Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 91




Một tiếng sau khi trở về phòng làm việc của mình, Ngu Điềm ôm gương mặt nóng bừng, nhìn chằm chằm cảnh chính mình và Ngôn Minh hôn nhau đang phát trên màn hình trực tiếp, vẫn nóng tới sợ.

Bản thân rốt cuộc bị làm sao thế này?

Sao đột nhiên lại giống như bị mê hoặc đoạt xác, làm ra chuyện khác người như vậy.

Tuy nhiên bất ngờ nhận được sự chú ý và lưu lượng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Tài khoản truyền thông của Ngu Điềm nghênh đón một làn sóng lưu lượng cao trào, cô cùng sẽ được chia hoa hồng từ lưu lượng truy cập thịnh hội phát sóng hôm nay, có lẽ bằng thu nhập cả một năm của Ngu Điềm.

Ngoài một phần tiền dùng để bố trí lại phòng làm việc, thuê tạm một căn chung cư nhỏ cho mẹ trong khi khách thuê nhà dọn đi, số còn lại…

Còn lại Ngu Điềm cũng đã sớm có kế hoạch.

Bệnh nhân nhỏ của Ngôn Minh mắc u nguyên bào võng mạc giống như Tiểu Linh, mặc dù với sự giúp đỡ của Ngôn Minh đã góp đủ tiền phẫu thuật, nhưng đứa nhỏ sau khi phẫu thuật cũng vẫn cần tiền để chăm sóc, cộng thêm ba mẹ của cô bé vì muốn con mình có được điều kiện chữa trị tốt nhất mà lặn lội từ làng quê nhỏ tới thành phố Dung, chi phí đi lại tốn kém không ít.

Lúc đầu khi làm phổ cập khoa học chữa bệnh, Ngu Điềm vốn muốn bù đắp tiếc nuối của mình khi không thể trở thành bác sĩ, hiện tại có được thu nhập ngoài ý muốn, Ngu Điềm cũng muốn tận dụng hết mọi khả năng dùng vào việc có ý nghĩa.

Ngôn Minh làm bác sĩ cứu giúp người bệnh, chính mình tình nguyện trở thành người trợ giúp bác sĩ, quét sạch những hiểu lầm của mọi người với y học, xây dựng cầu nối giao tiếp giữa người bệnh và bác sĩ, coi việc cứu người là lý tưởng, sử dụng sức ảnh hưởng của truyền thông internet để truyền bá rộng rãi.

Ngu Điềm hình như cuối cùng đã tìm lại được ước muốn ban đầu của mình khi xây dựng sự nghiệp và động lực để bước tiếp.

Bị người khác đặt điều bôi nhọ không quan trọng, quan trọng là có thể thật sự cứu khổ cứu nạn vì người bệnh.

Cô nhanh chóng nộp đơn xin quyên góp, gần như ngay sáng hôm sau, tiền vừa chuyển đến thẻ ngân hàng của chính mình, Ngu Điềm đã hừng thú bừng bừng chạy tới bệnh viện.

Chỉ là rõ ràng hôm nay Ngôn Minh không có lịch khám ngoại trú, nhưng anh cũng không có ở văn phòng.

Ngu Điềm đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Minh, kết quả đụng phải Tề Tư Hạo thần sắc vội vàng đang đi tới.

“Ngôn Minh đâu? Có cuộc họp đột xuất à?”

Tề Tư Hạo ngẩn người, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Ngu Điềm.

Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới phát hiện, vẻ mặt Tề Tư Hạo rất trầm trọng, cô còn không kịp dò hỏi, Tề Tư Hạo đã kéo cô qua, nhanh chóng đi xuyên qua hành lang.

“Là Tiểu Linh, sắp không xong rồi. Ngôn Minh đã qua đó.”

Chuyện tới bất ngờ khiến Ngu Điềm không kịp phản ứng, Tiểu Linh xuất viện khi thân thể biểu hiện phẫu thuật đã không còn ý nghĩa, khi ba của Tiểu Linh xử lý thủ tục xuất viện, cũng xác thực dự định sẽ để con bé yên tĩnh ở nhà vượt qua quãng thời gian cuối cùng, mà không phải ở trong bệnh viện lạnh băng, sao hiện giờ lại đến bệnh viện chữa trị?

Càng khiến cho Ngu Điềm khó hiểu chính là, mặc dù ban đầu Tiểu Linh bị u nguyên bào võng mạc, sau đó tái phát, nhưng nguy hiểm nhất chính là nhiều lần di căn u ác tính. Nếu có thể cứu chữa, thì cũng không tới lượt Ngôn Minh, mà là chuyên gia khoa ung bướu.

“Không phải cứu chữa, là tới tuyên báo tử vong.”

Tề Tư Hạo ngày thường hay nói cười cợt nhả nhưng bây giờ cũng đỏ vành mắt: “Tiểu Linh và ba của con bé quyết định ký giấy hiến tạng, hiện tại Tiểu Linh đã đến thời điểm hiến tặng, đã thông báo cho các cơ quan liên quan sẵn sàng đợi lệnh rồi.”

Bốn chữ “tới lúc hiến tạng”, Ngu Điềm biết nó có ý nghĩa gì.

Vậy nên Ngôn Minh không phải đi cứu người, mà là đi từ biệt.

Nội tâm Ngu Điềm không biết là cảm giác gì.

Cô biết trọng lượng của Tiểu Linh ở trong lòng Ngôn Minh, cũng bất giác nhớ tới nét mặt kiên cường lạc quan của Tiểu Linh, đứa nhỏ tới thế giới này một chuyến, vẫn luôn chịu đựng gian khổ, nhưng dây thừng cứ chọn chỗ mảnh mà đứt, vận xui chỉ tìm người người mệnh khổ, Ngu Điềm khó có thể tưởng tượng được đau đớn mà con bé này đã phải chịu đựng trong suốt quãng đời ngắn ngủi của mình, cũng không biết làm thế nào để an ủi ba của Tiểu Linh đã vì con bé trả giá hết tất cả nay lại phải chịu nỗi đau thấu tim.

Khi Ngu Điềm đi theo Tề Tư Hạo tới bên ngoài phòng phẫu thuật, mới phát hiện Ngôn Minh cũng đang mím chặt môi, không nói một lời đứng đợi.

Anh không thể tiến vào phòng phẫu thuật, chỉ có thể ở ngoài cửa đợi, trên gương mặt anh tuấn khó có thể giấu được đau khổ cùng tiếc nuối.

Bị tiếng bước chân của Tề Tư Hạo và Ngu Điềm làm cho giật mình, Ngôn Minh quay đầu lại, Ngu Điềm mới phát hiện hốc mắt của anh đỏ bừng, cố sức kìm nén bất lực và khổ sở khi thất bại.

Mỗi lần tạm biệt đều không dễ dàng.

Có lẽ Ngôn Minh lại đang do dự, chính mình trước đây đã khuyên đứa trẻ và người nhà không nên bỏ cuộc.

Sau một thoáng chờ đợi vừa dài vừa ngắn ngủi, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, ba của Tiểu Linh cúi đầu đi ra, bàn tay nhăn nheo thô ráp không nhịn được mà lau nước mắt. Người đàn ông chưa từng rơi nước mắt vì cuộc sống quá khó khăn, giờ phút này lại khóc giống như một đứa trẻ.

Ông ấy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Ngôn Minh, tập tễnh đi tới.

Ngu Điềm nghe thấy thanh âm khô khốc của ông ấy…

“Bác sĩ Ngôn, Tiểu Linh đã đi rồi, ra đi rất bình thản, tôi dựa theo di nguyện của con bé, đem tất cả bộ phận trên người con bé có thể hiến đều hiến tặng, bao gồm cả giác mạc có thể dùng của con mắt kia. Bác sĩ nói mắt của Tiểu Linh bị khối u ác tính, giác mạc còn của mắt đó, cũng không thể đem cho người khác, nhưng có thể quyên tặng cho các cậu dùng làm nghiên cứu khoa học để giảng dạy, còn cả những bộ phận khác trong người con bé. Tóm lại, có thể sử dụng để cứu người, Tiểu Linh có thể làm chút gì đó để cống hiến, cũng là chuyện tốt.”

Ba của Tiểu Linh lau nước mắt: “Nếu mắt của Tiểu Linh, có thể giúp các cậu nghiên cứu ra nhiều cách tốt hơn để chữa bệnh về mắt, cũng xem như đem tới ánh sáng cho nhiều người.”

“Thật xin lỗi.”

Giọng Ngôn Minh trầm thấp mà nặng nề, gần như theo bản năng muốn nói xin lỗi.

Anh không biết chính mình vì sao lại nói những lời này, là vì chính mình không thể trả lại cho đối phương một đứa con khỏe mạnh, không thể ngăn cản bệnh tật tái phát, hay là vì chính mình đã khuyên đừng từ bỏ trị liệu, sau đó mang đến cho gia đình này cực khổ lâu dài.

Chỉ là trong lòng tràn ngập cảm xúc áy náy và hoang mang.

Ngu Điềm đã từng an ủi anh, để anh kiên định tin vào lý tưởng của mình một lần nữa, nhưng khi đối mặt với tử vong, lại bỗng trở nên đơn độc và yếu ớt.

“Chi phí mai táng của Tiểu Linh, nếu…”

“Không cần, không cần.” Ba của Tiểu Linh lau nước mắt, cắt ngang lời Ngôn Minh nói: “Bác sĩ Ngôn, không cần nói xin lỗi với tôi, cậu xin lỗi chúng tôi gì chứ, hẳn là tôi và Tiểu Linh phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lúc ấy đã không từ bỏ đứa trẻ này, mới có thể khiến cho con bé sống thêm được vài năm.”

Người đàn ông bị gánh nặng cuộc sống đè nặng đến mức còng lưng, lấy từ trong túi quần của mình ra một bức thư nhăn nhúm, thành kính đưa tới trước mặt Ngôn Minh: “Đây là thư Tiểu Linh tự tay viết mấy hôm trước, bảo tôi nhất định phải giao cho cậu, con bé lúc ấy còn không biết chính mình sẽ ra đi nhanh như vậy…Còn muốn tự mình đưa cho cậu, chỉ là hiện giờ chỉ có thể nhờ tôi đưa qua.”

Ngôn Minh rất hiếm khi thất thố. Làm bác sĩ nhiều năm, đã từng chứng kiến qua đủ loại cái chết, cho dù nội tâm cực kỳ đau khổ và tiếc nuối, Ngôn Minh cũng có thể duy trì vẻ ngoài ung dung bình tĩnh.

Nhưng khi mở ra thư của Tiểu Linh, nhìn từng con chữ ghép vần non nớt của đứa nhỏ, nhìn từng câu nói ngây thơ nhưng nặng tựa ngàn cân, Ngôn Minh cuối cùng không thể duy trì bình tĩnh.

[Anh Ngôn Minh: 

Vẫn luôn muốn nói với anh rằng, em rất biết ơn anh. Bởi vì anh, em đã có thể trưởng thành, biết viết chữ, không phải chết đi khi mới 2-3 tuổi, có cơ hội ăn được rất nhiều đồ ăn ngon, nhìn thấy mọi người, vui vẻ trải qua sinh nhật, cũng có thể chúc mừng sinh nhật bốn lần cho ba, ăn bốn lần mỳ trường thọ.

Em vẫn còn nhớ kẹo bông gòn, hạt dẻ rang đường, bánh củ cải sợi, còn có cả bánh kem, hồ lô đường, bánh trung thu trước đó từng được ăn. Hai năm trước em còn được đi xem hội đèn lồng, ba cũng từng đưa em đi chợ đêm, chúng em còn tới cửa hàng hoa, đi dạo cửa hàng thú cưng, em được sờ thử hamster nhỏ và mèo con, rất thích, nhưng vì luôn ở trong bệnh viện và phòng thuê, nên ba nói không thể mua về nuôi được, nhưng ba đã đưa em đi thăm vườn bách thú rất nhiều lần…”

Giống như những đứa trẻ tầm tuổi này, trong thư Tiểu Linh viết không theo tuyến thời gian logic, nghĩ đến đâu viết đến đó, cũng không phải chú ý cách viết cẩn thận nghiêm túc. sau đó Ngôn Minh nhìn cô bé hồi tưởng lộn xộn lại những lần được đi ăn ngon, chơi vui, vô cùng cảm động, dường như vẫn còn đang ở bên tai anh, dùng con mắt trong veo còn sót lại kia nhìn mình, ngây thơ đơn thuần kể về những đoạn thời gian ngọt ngào ngắn ngủi của bản thân, trong ánh mắt không hề có chút ảm đạm mờ mịt do bệnh tật nào.

Ngôn Minh cố nén cảm xúc lên xuống trong lòng, Tiểu Linh nhớ lại gần như tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc và cảm động trong mấy năm qua.

Rõ ràng những năm tháng đấu tranh với bệnh tật mới là thứ chiếm phần lớn cuộc sống của cô bé, nhưng khoảng thời gian yếu ớt nằm trên giường bệnh ấy, Tiểu Linh lại chưa từng nhắc tới.

“Anh Ngôn Minh, anh luôn nói với em rằng, không được từ bỏ chiến đấu, không được từ bỏ trị liệu, phải cố lên, phải nỗ lực hơn nữa. Em muốn nói cho anh một bí mật, em đến cuối cùng vẫn không bỏ cuộc đâu nhé.

Thời gian em nằm viện, nghe các cô y tá nói có thể hiến tạng, em đã nhờ ba giúp em ký tên, cơ thể của em có lẽ đã hỏng hóc như máy móc phải đem đi sửa chữa nhiều lần, nhưng linh kiện bên trong vẫn còn rất tốt.

Cho nên, những bộ phận đó của em, sẽ đi tới một cơ thể mới, thay em tiếp tục chiến đấu.

Nếu không đi được, vậy cũng có thể giúp các anh làm nghiên cứu, cố gắng nghiên cứu ra phương pháp chữa bệnh mới trong tương lai, cùng bác sĩ các anh kề vai chiến đấu.

Anh Ngôn Minh, em nghe lời anh. Em chưa từng từ bỏ trị liệu, cũng chưa từng từ bỏ chiến đấu! Lần sau gặp lại, nhất định phải thưởng cho em một tấm sticker Wonder woman nha!

Giác mạc kia của em, có thể nhờ anh giúp em lấy ra, đưa cho người cần nó không? Anh có thể nói với nhóm bác sĩ tương lai sẽ dùng nó làm nghiên cứu giúp em, đừng từ bỏ điều trị cho bất kỳ bệnh nhân nào, đừng từ bỏ nghiên cứu phương pháp chữa trị bất cứ loại bệnh nào, dùng giác mạc của em cố gắng đem lại ánh sáng cho nhiều người bệnh hơn, cùng nhau chiến đấu, vĩnh viễn không bỏ cuộc được không?

Cảm ơn anh đã không từ bỏ em, để em được sống lâu hơn mấy năm, để em được nhìn thấy thế giới, có được rất nhiều đồ vật vốn không thể nào có được, quen biết thêm nhiều bạn mới, ở bên cạnh ba lâu hơn.

Hiện giờ em phải đi ngủ đông rồi, em cúp trước đây, bye bye!]