kẻ trộm sợ ai đó phát hiện ra mình vậy.

Cất xong cậu mau chóng ra nhà ăn rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm cùng mọi người.

Còn về phía anh, đã thêm sáu tháng nữa trôi qua, anh vẫn làm tốt công việc của mình, vẫn tìm hiểu về cô, còn Đình Khiêm thù vẫn đang tìm tung tích của cô nhưng không khả quan cho lắm.

Anh khó hiểu, tại sao cô lại có thể dấu thông tin kĩ như thế được, thật khiến cho người khác khổ sở, nhất là anh, anh nhớ cô đến phát điên rồi nhưng anh phải kiềm chế lại mọi cảm xúc của mình vì sợ mình sẽ lâm vào tình cảnh như lần trước, rượu chè bê tha, bỏ mặc mọi thứ.

Còn cái đuôi Nhị Tâm kia, kể từ cái ngày bị anh cho người đưa về hẳn nhà thì ngày nào cô ta cũng được Hứa lão gia dạy dỗ, còn ép cô ta đi học thêm vài khóa về nhân phẩm con người, nhưng cô ta bướng bỉnh không nghe lời dạy dỗ của Hứa lão gia.

Hết cách, Hứa lão gia cũng chỉ đành cấm cửa cô ta mà thôi, dù cô ta có làm ầm ĩ như thế nào thì ông cũng không thả cô ta ra để cho cô ta tự suy nghĩ về bản thân nhưng hầu như chẳng có hiệu quả.

Hứa lão gia bất lực chỉ có thể mặc kệ cô ta mà thôi.

Một ngày như mọi ngày của anh lại trôi qua, anh lại trở về căn biệt thự lạnh lẽo không một tia ấm áp nào của mình, theo thói quen anh đi lên căn phòng trên tầng năm, nằm ngả xuống chiếc giường êm ái giờ đây đã không còn hương thơm của cô mà chỉ còn toàn mùi sữa tắm của cô anh lấy ra dùng cho đỡ nhớ còn sót lại mà thôi.

Anh nhớ cô, nhớ mùi hương quen thuộc ấy, anh tự hỏi bao giờ anh mới gặp lại cô, bù đắp cho cô đây.

Mơ mơ màng màng rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.