Giọng điệu Ngôn Minh hơi mất tự nhiên, mắt nhìn ly sữa bò đang tỏa hơi nóng trên bàn trà: “Cô cũng không cần phải khóc.”
Anh ấy quả nhiên, lại nhìn nhầm mình ngáp chảy nước mắt thành buồn bã sắp khóc.
Chuyện này có chút buồn cười.
Nhưng không biết Ngu Điềm có phải vì mệt mỏi quá độ dẫn tới tư duy bị trì trệ nên hành động chậm chậm, hay do nguyên nhân gì khác. Cảm quan của cô như cố tình bị thả chậm, tất cả bắt đầu từ lúc Ngôn Minh ngồi gần cô như vậy, thế giới bỗng dưng chậm lại một cách kỳ diệu.
Ngay lúc Ngu Điềm còn đang ngây người, một tờ khăn giấy đã được Ngôn Minh đưa tới trước mặt cô, giọng Ngôn Minh nhàn nhạt, tầm mắt đảo loạn, nếu không phải giờ phút này trong phòng chỉ có Ngu Điềm, thì cô còn cho rằng anh đang nói chuyện với người khác…
“Sao lại thích khóc thế.”
Ngu Điềm lại nhớ tới vấn đề mấu chốt kia: “Vậy Trần Hi phải làm sao bây giờ? Anh ở cạnh em, vậy cô ta thì tính sao?”
Động tác của Ngôn Minh không được tự nhiên liếc nhìn điện thoại, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “À, cô ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói tối nay không về ở, quần áo muốn mang tới hơi nhiều.”
??? Đây là vừa nói cái gì cái đó tới?
Trạng thái đề phòng đêm nay của mình cuối cùng có thể giải trừ rồi!
Chỉ là Ngu Điềm vừa nhẹ nhàng thở ra, có chút vui sướng, nhưng rất nhanh lại bắt đầu tức giận.
Trần Hi cho là đang dọn nhà à? Ở nhờ có mấy hôm, vậy mà sắp xếp quần áo cả đêm không xong! Xem cách cô ta sửa soạn đồ này, chẳng lẽ là không định tới nữa?
Chẳng qua nếu đêm này Trần Hi không tới, Ngu Điềm cảm thấy chính mình cũng không cần phải đau khổ chống đỡ cơn buồn ngủ.
Cô uống sữa bò xong, lại ngáp một cái, định đi về phòng dành cho khách.
Nhưng cô còn chưa kịp nói chúc ngủ ngon với Ngôn Minh, tiếng chuông điện thoại của Ngôn Minh đã vang lên.
Anh đứng dậy nhận cuộc gọi, hình như ở bệnh viện lại có bệnh nhân nào đó xảy ra tình huống vô cùng nguy hiểm, cúp điện thoại, sắc mặt Ngôn Minh ngưng trọng.
Ngu Điềm quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Ngôn Minh so với sắc mặt của anh càng nặng nề hơn: “Tiểu Linh, bệnh tình đột nhiên chuyển biến bất ngờ, xuất hiện cơn sốc.”
Tim Ngu Điềm chìm hẳn xuống, mặc dù Tiểu Linh mất đi một bên mắt nhưng cô chưa từng nghĩ tới vấn đề gì nghiêm trọng. Dù sao cô bé kia vui vẻ, hoạt bát như vậy, Ngu Điềm còn nghĩ chỉ là sau khi phẫu thuật cần làm kiểm tra định kỳ hoặc can thiệp tiểu phẫu. Người bệnh cắt bỏ một con mắt, mắt bên còn lại dễ xảy ra vấn đề, điều này cũng không lạ.
Nhưng giờ phút này nhìn biểu tình của Ngôn Minh mà nói, bệnh tình của Tiểu Linh xem ra cũng không phải là vấn đề nhỏ đơn giản.
Ngu Điềm căng thẳng: “Tiểu Linh bị bệnh gì?”
Giọng Ngôn Minh trầm thấp: “ U nguyên bào võng mạc.”
Chỉ đơn giản mấy chữ, nhưng Ngu Điềm đều đã hiểu.
Đây là khối u ác tính trong mắt vô cùng thường thấy ở trẻ em, nhưng…
“Hiện tại tỷ lệ chữa khỏi không phải rất cao sao? Em nhớ rõ là gần 80%, hơn nữa tròng mắt của Tiểu Linh đã cắt bỏ rồi!”
Cô bé ấm áp, đáng yêu như vậy mà!
Thanh âm Ngôn Minh cũng mang theo vẻ không đành lòng: “Dù đã làm phẫu thuật, nhưng bởi vì phát hiện quá muộn, tới khi tiến hành phẫu thuật đã có chút chậm, lần phẫu thuật gần nhất là cách đây 4 năm, nhưng vẫn xảy ra di căn. Lần này tới nhập viện, ngoại trừ để kiểm tra tình trạng của bên mắt còn lại thì còn muốn xem có cơ hội phẫu thuật lần nữa hay không. Vậy nên trước tiên cho nằm viện theo dõi, nhưng theo tình trạng thể chất hiện tại của con bé không còn phù hợp để phẫu thuật.”
Lời của Ngôn Minh khiến trái tim của Ngu Điềm hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
U nguyên bào võng mạc một khi tái phát, nó có khả năng xâm nhập vào não qua dây thần kinh thị giác hoặc thông qua vết nứt hốc mắt tiến vào trong hộp sọ, cũng có thể từ trong máu lan đến tận xương, gan hoặc các cơ quan khác trong cơ thể. Tóm lại, một khi xảy ra di căn, luôn là cực kỳ nguy hiểm.
Cũng là lúc này, điện thoại của Ngôn Minh lại reo lên.
Anh bấm nhận, nói vài câu xong ngắt máy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Bên phía bệnh viện nói, hiện tại Tiểu Linh đã cấp cứu thành công, tình huống cũng tạm thời ổn định.”
Ngu Điềm cũng học y, sao có thể không hiểu phía sau bốn chữ “Tạm thời ổn định” mà Ngôn Minh muốn nói lại thôi kia là ý gì.
Mặc dù Tiểu Linh gắng gượng vượt qua được cơn sốc này, nhưng tình trạng thân thể như vậy hiển nhiên đang không có cách nào làm phẫu thuật được nữa, sinh mệnh đã tiến vào trạng thái đếm ngược từng ngày, chỉ sợ bệnh viện cũng cần báo lại cho ba mẹ cô bé tình huống thật, kiến nghị bọn họ nên xuất viện.
Quả nhiên, Ngu Điềm đoán không sai.
“Cha mẹ Tiểu Linh xảy ra tai nạn giao thông lúc con bé mới một tuổi, mẹ của con bé không vượt được nên mất sớm. Sau tai nạn, ba của Tiểu Linh cũng mất đi một bàn tay, từ đó về sau chỉ có thể làm việc vặt kiếm sống qua ngày. Mấy năm nay kiếm tiền chữa bệnh cho Tiểu Linh cũng đã là lấy trứng chọi đá. Vì chu cấp viện phí và điều trị cho Tiểu Linh nên ban ngày gần như không thể ở bên con bé, một ngày làm mấy công việc khác nhau.”
Thì ra đây chính là nguyên do Tiểu Linh phải nằm viện một mình, hiếm khi thấy ba mẹ tới thăm.
Giọng Ngôn Minh có chút nặng nề: “Ba của con bé, tối nay cũng ở cạnh, nghe nói hiện tại đã quyết định ngày mai sẽ làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Linh.”
Rất nhiều người khi làm thủ tục xuất viện sẽ cực kỳ vui mừng, bởi vì bệnh tình cuối cùng đã được chữa hoặc được kiểm soát, nhưng cũng có những người bất hạnh, làm thủ tục xuất viện bởi vì không còn tiền tiếp tục điều trị hoặc bệnh tình đã phát triển tới mức tiếp tục chữa trị nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Tiểu Linh hiển nhiên là người phía sau.
Đứa trẻ sắp xuất viện khiến Ngôn Minh cũng trở nên mẫn cảm, thần sắc anh vừa mệt mỏi vừa mê mang.
“Trước giờ tôi đều khuyên bệnh nhân của mình, đừng từ bỏ việc điều trị.”
“Mỗi ca phẫu thuật khoa mắt đều yêu cầu kỹ năng tinh tế và tỉ mỉ, mà hiệu quả sau khi phẫu thuật như thế nào, phán đoán của người bệnh trước giờ cũng rất trực quan…thị lực có khôi phục hay không, khôi phục nhiều hay ít.”
“Nhưng một khi làm phẫu thuật, dù cho thao tác của bác sĩ phẫu thuật hoàn toàn không có vấn đề gì thì tình trạng khôi phục của mỗi bệnh nhân cũng sẽ khác nhau, trên thế giới cũng không có bác sĩ nào có thể bảo đảm chỉ cần phẫu thuật thành công thì nhất định sẽ đạt được hiệu quả như thế nào, rất nhiều người bệnh không có cách nào hiểu được, bọn họ chỉ cảm thấy, tôi làm phẫu thuật nhưng thị lực của tôi vì sao vẫn không khôi phục, hoặc là không khôi phục đến mức độ mà bọn họ cho là nên vậy, xuất hiện tình huống đó, bọn họ liền cho rằng là vấn đề của bác sĩ, phẫu thuật thất bại, rất nhiều bệnh nhân sẽ trở nên xúc động nông nổi, oán trách và căm thù bác sĩ.”
“Cho nên phẫu thuật mắt tinh vi, mặc dù hệ số khó khăn rất lớn, rõ ràng bác sĩ đã tiêu tốn rất nhiều nỗ lực, làm tận hết mọi khả năng, nhưng ngược lại rất dễ bị người bệnh hiểu lầm, bởi vì người bệnh không có nền tảng y học chuyên nghiệp, bác sĩ không thể thuyết phục người bệnh rằng cố gắng không để ra xảy ra vấn đề về kỹ thuật đã là hết chức trách của mình, người bệnh chỉ cần thấy thị lực không khôi phục tốt thì liền cảm thấy bác sĩ không làm tốt phẫu thuật.”
Ngôn Minh khe khẽ thở dài: “Nhiều năm như vậy, tôi đã gặp quá nhiều chuyện tương tự, bên cạnh cũng có không ít đồng nghiệp cùng chung cảnh ngộ. Vì không may gặp phải người bệnh không thể lý giải và hiểu lầm, nên ngày càng trở nên bảo thủ, một số ca bệnh có tính nguy hiểm cao hay bệnh nhân không ổn định được cảm xúc thì bọn họ đều không muốn tiếp nhận khám và tiến hành phẫu thuật. Như vậy cũng là bất đắc dĩ xuất phát từ mong muốn tự bảo vệ mình, tôi cũng hiểu được, nhưng tôi không muốn trở thành một bác sĩ như vậy.”
“ Trước khi Tiểu Linh gặp được tôi, ba của con bé đã mang con bé tới khám ở bệnh viện địa phương, đều uyển chuyển khuyên ba con bé nên từ bỏ việc điều trị, bởi vì chi phí phẫu thuật đối với gia đình bọn họ là một gánh nặng rất lớn. Hơn nữa, sau khi phẫu thuật, tình huống của đứa trẻ thế nào, cũng không dự đoán trước được. Tôi là người duy nhất, khuyên ông ấy đừng từ bỏ trị liệu.”
Ngôn Minh rũ mắt xuống, như đã nói hết, cũng như đang nói cho chính mình nghe: “Bởi vì tôi tình nguyện thử một lần, con bé còn nhỏ như vậy, tôi muốn đặt cược một hy vọng.”
Anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Nhiều năm qua, đối mặt với hiện thực tôi vẫn giữ nguyên tắc đó, trước giờ không cảm thấy chính mình làm sai.”
Trong ấn tượng của Ngu Điềm, Ngôn Minh trước nay đều mạnh mẽ, lý trí, bình tĩnh, nhưng mà giờ phút này, biểu tình Ngôn Minh lại có một chút dao động và nỗ lực kìm nén chua xót.
“Nhưng tình huống hiện tại của Tiểu Linh, khiến tôi bỗng nhiên bắt đầu có chút hoài nghi chính mình. Nếu lúc ấy tôi không kiên trì khuyên bảo người nhà bệnh nhân đừng từ bỏ trị liệu, thì Tiểu Linh có cần phải chịu khổ nhiều năm như vậy không? Sau phẫu thuật xảy ra di căn, gần như không thể sống một cuộc sống vui vẻ như những đứa trẻ bình thường khác, đồng thời, cũng vì mất đi một bên mắt, thay một con mắt hiến tặng nên con bé phải chịu sự xa lánh và cười nhạo của bạn bè đồng trang lứa. Ba của con bé, cũng bởi vì chăm sóc con, phải gồng mình lấy trứng chọi đá, vô cùng vất vả.”
“Dù lúc ấy tôi đã xin được quỹ công ích của bệnh viện, giúp bọn họ giảm được phần lớn chi phí phẫu thuật, nhưng chi phí chăm sóc sau phẫu thuật, tiếp theo nuôi dưỡng đứa trẻ, đều nặng như núi đè lên cha con họ.”