Buổi chiều Ngôn Minh tiếp tục bận rộn chuyện công việc. Chờ nữ sĩ Tống Xuân Hương tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Ngu Điềm cũng đã hâm nóng lại đồ ăn, đưa cho mẹ mình
Tiểu Linh cũng đang ăn Mãn Hán toàn tịch mà Trần Hi đem tới, cực kỳ vui vẻ.
Ba người ở trong phòng bệnh vốn có một giường trống bây giờ cũng đã có người vào nằm viện, là một cô bé gần bằng tuổi với Tiểu Linh, được cha mẹ và người nhà vây quanh đưa tới, hiển nhiên là ở trong nhà được mọi người chúng tinh phủng nguyệt, đứa bé còn chưa phẫu thuật, cha mẹ đã đau lòng không chịu được, thiếu điều dọn cả nhà tới đây, mang theo các loại đồ ăn vặt, đủ món đồ chơi.
Từ mấy người nhà nói chuyện với bác sĩ, Ngu Điềm mới biết được, cô bé kia phải làm phẫu thuật chỉnh mắt lé cho trẻ em, kỳ thật cũng không phải là phẫu thuật lớn gì, nhưng phẫu thuật yêu cầu gây mê toàn thân, cha mẹ cô bé sầu lo vì chuyện này cũng rất bình thường.
Cha mẹ Tiểu Linh có lẽ là do công việc bận rộn, ban ngày Ngu Điềm cũng chưa thấy bọn họ tới thăm, Tiểu Linh luôn luôn hoạt bát cũng nhiều lần nhìn cô bé giường kia với ánh mắt đầy hâm mộ, chắc là nhớ ba mẹ, cả buổi chiều, người cũng có chút héo hon.
Ngu Điềm chợt lóe lên ý tưởng: “Tiểu Linh, không phải sắp đến sinh nhật em sao? Có đặc biệt thích cái gì không? Chị sẽ tặng em làm qua sinh nhật!”
Đáng tiếc Tiểu Linh vô cùng hiểu chuyện từ chối Ngu Điềm: “Không cần đâu chị, chị không cần tốn kém.”
Nói đến quà sinh nhật, cô bé cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, thẹn thùng giải thích: “Em không cần quà sinh nhật, em chỉ hy vọng có thể tổ chức tiệc sinh nhật, có một chiếc bánh kem thật lớn, mời rất nhiều người tới, Wonder woman cũng sẽ tới tham gia, em thích nhất là Wonder woman, em tự mình thổi nến, sau đó cắt bánh kem chia cho mọi người!”
Ngu Điềm nhịn không được xoa đầu cô bé.
Quả nhiên là trẻ nhỏ.
Mặc dù bị mất đi một con mắt, nhưng giờ phút này Tiểu Linh cười rộ lên vẫn giống như mặt trời nhỏ cực kỳ đáng yêu, tràn đầy sức sống, có một loại khát vọng sống mãnh liệt khiến người ta không nỡ lòng nào buông bỏ.
**
Nữ sĩ Tống Xuân Hương hồi phục rất tốt, nhưng vì còn cần nằm viện quan sát mấy ngày nên Ngu Điềm đợi sau bà ấy ăn xong, lúc này mới vòng về nhà Ngôn Minh.
Nhưng trước đó, cô đi tới phòng làm việc của mình thu thập một số tư liệu, sau đó tìm vài chiếc váy, cũng lấy ra túi trang điểm không thường dùng.
Lựa tới lựa lui, cô chọn một cái váy nhung tơ màu xanh ngọc.
Mặc dù vải nhung dày nặng hơn các chất liệu khác, mặc lên cũng cảm thấy hơi gò bó, nhưng lại vô cùng tôn dáng. Cổ áo cũng không phải thiết kế chữ V thường thấy mà là cổ vuông, có cảm giác hoàng gia cổ tích, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa trang trọng, nhưng khoảng trống từ cổ cho đến cổ áo hình vuông rất vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa, hở mà không lộ, làm cho đường cong duyên dáng trước ngực càng thêm rõ ràng, trong vẻ gợi cảm lại ẩn giấu nét đoan trang.
Phần chân váy được thiết kế xẻ tà, khi bước đi khiến cho đường cong chân dài như ẩn như hiện.
Ngu Điềm biết chân mình rất trắng, cũng rất đẹp, váy xẻ tà chính là thiết kế phù hợp nhất với cô.
Điểm nhất lớn nhất của chiếc váy này là từ phần lưng, vòng cổ kim loại màu xanh ngọc hình chữ thập rủ xuống làm nổi bật đằng sau của thiết kế, vừa không quá lộ liễu vừa không gây cảm giác trống trải, quý khí linh động thắp sáng chi tiết phần lưng.
Chiếc váy này ban đầu được Ngu Điềm mua để tham dự buổi khiêu vũ trong lễ tốt nghiệp, hiệu quả phần thân trên rất tốt, nhưng vì hiệu quả quá tốt nên cuối cùng Ngu Điềm không có can đảm mặc nó ra ngoài.
Quá hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng quá phô trương.
Nhưng tối nay, Ngu Điềm cắn chặt răng, vẫn quyết định mặc chiếc váy này vào.
Lại kết hợp cùng với một đôi giày đế cao, tô son đỏ lên, dùng máy uốn tóc tạo sóng nhẹ bồng bềnh. Tối nay, nhà của Ngôn Minh, chính là chiến trường!
**
Mặc dù không có kinh nghiệp theo đuổi người khác, nhưng Ngu Điềm tìm thấy một cuốn “Từ điển tình yêu’ rất nổi tiếng trên mạng, bổ túc khẩn cấp một chút.
Trong từ điển nói, khi theo đuổi có thể dùng phương thức tán tỉnh mờ ám… không cần phải quá thẳng thắn, cần phải dụ dỗ đối phương theo đuổi lại mình.
Chiêu thứ nhất chính là, để đối phương cảm thấy được bạn cần anh ấy, gợi lên ý muốn che chở của đối phương, lấy dáng vẻ hoa lệ nhu nhược tới tiếp cận “con mồi” của bạn.
Ngu Điềm cảm thấy lý thuyết này rất đúng.
Ngôn Minh nhìn qua có vẻ rất thích bộ dáng làm nũng này, Trần Hi dựa vào giọng điệu nũng nịu, khiến cho anh không nói tới câu thứ hai đã đồng ý để cho cô ta vào ở trong nhà mình.
Nhưng sao có thể tự nhiên mà làm nũng như vậy, lại lộ ra vẻ yếu đuối cần được bảo vệ đây?
May mà trong từ điển có ghi phương pháp đề cử… cùng nhau xem phim kinh dị.
Ngu Điềm quyết định cứ vậy mà làm, lập tức hưng phấn tải về một bộ phim ma khủng bố lấy bối cảnh bệnh viện bỏ hoang.
Bởi vì từ tối hôm qua đến hôm nay đều bận làm việc, Ngôn Minh sau khi về nhà liền ngủ bù.
Đợi đến khi Ngu Điềm làm xong hết thảy, tô đậm bầu không khí vừa phải, Ngôn Minh vừa tỉnh dậy, ăn chút gì đó đơn giản, ngồi xuống bàn đối diện với Ngu Điềm.
Mà theo suy đoán của Ngu Điềm, Trần Hi ước chừng phải về nhà thu dọn quần áo, nên chưa trở lại.
Giờ phút này trong nhà chỉ có hai người là Ngu Điềm và Ngôn Minh.
Quả thực là trời cũng giúp ta!
Ngôn Minh vừa mới ngồi xuống sô pha, Ngu Điềm đã làm ra vẻ thướt tha lả lướt đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó nỗ lực bày ra tư thế về cũng xinh đẹp, quyến rũ, cố gắng thể hiện ra ưu điểm của chiếc váy nhung tơ màu xanh ngọc đang mặc, tiếp theo bắt đầu chiếu phim kinh dị trên tivi.
“Anh Ngôn Minh, anh có muốn xem phim cùng em không?”
Giọng Ngu Điềm mềm mại, sau đó lén nhích lại gần Ngôn Minh.
Kết quả Ngôn Minh cũng nhích lùi sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô.
“…………”
Ngu Điềm chỉ có thể lại nhích thêm một tấc nữa tới gần anh.
Lần này Ngôn Minh lại không tiếp tục, anh nhìn về phía Ngu Điềm, trên mặt mang theo ý cười ung dung: “Chỗ bên kia sô pha còn rộng như vậy.”
Ngôn Minh cười: “Nhích sang bên kia kìa.”
“…………”
Thật là không hiểu phong tình!
Rõ ràng thời điểm chính mình gắp đồ ăn cho anh rất biết điều!
Ngu Điềm không tình nguyện dịch sang bên còn lại.
Danh sách những người sáng tạo chính của tiêu đề mở đầu của bộ phim kinh dị đang chiếu trên màn hình, Ngôn Minh lại nghiêng đầu nhìn Ngu Điềm.
Ngu Điềm cảm nhận được ánh mắt của anh, ngồi thẳng lên, lại rất chú ý ưỡn ngực ra sau đó để chân thành tư thế đẹp mắt nhất.
“Ở nhà cô hay mặc thế này?”
Quả nhiên hơi trang trọng nhỉ?
Ngu Điềm xấu hổ, nhưng Ngôn Minh làm người cũng quá đàn gảy tai trâu đi? Bộ váy này cô mặc vì anh, kết quả anh nhìn qua lại là dáng vẻ chẳng hề hay biết, chỉ đạm nhiên nhìn Ngu Điềm, giống như hoàn toàn không phát hiện chiếc váy này tôn lên vẻ xinh đẹp động lòng người của Ngu Điềm.
Ngu Điềm nhịn không được giận dỗi: “Lát nữa em còn phải ra ngoài!”
Mặc cho người khác xem cũng không cho anh xem!
Thật là mắt mù mới vòng quanh lâu như vậy.
Trong lòng Ngu Điềm tủi thân muốn chết, cảm thấy chính mình chính là trân châu sáng bị phủ bụi trần.
Rõ ràng lúc Trần Hi nói chuyện nũng nịu, Ngu Điềm đều có thể nhanh chóng hiểu ẩn ý mà cô ta muốn nói, sao đến lượt mình, đầu óc lại không còn linh hoạt nữa rồi?
Hơn nữa còn là đa số thời điểm đều không linh hoạt.
Mỗi lần linh hoạt thì đều không phải lúc.
Ngu Điềm nhớ tới giữa trưa hôm nay mình gắp thức ăn cho Ngôn Minh, còn gặp phải rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng liền tức muốn chết.
Nhưng cũng may rất nhanh, phim kinh dị đã chiếu đến phần chính, Ngu Điềm bị nội dung phim hấp dẫn, không còn tâm trí để mà tức giận.
Bộ phim kinh dị này là một trong những bộ phim được đề cử nhiều nhất gần đây, nổi tiếng bởi bầu không khí đáng sợ và nhạc phim, đạo diễn rất chú tâm tới cảm giác màn ảnh, bầu không khí khủng bố được tô đậm đúng chỗ.
Mở đầu phim, một đám thanh niên không sợ chết thách thức tới bệnh viện ma bỏ hoang này livestream, Ngu Điềm gần như ngay lập tức bị dẫn nhập vào góc nhìn của nhân vật, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Ngu Điềm vừa xem vừa trộm liếc mắt nhìn Ngôn Minh bên cạnh.
Anh nhìn màn hình, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngu Điềm lại bắt đầu lặng lẽ quan sát sườn mặt Ngôn Minh, cô cảm thấy cũng sắp đến lúc nên chuẩn bị, mắt thấy cốt truyện đang tiến triển, trong đó có một vai phụ tìm đường chết bị lãnh cơm hộp.
Mà ngay lúc vai phụ máu me này bị lãnh cơm hộp, chính là thời điểm quan trọng Ngu Điềm phát huy kỹ thuật diễn, ngã vào trong lồng ngực Ngôn Minh, bày ra dáng vẻ nhu nhược!
Rất nhanh, vai phụ đã lãnh xong cơm hộp…một người bạn đi cùng bị anh ta dọa sợ, trong lúc hoảng loạn một dao đâm vào bụng.
Nhưng …
Ngu Điềm buồn bực, cô nhịn không được nói: “Cái này có gì đó không đúng lắm?Vị trí anh ta bị đâm, cũng không làm tổn thương tới nội tạng mà, sao lúc dao nhỏ đâm tới, nội tạng và ruột đều cùng nhau bay ra vậy?”
“Phương pháp xử lý cấp cứu cũng không đúng, không nên rút dao ra khỏi bụng, ở nguyên tại chỗ gọi điện thoại cho bác sĩ chuyên nghiệp tới cứu mới đúng. Vai phụ này không cần chết. Cốt truyện này chính là muốn anh ta chết, cưỡng ép muốn làm anh ta chết! Mấy người bạn này của anh ta, chắc là cố ý giết người đi!”
Theo tiến triển của cốt truyện, Ngu Điềm càng ngày càng đứng ngồi không yên.
“Phản ứng này cũng không đúng, người bị hại bị đập đầu, vì sao lại hộc máu?”
“Cái ngón tay này sau khi bị dẫm hỏng, độ cong cũng không đúng…”
“Loại vết thương này đổ mắt hẳn là trạng thái phun ra, sao lại chảy ra ào ạt thế kia?”
Nhắm vào vấn đề của Ngu Điềm, Ngôn Minh hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy…
“Xác thật, kiểu miệng vết thương do dao đâm này không nên trông như vậy.”
“Túi máu phối màu cũng không đúng, quá đậm.”