“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp như bao nàng công chúa khác. Đôi mắt nàng như ẩn chứa sao trời, giống như lời bài hát thiếu nhi mà con thích nhất, thỉnh thoảng sẽ phát sáng lấp lánh, khiến người ta nhìn một lần còn muốn nhìn thêm lần nữa. Mái tóc của công chúa suôn mượt như thác, da trắng như tuyết, môi đỏ như quả cherry mà con thích ăn…”
“Nhưng công chúa này cũng có điểm không giống với những nàng công chúa khác. Nàng không sống trong lâu đài hay chỉ cần có người hầu bưng trà rót nước là có thể sống sung sướng cả đời. Lý tưởng của công chúa là trở thành bác sĩ chữa bệnh cứu người.”
“Để trở thành bác sĩ, nàng đã phải cố gắng học tập, tất cả thời gian đều dùng để âm thầm phấn đấu.”
“Nhưng ba ơi, công chúa nỗ lực như vậy, nàng có còn thời gian để chơi xích đu, cầu trượt và ăn kem sao?”
Ngôn Minh nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, bạn nhỏ cuộn mình trong chăn ấm, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, hai tròng mắt đen láy cực kỳ giống Ngu Điềm, vừa băn khoăn vừa tò mò.
“Nàng cần phải kiểm soát bản thân, không thể cả ngày chơi xích đu với cầu trượt được, chỉ thỉnh thoảng mới được chơi. Kem cũng phải ăn ít, nếu không sẽ bị sâu răng. Công chúa không thể có răng sâu được.”
Bạn nhỏ phát ra một tiếng buồn nản: “Vậy thì đừng làm bác sĩ nữa, làm công chúa đi ạ!”
“Mỗi một nàng công chúa đều cần phải có ước mơ và kiên trì thực hiện ước mơ đó. Vì như vậy mới có tư cách trở thành công chúa, xứng với danh hiệu công chúa.”
Bạn nhỏ gật gật đầu, cái hiểu cái không.
Ngôn Minh cười một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó công chúa của chúng ta rất nỗ lực, sắp thành công rồi, nhưng nàng lại gặp phải khó khăn. Giống như mỗi nàng công chúa đều sẽ gặp phải thử thách. Trong lúc cứu giúp người khác, tay của nàng bị thương, mà đối với bác sĩ thì đôi tay chính là quan trọng nhất.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Bạn nhỏ thò đầu ra, hơi khẩn trương: “Công chúa còn có thể làm bác sĩ không ạ?”
“Không thể phẫu thuật cho người khác nên công chúa rất đau lòng, nàng rất khổ tâm, mà trong lúc nàng muốn từ bỏ ước mơ của mình, còn có rất nhiều người xấu muốn dụ dỗ nàng, để nàng tự biến mình thành một người tầm thường.”
“Là loại người xấu gì vậy ba? Sao lại hư như thế!”
Đối với sự căm phẫn của con gái, Ngôn Minh cũng rất đồng cảm: “Có, ví dụ như người theo đuổi công chúa là một kẻ xấu muốn công chưa từ bỏ cố gắng, từ bỏ ước mơ, biến thành một bà nội trợ, còn giả làm người tốt, lừa gạt công chúa muốn làm anh trai của nàng. Một kẻ khác chỉ thấy được vẻ đẹp của công chúa, không hiểu được nội tâm đẹp đẽ và nỗ lực của công chúa, căn bản không hiểu nàng, lại cả ngày vây quanh công chúa, muốn chiếm lấy toàn bộ thời gian của nàng khiến công chúa không thể học tập tiến bộ…”
Bạn nhỏ mở to hai mắt nhìn: “Sao lại có nhiều người xấu như vậy! Ba ơi, vậy sau này công chúa như thế nào ạ? Nàng có từ bỏ ước mơ không?”
“Không, công chúa không từ bỏ. Bởi vì công chúa là một người thông minh. Nàng biết những tên đàn ông xấu xa đó đều tới để hại nàng, mà bên cạnh nàng cũng đã xuất hiện một hoàng tử đẹp trai dũng cảm, tới để trợ giúp nàng, cùng nàng đánh bại kẻ xấu, ủng hộ và cổ vũ nàng. Cuối cùng hoàng tử ở bên công chúa, cùng này tìm lại ước mơ thuở ban đầu.”
Hai mắt bạn nhỏ sáng rực lên: “Là hoàng tử chữa khỏi tay cho công chúa sao? Công chúa vẫn có thể làm bác sĩ?”
“Không phải, hoàng tử cũng không chữa khỏi được tay của công chúa. Công chúa cũng không làm bác sĩ mà trở thành thầy dạy của bác sĩ, giống như giáo viên mầm non, dạy các con học rất nhiều thứ, để tương lai các con trở thành người rất tài giỏi.”
“Vậy hoàng tử kia làm gì vậy ba? Công chúa lợi hại như vậy, hoàng tử chắc không thể chỉ là hoàng tử thôi phải không? Chẳng lẽ cái gì cũng không biết?”
Ngôn Minh cười: “Hoàng tử đương nhiên cũng phải có ước mơ. Bất kỳ ai cũng đều không thể tự nhiên trở thành hoàng tử và công chúa. Hoàng tử cũng có công việc của mình, cũng muốn cố gắng trị bệnh cứu người, cần phải có ước mơ, phải thật nỗ lực, mới có thể làm hoàng tử.”
Bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Hóa ra hoàng tử và công chúa đều rất khó làm. Con còn tưởng chỉ cần mặc quần áo đẹp, tham gia vũ hội giống như trong truyện cổ tích là được.”
“Những công chúa và hoàng tử mặc quần áo đẹp, đi tham dự vũ hội chỉ vì họ sinh ra đã là hoàng tử, công chúa. Nhưng để thật sự trở thành công chúa và hoàng tử trong mắt mọi người thì chỉ xinh đẹp và mặc đồ lộng lẫy thôi là chưa đủ. Phải là một người tốt, có ích cho mọi người, không chỉ có hạnh phúc của riêng mình mà còn phải biết chia sẻ hạnh phúc cho những người cần nữa.”
“Ba, vậy cho dù sinh ra không phải là công chúa, nhưng dựa vào nỗ lực của bản thân cũng có thể làm công chúa ạ?”
Ngôn Minh nghiêm túc gật đầu: “Không sai, thế bảo bối có muốn trở thành công chúa không?”
“Muốn ạ!”
“Vậy con phải cố gắng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải kiên trì, chăm chỉ tập đàn, không thể cứ mỗi khi tới lúc luyện tập là lại chơi xấu làm nũng với ba mẹ, có biết không?”
“Được ạ…Ba ơi, sáng mai con sẽ đi luyện đàn! Vì con cũng muốn được làm công chúa!”
Ngôn Minh xoa đầu nhỏ của con gái: “Bảo bối ngoan lắm.”
“Công chúa sau này như thế nào ạ?”
“Sau này?” Ngôn Minh nghĩ nghĩ: “Công chúa kết hôn với hoàng tử, vô cùng hạnh phúc, sinh ra một công chúa nhỏ đáng yêu.”
Anh cho rằng đây là một kết thúc hoàn mỹ, nhưng lại nghe thấy bé con trên giường chán nản ‘hả” một tiếng…
“Hoàng tử không phải cũng là kẻ xấu chứ? Chàng ta cuối cùng vẫn lừa công chúa kết hôn, sinh con! Như vậy công chúa chẳng phải sẽ không còn thời gian học tập sao?”
Ngôn Minh vừa định giải thích, lại nghe bạn nhỏ nói một cách chính đáng: “Cho nên ba à, hoàng tử này cũng không phải là người tốt. Con cảm thấy chàng ta xấu nhất!”
“………..”
Khi Ngôn Minh còn đang nghẹn lời, Ngu Điềm mở cửa phòng: “Bảo bối, mẹ rất đồng ý với quan điểm của con. Mẹ cảm thấy con nói không sai chút nào, hoàng tử là tên xấu xa.”
Ngôn Minh bật cười.
“Nhưng công chúa vẫn rất thích chàng ấy, bởi vì hoàng tử vừa xấu vừa đáng yêu. Hơn nữa công chúa cũng rất yêu công chúa nhỏ của mình, không cho rằng kết hôn sinh con thì không thể tiếp tục phấn đấu. Nàng và bảo bối của mình, giống như mẹ và con, mỗi ngày đều cùng nhau học tập kiến thức mới. Con xem, mẹ biết các bạn nhỏ thích gì, khi các bạn nhỏ bị ốm phải chữa như thế nào, để các bạn nhỏ có tâm lý khỏe mạnh thì phải chú ý ra làm sao…”
“Những kiến thức đó, trước kia mẹ cũng không biết, nhưng hiện giờ, mẹ lại học được. Thế nên công chúa cũng có thể cùng con của mình tiếp tục học tập và tiến bộ.”
“Nhưng mà bây giờ phải tắt đèn rồi. Bởi vì chuyện kể trước khi đi ngủ đã gần kết thúc.”
Bạn nhỏ hơi không chịu: “Ba có thể kể tiếp câu chuyện khác không ạ?”
Ngôn Minh cười đắp chăn cho con: “Không thể. Buổi tối ngoại trừ ở bên con thì ba còn phải ở bên mẹ con nữa. Con là bảo bối của ba, mẹ con cũng là bảo bối của ba.”
Bạn nhỏ vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm: “Được ạ, chúc ba mẹ ngủ ngon.”
Ngôn Minh và Ngu Điềm nhìn nhau, trong mắt ánh lên ý cười, cùng nhìn về phía con gái, dịu dàng nói…
“Chúc bảo bối ngủ ngon.”
- End-