Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 103: Đừng khóc, rất xấu




Người đàn ông cao lớn vừa ngã xuống, một tiếng hét từ xa đã ngay lập tức vọng tới:

"CHÚ..."

Tiếng hét như xé rách bầu trời, đầy sự thê lương, chất chứa bao nỗi đau khiến cho người nghe đau lòng mà xót thương.

Đúng, đây là tiếng của Minh Châu. Người vừa ngã xuống kia chính là Văn Long, hắn bị bắn một phát vào trúng ngực trái, viên đạn ghim từ phía sau.

Mà thật bất ngờ người bắn không ai khác chính là Minh Châu. Trước lúc Văn Long chĩa súng vào người Khúc Dạ Thành, Minh Châu đã nấp ở trên một thùng hàng cách đó khá xa chĩa súng ngắm thẳng vào Văn Long, nhưng lúc đó Minh Châu không hề biết nhiệm vụ mà tổ chức giao cho mình lại là bắn chết người mình yêu.

Lúc mới nhìn thấy bóng lưng của Văn Long qua ống ngắm để bắn, cô đã thấy có sự quen thuộc ở bóng lưng này, nhưng cô suy nghĩ một hồi thì vẫn nghĩ là Văn Long đang ở nhà sao có thể xuất hiện ở đây, mà người cô phải giết chết chính là người đứng đầu của bang Bạch Long, chắc chỉ là người giống người mà thôi.

Nào ngờ khi người đàn ông kia ngã xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra khiến cho cô bất ngờ xem lẫn đau đớn.

Minh Châu nhanh chóng chạy đến ông lấy cơ thể to lớn của Văn Long, nước mắt tuôn như mưa thấm đẫm gương mặt ngọt ngào của cô.

Lúc này một người phụ nữ mang phong thái của sự quý phái, cao ngạo, sắc bén, quyền lực bước tới. Và cũng thật bất ngờ người đó lại là mẹ Lam-Viện trưởng của cô nhi viện Hoa Nhí.

Hóa ra, bà là người đứng đầu bang Báo Đen hùng mạnh kia và Minh Châu là một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện Hoa Nhí, được đào tạo thành xạ thủ của bang Báo Đen. Trước khi Khúc Dạ Thành đến cảng G, bà đã nghe tới việc Cố Giai Lệ bị bắt cóc nên nhanh chóng tới đây, đồng thời Văn Long đã cho người đến bang Báo Đen để xóa sổ bang, hắn tự tin mình chiến thắng khi một lúc diệt hai kẻ địch.

Nhưng sự tự tin này đã sai, hắn không những không diệt được bang Báo Đen, không giết được Khúc Dạ Thành mà ngược lại còn bị bang Báo Đen diệt ngược, Khúc Dạ Thành thì lại càng không giết được, mà còn vỡ lở ra sự thật năm đó.

Và kết quả người nằm đây, ngay bây giờ, dưới nền đất lạnh lẽo này là Văn Long.

Từng giọt nước mặn chát rơi xuống mặt hắn, hắn lúc này còn xót lại một chút ý thức mơ hồ, đủ để thấy Minh Châu đang ôm mình mà khóc, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt cô.

"Đừng khóc, rất xấu." hắn nói.

Nghe thấy lời này, Minh Châu khóc nhiều hơn, nước mắt rơi nhiều hơn.

"Xin lỗi chú, em...em...không biết người đó là chú, chú cố gắng một chút, chúng ta đi bệnh viện." Minh Châu nói trong tiếng khóc nấc.

"Ngoan, không khóc, em phải cười thật tươi." Văn Long nói.

"Chú, chú cố lên, con của chúng ta cần một gia đình." nói xong Minh Châu cầm lấy tay Văn Long đưa xuống bụng mình để Văn Long cảm nhận được sự sống của một thiên thần nhỏ đang lớn dần.

Văn Long cười hạnh phúc khi biết mình có con, nhưng hơi thở hắn bắt đầu dồn dập, hắn nhìn về phía Khúc Dạ Thành vẫn đang đứng đó, đôi mắt mong chờ.

"Mãi mãi là tri kỉ." Hắn chỉ nói đúng năm từ với Khúc Dạ Thành.

"Em phải sống thật tốt, sống thay phần của tôi nữa, nếu có kiếp sau...tôi nhất định sẽ bù đắp cho em." hắn vừa nói xong, bàn tay đặt trên bụng Minh Châu rơi vô thức rơi xuống, mí mắt dần nặng trĩu, bây giờ hắn chỉ nhìn thấy một không gian màu đen vô tận, một dòng kí ức hiện về trước mắt hắn.

Từng kí ức một, từ khi hắn bắt đầu có kí ức, đến lúc hắn lớn lên vui vẻ bên gia đình, lúc kết bạn với Khúc Dạ Thành, lúc xảy ra tai nạn năm đó, rồi những kí ức không trong sạch hiện về.

Có rất nhiều chuyện khiến hắn hối hận, nhưng có một việc hắn không hề hối hận là gặp được Minh Châu và yêu cô hơn cả sinh mệnh của chính mình.

Những tiếng gọi nấc nghẹn của Minh Châu vang lên:

"Văn Long, Văn Long, chú tỉnh dậy đi, chú không thể để em ở đây một mình được, chú không thể để con của chúng ta không có ba được, con của chúng ta cần một gia đình."

Những tiếng gọi của Minh Châu vẫn vang lên, khiến người xung quanh không khỏi đau lòng. Nhưng Văn Long đã ra đi mãi mãi trong vòng tay ấm áp của cô, mãi mãi không thể tỉnh lại.

Bây giờ trong tay cô chỉ còn lại một thi thể to lớn còn chút hơi ấm sót lại. Minh Châu bước đến bên phĩa mẹ Lam, nén nỗi đau, lau đi dòng nước mắt mà nói:

"Mẹ, con đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, mẹ, con muốn xin mẹ một việc được không?"

"Được." mẹ Lam nói với Minh Châu.

"Con muốn xin mẹ cho con rời khỏi tổ chức." Cô nói.

"Được." bà đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Bà cũng không ngờ Văn Long lại là người mà cô hay kể cho bà nghe, mọi việc thật trớ trêu, đây là có duyên nhưng không có nợ.

Minh Châu yêu Văn Long hết cả tấm lòng, Văn Long yêu Minh Châu hơn cả sinh mệnh, nhưng đau lòng thay bây giờ âm dương cách biệt xa cách muôn trùng, xót thương thay một người ra đi một người ở lại, thứ còn lại giữa họ bây giờ là một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng Minh Châu là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu giữa hai người.