Xin Đừng Trèo Cao

Chương 75: Chương 75




 

Thư Thanh Nhân theo phản xạ từ chối, "Không được."

Thẩm Tư Ngạn tức giận, lại cúi đầu hôn cô, "Vậy thì cứ ở đây luôn."

Cô dùng tay đẩy anh ra, đôi môi lại bị anh hôn mút, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, nói không ra lời.

 

"Thật sự muốn làm ở đây?" Ánh mắt của anh nóng rực, hơi thở của anh phả lên mặt cô: "Không sợ camera giám sát?"

Thư Thanh Nhân bị anh đè lên cửa, cô càng vùng vẫy thì anh càng dùng sức, người anh áp sát lại gần cô.

Hai người dây dưa ở ngoài cửa, đè qua đè lại cả người va lên cửa tạo ra tiếng động lớn.

Cuối cùng Thư Thanh Nhân cũng được khoảng trống, nhanh chóng nói: "Trong nhà có người!"

Thẩm Tư Ngạn sửng sốt.

Lúc này đằng sau cánh cửa truyền đến một giọng nói thô bỉ, "Không có ai, không có ai đâu! Hai người cứ tiếp tục!"

". . ."

 

". . ."

***

Lúc Từ Thiến Diệp rời đi, cô ấy còn lưu luyến không nỡ, mỗi bước đi đầu quay đầu lại nhìn.

Lúc đầu cô ấy đang nằm trên ghế sô pha bấm điện thoại, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô ấy nghĩ chắc là Thư Thanh Nhân trở về rồi.

Nhưng sau khi tiếng cửa vang lên một lâu vẫn chưa thấy có ai mở cửa, Từ Thiến Diệp có hơi lo lắng có kẻ trộm định đột nhập vào nhà, vậy nên cô ấy rón rén đi về phía cửa.

Chuyện tốt là, không phải kẻ trộm.

Chuyện xấu là, đáng lẽ cô ấy nên ở ngoài cửa, chứ không nên ở bên trong.

Từ Thiến Diệp dán lỗ tai lên cửa, lờ mờ nghe được tiếng động ở bên ngoài.

Là âm thanh hôn nhau, người đàn ông hôn rất mạnh bạo, dường như đang đè cả người cô gái lên trên cửa.

Từ Thiến Diệp đã đi qua hàng nghìn bụi cỏ, mặc dù lá cây không dính lên người nhưng cô ấy vẫn có chút không chịu nổi.

Khó có thể tưởng tượng dáng vẻ cô em gái họ lạnh lùng cao ngạo của của cô ấy bị người đàn ông này hôn thì sẽ thế nào. Cũng khó có thể tưởng tượng được cái tên luôn ra vẻ thờ ơ, không màng sự đời Thẩm Tư Ngạn kia sẽ ngang ngược, vội vàng như thế này.

Đột nhiên Thư Thanh Nhân nói, trong nhà có người.

Từ Thiến Diệp sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lén bị phát hiện, não teo lại, giấu đầu lòi đuôi.

Bóng đèn bị lộ hành tung, đành phải rời đi.

Cả khuôn mặt Thư Thanh Nhân đỏ bừng, ngay cả khi nói chuyện giọng của run run, "Cậu nhanh đi đi!"

Thẩm Tư Ngạn không nói chuyện, nhưng cái mặt thối này của anh đã đủ để thể hiện thái độ của mình.

Từ Thiến Diệp cảm thấy rất khổ sở, hai người này có thể có được ngày hôm nay cô ấy cũng đã góp không ít công sức, vậy mà bây giờ hai người thành đôi rồi lại đá cô ấy một phát bay ra ngoài.

"Có người nào đối xử với người có ơn với mình như hai người không?" Từ Thiến Diệp không nhịn được lên án nói.

Thư Thanh Nhân cắn răng, "Mình vì sao mà bảo cậu nhanh đi đi, trong lòng cậu còn không hiểu sao?"

Từ Thiến Diệp nhìn dáng vẻ muốn bùng nổ kia của Thư Thanh Nhân, cô ấy hiểu nếu như mình vẫn còn ở đây, có khi con bé này xấu hổ đến mức cắn lưỡi tự tử luôn mất.

Nhưng cô ấy cuối cùng vẫn muốn dặn dò một câu, cô ấy không tiện nói với Thẩm Tư Ngạn, đành phải lặng lẽ đến bên cạnh Thư Thanh Nhân nói thầm vào tai cô: "Nhà cậu có áo mưa chưa? Còn không nhanh tranh thủ xuống dưới mua, đề phòng lỡ như."

Thư Thanh Nhân đột nhiên ngây người.

Sau khi Từ Thiến Diệp rời đi, Thư Thanh Nhân vì câu nói thẳng thừng vừa rồi của Từ Thiến Diệp mà không dám nhìn Thẩm Tư Ngạn, chỉ nghe thấy người đàn ông không nặng không nhẹ thở dài một hơi.

Thư Thanh Nhân cúi đầu, nắm lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh đi vào ăn bánh sinh nhật đi."

Thẩm Tư Ngạn theo cô đi vào trong phòng, trên bàn có bánh sinh nhật đang ăn dở còn chưa kịp cất đi, đúng lúc có người đến, bánh sinh nhật này không cần để lại đến sáng mai ăn nữa.

"Anh ăn chút bánh đi." Cô nói.

Thẩm Tư Ngạn không thích đồ ngọt, huống chi là loại bánh kém có độ ngọt vượt chỉ tiêu này, nhưng dù sao đây cũng là bánh sinh nhật của Thư Thanh Nhân, anh cũng để mặc cô lôi kéo mình ngồi xuống, sau đó cắt một miếng bánh kem đưa anh.

Thư Thanh Nhân ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn bánh.

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Sao em không ăn."

"Em mới anh rồi," Thư Thanh Nhân còn nói, "Hay là anh giải quyết luôn chỗ bánh kem còn lại nhé?"

"Không nhé, muốn anh làm cái thùng xử lý đồ ăn à?" Thẩm Tư Ngạn ăn một miếng anh, ngọt quá đi mất, ngọt đến mức tê cả đầu lưỡi.

Anh ăn xong một miếng thì không muốn ăn nữa.

Thư Thanh Nhân cũng biết anh không thích ăn đồ ngọt, không tiếp tục miễn cưỡng anh ăn hết, nhưng lại cảm thấy bánh sinh nhật này không ăn hết để đến mai cũng sẽ phải vứt bỏ, cô thấy có hơi tiếc của.

Dù sao thì cũng là bánh sinh nhật của mình, không thể lãng phí, cô khẽ cắn môi xẻ một miếng bánh.

Sau khi ăn vài miếng, miệng Thư Thanh Nhân phồng lên, khó khăn nói: "Ngán quá."

"Ai bảo em mua bánh kem." Thẩm Tư Ngạn nói.

"Anh không giúp em ăn còn chưa tính, còn muốn nói em."

Được rồi, không trông cậy được vào người này, tự cô giải quyết.

Thư Thanh Nhân ăn một miếng lớn, lại ngại ngán, đành phải chậm rãi nhai nuốt, khiến cho miệng cô dính đầy kem màu trắng.



Thẩm Tư Ngạn đột nhiên hỏi cô: "Em cố ý à?"

Cô không hiểu anh đang hỏi cái gì, biểu cảm có chút ngốc, đúng lúc vừa nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, đầu lưỡi vươn ra, liếm chỗ kem còn sót lại trên môi.

Đầu lưỡi màu hồng tương phản với màu trắng của kem bơ, màu sắc nhẹ nhàng tươi sáng nhưng lại mang sắc thái mập mờ.

Hầu kết của Thẩm Tư Ngạn khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Đừng liếm."

Thư Thanh Nhân tưởng anh muốn bảo cô dùng giấy lau, gật đầu nghe lời anh, vươn tay rút khăn giấy ở trên bàn.

Kết quả người đàn ông không chờ đến khi cô tự mình lau đi, anh đứng lên nghiêng người nâng cằm cô lên rồi cúi người hôn lên môi cô.

Sau đó duỗi đầu lưỡi ra, liếm sạch kem trên môi cô.

Thư Thanh Nhân hơi sửng sốt, mặt cô cũng nóng dần lên.

Đầu ngón tay của anh vuốt ve môi cô, khẽ cười nói: "Bây giờ trong nhà không còn ai rồi nhỉ? Anh có thể hôn em không?"

"Không ăn bánh kem nữa ạ?"

"Anh không thích ăn bánh kem."

Người đàn ông có chút ghét cái bàn chắn giữa hai người bọn, anh dứt khoát ôm cả người cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, anh ngẩng đầu cắn cắn cằm của cô, giọng nói mê hoặc của anh vang lên, "Cúi đầu."

Thư Thanh Nhân ngồi trên đùi anh bị anh cắn đến hoảng, không thoải mái nhích tới nhích lui.

Thẩm Tư Ngạn không có tính kiên nhẫn, trực tiếp đè gáy của cô xuống, ngẩng đầu lên chuẩn xác hôn lên môi cô.

Anh liếm mút lấy cánh môi mềm mại ẩm ướt của cô, hôn đến mức đầu óc cô trống rỗng, đôi môi tê dại thân mật chạm vào nhau. Bên tai cô vang lên tiếng hít thở trầm đục nặng nề của anh, hơi thở nóng rực, như dung nham nóng chảy rót vào tai của cô, từng chút từng chút hòa tan lý trí còn sót lại của cô.

Cảm giác nóng rực khó nhịn xa lạ từ dưới bụng dâng lên.

"Nhân Nhân," anh gọi tên thân mật của cô, thấp giọng cầu xin cô, "Đáp lại anh một chút đi."

Thư Thanh Nhân mơ hồ có thể hiểu được anh nói đáp lại là ý gì, cô duỗi đầu lưỡi vừa cẩn thận vừa ngượng ngùng liếm liếm môi của anh.

Thẩm Tư Ngạn bị đầu lưỡi của cô trêu chọc, hơi thở anh khàn đục hơn vừa rồi mấy phần, con ngươi trong suốt nhiễm màu lửa nóng nồng đậm, đáy mắt tràn đầy dục vọng, kiềm chế nặng nề thở hắt ra một hơi.

Thư Thanh Nhân không biết như thế đã đủ hay chưa, cô ôm cổ của anh hôn lên vành tai anh một cái.

Cô ghé bên tai anh, hỏi: "Đáp lại như này được không?"

Giọng nói của người phụ nữ vừa hôn hôn xong quyến rũ đến mức có thể véo ra nước, trái tim của Thẩm Tư Ngạn tê dại, không chịu nổi sự chủ động của cô.

"Còn hỏi anh," anh tựa đầu vào hõm cổ của cô, thở ra một hơi, "Được hay không em không biết sao?"

Hơi thở của anh giống như lông vũ nhẹ nhàng quét lên làn da của cô có hơi ngứa, cô bất an di chuyển cổ, cúi đầu nhìn anh, phát hiện vành tai vừa được cô hôn của anh đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Trong lòng cô đột nhiên có chút đắc ý.

Hóa ra anh cũng sẽ xấu hổ.

Tính chơi xấu của Thư Thanh Nhân nổi lên, cô cắn vành tai yếu ớt mẫn cảm của canh, nũng nịu nói: "Không biết, anh nói cho em đi."

Thẩm Tư Ngạn buồn cười, âm thanh rít qua kẽ răng, "Nhóc con xấu xa này."

Mặc dù đang mắng cô, nhưng trong giọng nói của anh không có một chút trách mắng nào, chỉ có không thể làm gì hơn ngoài cưng chiều cô cùng cả sự hưởng thụ.

"Anh không xấu xa?" Cô không phục, hừ một tiếng, nói: "Quà sinh nhật của em đâu?"

"À, quà của em là anh," Thẩm Tư Ngạn giả vờ không hiểu, cong môi nở nụ cười xâu xa, "Em muốn không? Anh lúc nào cũng có thể cho em."

Những lời nói vô vị này mà anh có thể nói ra một cách rất gợi cảm, thật sự khiến cho người khác không thể chịu được.

Anh ôm cô ngồi trên sô pha, cô ngồi trên đùi anh, hai người tiếp tục hôn nhau triền miên, Thư Thanh Nhân không biết rằng cứ lặp đi lặp lại động tác hôn hít như thế này không những không mệt mà càng hôn càng nghiện.

Anh nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau, một lúc lại véo da thịt cô trong lòng bàn tay cô, chơi đùa với cổ tay mảnh mai của cô, ngón tay dịu dàng mà tham lam vuốt ve từng khớp xương tay của cô, yêu thích không buông tay, dù vuốt ve thế cảm cũng cảm giác không đủ.

"Nhanh nhanh đến mười hai giờ nào," Thẩm Tư Ngạn đưa tay ra nhìn đồng hồ, "Còn ba mươi giây."

Ba mươi giây tích tắc trôi qua, anh hôn lên mí mắt của cô, "Nhân Nhân, sinh nhật vui vẻ."

Hôm nay mới chính thức là sinh nhật của cô.

Điện thoại của Thư Thanh Nhân đã bắt đầu rung lên, nhưng anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô.

Cô cực kỳ thực tế, "Có quà không?"

Thẩm Tư Ngạn tỉnh bơ bóp bóp mắt của cô: "Em muốn quà gì nào?"

"Gì cũng được, dễ dùng là tốt nhất," Cô nghiêm túc suy nghĩ, "Chị em tặng cho em một sợi dây chuyền, mặc dù rất đẹp, nhưng thật sự quá nổi, bình thường không thể đeo ra ngoài được, em lại không có sở thích sưu tầm trang sức, đặt vào trong tay em cũng chỉ phí của trời."

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, ánh mắt phức tạp.

Thư Thanh Nhân nói đến chuyện này lại nhớ ra, "À đúng rồi, buổi đấu giá trước đó ở Hồng Kông anh cũng đi chứ nhỉ? Vậy anh có biết là ai đã bỏ ra năm trăm triệu mua một viên kim cương hồng không?"

"Ừm," người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại, giống như lơ đãng hỏi cô, "Em thích món đó à?"

Thư Thanh Nhân không nhận ra, chỉ nói: "Thích thì cũng không thể bỏ ra năm trăm triệu chỉ để mua một viên kim cương, cái người mua viên kim cương đó thật sự là một tên coi tiền như rác."

Cô thật sự nghĩ như vậy. Một là cô không ham muốn mấy thứ như thế này, cũng không thích nghiên cứu về kim cương, cái gọi là giá trị của kim cương là do marketing, thật ra chúng không có giá trị như vàng thật hay ngọc bích. Hai là năm trăm triệu có thể mua rất nhiều trang sức khác, tội gì chỉ vì một viên kim cương hồng mà bỏ cả một rừng rậm ngọc ngà.

". . ."

Thư Thanh Nhân hiếu kỳ hỏi anh: "Là ai đã mua thế? Mua được rồi, chắc là sẽ dùng để triển lãm hoặc sưu tập nhỉ?"

Thẩm Tư Ngạn bình tĩnh nói, "Không phải, dùng để tặng người khác."

Thư Thanh Nhân nhớ đến bố của cô, vô thức hỏi: "Tặng con gái sao?"

"Tặng bạn gái."



"Sao anh biết rõ thế?"

Thẩm Tư Ngạn nở nụ cười nguy hiểm, "Vì anh chính là tên coi tiền như rác kia."

"!"

Thư Thanh Nhân kinh ngạc mất khoảng nửa phút, cô vẫn chưa tỉnh táo được, cuối cùng ấp úng nói: "Vậy là viên kim cương hồng đó là anh mua."

"Đúng vậy." Thẩm Tư Ngạn gật đầu.

Thư Thanh Nhân bắt đầu nhanh chóng hối hận, muốn đứng dậy.

Nhưng eo cô bị anh ôm chặt, không cho phép cô nhúc nhích, dữ dằn ra lệnh: "Ngồi xuống, đưa tay ra."

Thư Thanh Nhân bị thái độ này của anh hù dọa, vốn đã chột dạ, bây giờ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đưa tay ra.

Anh lấy một cái hộp từ trong túi áo lót bên trong ra, dùng một tay mở hộp.

Ánh sáng rực rỡ của kim cương hồng trong nháy mắt tràn ngập hai mắt Thư Thanh Nhân, cô có hơi ngạc nhiên, anh thật sự mang theo viên kim cương này bên người.

VIên kim cương hồng hơn năm mươi carat, cho dù là về số carat, hay là về màu sắc hồng đặc biệt, hay là kim cương, mỗi một cái đều rất khó khiến phụ nữ không rung dộng.

Lúc Thư Thanh Nhân chưa nhìn thấy viên kim cương này, cảm thấy người mua nó là một tên coi tiền như rác.

Nhưng bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy viên kim cương này, cô không tránh khỏi cảm thấy bản thân có chút tầm thường.

Ngón tay của cô không rộng bằng đường kính của viên kim cương, ngón tay trắng muốt trơn bóng khiến viên kim cương sáng chói hơn mấy phần.

Sau mấy phút đeo nhẫn trên tay, Thư Thanh Nhân tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận cất lại vào trong hộp quà.

Thẩm Tư Ngạn ra vẻ không để ý nhắc nhở cô, "Không phải ngày mai là sinh nhật của em sao? Đeo lên đi, cũng bớt được đám truyền thông bên kia cả ngày đoán mò xem ruốt cuộc viên kim cương này thuộc về tay người này."

Thư Thanh Nhân chớp mắt, "Vậy chẳng phải người ta sẽ nghĩ em mua à?"

"Em nói là anh tặng cũng được, nói là tự em mua cũng được, tùy em thôi."

Cô đưa ra ý kiến, "Anh cũng không dùng được, hay là bán lại cho em đi."

Thẩm Tư Ngạn vừa tức giận vừa buồn cười, "Anh tặng em một cái nhẫn kim cương lớn như vậy là có ý gì, trong lòng em còn không hiểu sao? Còn đòi bán lại?"

". . ." Thư Thanh Nhân có hơi do dự, "Vậy năm trăm triệu này anh cứ cho em như vậy sao?"

"Dự án mấy chục tỷ không phải em cũng cầm rồi sao? Sao lúc đó không thấy em cảm thấy không ổn đi?” Anh hừ một tiếng, "Không thích thì vứt đi, đằng nào anh cũng sẽ vứt thôi."

Thư Thanh Nhân hiểu, với tính cách này của anh không chừng thật sự sẽ làm thật, cô vội vàng nói: "Em muốn, muốn chứ."

Anh đột nhiên híp mắt, tay dùng sức siết chặt lấy eo cô, giọng nói trầm xuống, "ĐỪng chỉ có muốn lấy mỗi kim cương như thế, chỗ anh còn một món quà nữa, em có muốn không?"

"Cái gì thế?"

"Anh," ánh mắt của anh sáng rực, đè thấp giọng hỏi cô, "Em có muốn không?"

Thư Thanh Nhân cắn môi, khẽ liếc anh một cái, "Nếu như em nói không muốn thì sao?"

"Vậy cũng vô dụng thôi," anh cắn lên môi cô, chậm rãi lấy hơi nói, "Đổi lại thành anh muốn em."

***

Trước đó có hôn môi, nhưng tay chân Thẩm Tư Ngạn đều rất an phận, rất ít khi vượt rào làm gì quá mức.

Nhưng lần này anh không ngoan ngoãn như vậy nữa, cả người Thư Thanh Nhân mềm nhũn dựa vào người anh, dục vọng tan chảy trong mắt, quyến rũ động lòng người. Thẩm Tư Ngạn bị dáng vẻ này của cô khiến tim anh đập loạn nhịp, người đàn ông sinh ra đã rất ngang ngược, một khi lòng chiếm hữu của anh dâng trào sẽ rất khó để kiềm chế được.

Cô thật sự rất quyến rũ.

"Nhân Nhân," môi anh đặt bên tai cô nhẹ nhàng dỗ dành, "Em đừng kháng cự nữa được không?"

Thư Thanh Nhân không để ý đến anh, vẫn duy trì động tác cắn môi hồng của mình.

Thẩm tư Ngạn có hơi suy sụp, cô cứ luôn xấu hổ thế này, anh có chút không biết phải làm sao.

Nhưng rất nhanh, anh phát hiện có gì đó không đúng, cô không giống như không chỉ xấu hổ, mà còn có chút sợ.

Thẩm Tư Ngạn nghĩ có phải do anh quá nóng lòng rồi không, động tác của anh bắt đầu chậm lại, từng chút an ủi tâm tình bất an của cô.

Không có một người phụ nữ nào có thể chống cự được người đàn ông xem như như trâu báu nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương như vậy.

Trái tim của cô như được lấp đầy, nhưng cô dường như vẫn còn có chút sợ.

Thẩm Tư Ngạn do dự mãi, cuối cùng anh hỏi cô với giọng điệu không cam tâm cùng chút ghen tuông: "Có phải lâu rồi không làm nên em sợ không?"

Thư Thanh Nhân mở mắt ra, ngơ ngác nhìn anh.

"Vào những lúc thế này, em vẫn không thể quên được Tống Tuấn Hành sao?" Anh phàn nàn.

Sau đó dường như tức đến mức không thể chịu nổi, hung dữ cắn môi của cô, tính tình giống như đứa trẻ bắt đầu so đo, "Em không hài lòng về anh? Hay là cảm thấy anh không bằng Tống Tuấn Hành?"

Loại chuyện này liên quan đến vấn đề lòng tự trọng của đàn ồn, nếu như cô dám nói Tống Tuấn Hành khá được, vậy thì anh không thể đảm bảo lúc đó bản thân có thể khống chế được hay không.

Từ Thiến Diệp đã nói với cô, tình huống cụ thể giữa cô và Tống Tuấn Hành tốt nhất nên nói với Thẩm Tư Ngạn một chút.

Nhưng cô cảm thấy không cần thiết lắm.

Kết quả bây giờ phiền phức đến rồi, không thể hiểu nổi, dấm chua nói đến là đến.

Cô đành phải ngại ngùng nói với anh, "Chỉ là do em không có kinh nghiệm mà thôi."

Thẩm Tư Ngạn bỗng dưng trợn tròn mắt, mắt sáng rực, thậm chí bắt đầu nói lắp, "Em,. . . Em nói. . . Nói cái gì?"

 

------oOo------