Xin Đừng Trèo Cao

Chương 66: Chương 66




 

 

Lúc Thư Thanh nhân tỉnh lại, Thẩm Tư Ngạn đã rời đi.

Cô từ trên ghế sô pha ngồi dậy, chăn mỏng từ trên vai cô trượt xuống đến eo.

Trước khi anh ra cửa đã nhắn tin Wechat cho cô, nói anh phải tiễn bác anh về Hồng Kông.

 

Thư Thanh nhân cũng không cảm thấy có cái gì để nói, như thường ngày duỗi lưng một cái, chuẩn bị đi rửa mắt trang điểm, sau đó đi làm.

Lúc đi vào phòng vệ sinh, Thư Thanh Nhân phát hiện người đàn ông này không chỉ xâm nhập vào phòng vệ sinh của cô, mà cả đồ dùng cá nhân của anh cũng xâm chiếm nơi này.

Nhất là bản chải đánh răng của anh, chen chúc trong một cái cốc súc miệng của cô.

Thư Thanh Nhân có chút buồn cười, cô mở tủ lấy thêm một cái cốc mới cho anh, tìm một ngôi nhà mới cho bàn chải đánh răng của anh, cô đặt cốc của ở trên bồn rửa mặt ngay bên cạnh cốc của mình.

**

Lúc cô đến công ty, trợ lý Trương như mọi người pha cho cô một ly trà.

Thư Thanh Nhân không có tâm trạng uống trà, mang theo tâm trạng này công việc sau đó cô cũng không quá chuyên tâm làm việc, có vài trang giấy tài liệu cô đọc mất gần nửa tiếng.

 

Đến khi nhân viên quản lý đến đưa tài liệu cho cô thúc giục cô hai câu, cô mới phục hồi tinh thần.

"Tôi xem rồi, không có vấn đề gì, anh mang qua cho giám đốc Tấn xem qua đi." Cô đóng quyển tài liệu lại, đưa cho quản lý.

Quản lý có hơi ngây người, cười nói, "Giám đốc Tấn ra sân bay rồi."

Thư Thanh Nhân phản ứng chậm "À" một tiếng, hôm nay Thẩm Bách Lâm về Hồng Kông, Từ Lâm nữ sĩ và Tấn Thiệu Ninh đều ra sân bay tiễn ông ấy.

Vậy bọn họ chẳng phải là sẽ chạm mặt Thẩm Tư Ngạn?

"Với lại giám đốc Tấn đã dặn dò, sau này tài liệu, văn bản, giám đốc Thư xem qua không cảm thấy có vấn đề gì, thì không cần phải đưa qua cho ngài ấy xem." Quản lý bổ sung thêm.

"Tôi biết rồi."

Cô suýt quên mất, chú Tấn từng nói với cô chú ấy định về Mỹ.

Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, bốn mùa thay đổi, mùa xuân và mùa thu ở những thành phố ở phương nam luôn vội đến rồi vội đi, đảo mắt một cái là đến mùa ve sầu kêu, mùa hè đến rồi.

Cô nghĩ, ít nhất cô nên nói lời cảm ơn với Tấn Thiệu Ninh.

Thư Thanh Nhân gọi điện thoại cho Tấn Thiệu Ninh muốn hỏi khi nào ông ấy sẽ trở lại công ty.

Tấn Thiệu Ninh không trả lời điện thoại, chỉ gửi tin WeChat hỏi cô có chuyện gì.

[Có mấy lời cháu muốn trực tiếp nói với ngài]

[Vậy đợi chú về công ty]

Tấn Thiệu Ninh cảm thấy có hơi kỳ lạ, Thư Thanh Nhân lại xưng hô kính ngữ với mình, ông cầm điện thoại thoáng thất thần một lúc.

Từ Lâm vừa cùng ông tiễn Thẩm Bách Lâm xong, trùng hợp gặp Thẩm Tư Ngạn cũng đến tiễn bác của anh, ba người đứng cùng một chỗ nhìn Thẩm Bách Lâm đi vào. Sau khi tiễn người xong, Từ Lâm định quay qua nói với Tấn Thiệu Ninh, lát nữa bà ngồi xe của cô đi qua công ty xem Thư Thanh Nhân thế nào, thì thấy cô vừa tắt màn hình điện thoại, thất thần nhìn chằm chằm điện thoại.

"Sao thế?"

Tấn Thiệu Ninh cất điện thoại, "Không có gì, là Thanh Nhân gửi tin nhắn."

"Có phải con bé bốc đồng nói cái gì hù dọa ông rồi không?" Từ Lâm vô thức nhíu mày, "Con bé này, không biết lớn nhỏ."

Thẩm Tư Ngạn đứng bên cạnh nghe Từ Lâm nói vậy, không nhịn được cười hai tiếng.

"Tôi đã quen kiểu không phân biệt lớn nhỏ này của con bé rồi, bây giờ con bé khách khí, khiến cho tôi có chút không quen." Tấn Thiệu Ninh khẽ cười, thản nhiên giải thích.

Từ Lâm hơi ngạc nhiên, "Con bé còn biết khách khí với ông?"

Tấn Thiệu Ninh đoán, "Có thể là con bé biết tôi định về Mỹ, cho nên mấy ngày này muốn khách khí với tôi một chút."

Từ Lâm há miệng, trong chốc lát không nói nên lời, cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng, xem như phụ họa suy đoán của ông.

Thẩm Tư Ngạn không biết chuyện Tấn Thiệu Ninh muốn về Mỹ, thuận tiện hỏi: "Giám đốc Tấn muốn về Mỹ sao? Khi nào vậy?"

"Còn chưa chọn ngày, nhưng sắp rồi, gần đây tôi ít đến công ty, công việc đa phần để cho người trực tiếp giao cho Thanh Nhân xử lý."

Thẩm Tư Ngạn trầm tư, thảo nào dạo gần đây cô mệt mỏi như vậy.

Nhưng mà hình như từ sau khi xác định sẽ hợp tác làm dự án kia, cô bận rộn rất nhiều việc. Nhớ trước đó gặp cô ở hội sở, đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi. Anh không có thời gian qua bên đó ngồi, có khi cô cũng đã không còn nhớ nổi hội sở đó trông như thế nào.

Ở trong sân bay người đến người đi rất đông, có hơi ồn ào, không tiện đứng đây nói chuyện, ba người không nán lại thêm nữa, đi thẳng ra ngoài sảnh lớn chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tư Ngạn lái xe đến, anh vốn định tiễn bác xong thì sẽ về khách sạn, bên phía Mạnh Thời vẫn chưa có tiến triển gì, anh chỉ có thể tạm thời chịu khó tiếp tục ở lại trong khách sạn.

Sau khi nghe Từ Lâm nói bọn họ định đi qua bên Hằng Tuấn, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy đi qua Hằng Tuấn vẫn tốt hơn về khách sạn.

Tấn Thiệu Ninh nghe Thẩm Tư Ngạn nói anh cũng muốn qua Hằng Tuấn, nhất thời có chút khó xử, ông không nghĩ đến Thẩm Tư Ngạn sẽ muốn đi, nếu lại muốn phái người xuống nghên đón Thẩm Tư Ngạn thì có hơi phô trương, bây giờ chuẩn bị tài liệu họp thì cũng không kịp.

Kết quả Thẩm Tư Ngạn chỉ khoát tay, "Tôi không phải đến để họp."

Tấn Thiệu Ninh và Từ Lâm liếc nhau, trong lòng đều ngầm hiểu.

Dù sao thì cũng cùng đường, Từ Lâm có lời muốn nói với Thẩm Tư Ngạn, nói muốn ngồi chung xe với anh, Thẩm Tư Ngạn sao có thể từ chối, dứt khoát gật đầu đồng ý.

Tấn Thiệu Ninh không có ý kiến gì, lẻ loi ngồi lên xe của mình.

"Lần trước cậu nói với tôi muốn nghe chuyện về Thanh Nhân và bố của con bé," bà khẽ cười, "Bây giờ tôi nói còn kịp không?"

"Tất nhiên rồi, cô nói đi ạ."



Từ Lâm cũng không nhiều lời, chỉ chọn mấy chuyện lặt vặt nói, đều là chuyện khi Thư Thanh Nhân còn bé.

Bà kể lúc Thư Thanh Nhân học tiểu học làm bài tập làm văn, giáo viên nói viết về người thân trong gia đình mà em thích nhất, con bé không do dự liền viết tựa đề "Bố của em", khiến cho bà vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

Từ Lâm kể đến đây, bà quay qua nhìn người bên cạnh, cười nói, "Tôi không nghĩ đến, sẽ có một ngày tôi sẽ ăn dấm của con bé với bố của nó."

Thẩm Tư Ngạn mơ hồ có thể cảm nhận được, thật ra quan hệ của Thư Thanh Nhân và mẹ cô không có lạnh nhạt như bên ngoài thể hiện, nhưng cũng không quá thân thiết.

"Tôi vốn đang lo lắng, con bé ly hôn, tôi nên buông tay mặc kệ, sau này để con bé tự tìm chọn lựa, hay tôi sẽ lại giúp con bé chọn một người chồng tốt. Tuấn Hành là người chồng tôi giúp con bé tìm, con bé không thích, chuyện ly hôn trong đó cũng có trách nhiệm của tôi. Tôi cho rằng con bé và Tuấn Hành sẽ giống như tôi và bố con bé vậy, qua một khoảng thời gian chầm chậm có thể nảy sinh tình cảm." Vẻ mặt của Từ Lâm có chút cô đơn, "Nhưng có vẻ tôi đã nghĩ sai rồi, khi con bé khóc nói với tôi, nó sống không hề vui vẻ chút nào, thật ra tôi cũng không muốn thừa nhận bản thân sai rồi. Bởi vì tôi vẫn cảm thấy, tôi làm tất cả đều là vì tốt cho con bé, cho dù bây giờ con bé không hiểu, sau này cũng sẽ chầm chậm hiểu ra nổi khổ tâm của tôi thôi."

Bà đã từng buồn rầu, vì sao con gái lại thích bố của nó hơn.

Chẳng lẽ là vì bố so với người làm mẹ là bà, dịu dàng hơn, chiều con bé hơn sao?"

Đến khi Thư Thanh Nhân nói, nếu là bố, bố nhất định sẽ không ép con kết hôn.

Lúc đó Từ Lâm đã rất tức giận, bà cảm thấy tất cả những gì bà làm đều là vì Thư Thanh Nhân, bà không phải là bố của con bé. Trước đó một mình bà khổ sở chống đỡ của Thư thị, ngay cả nhà ngoại của bà cũng khuyên bà, không cần phải chấp nhất ở lại Thư thị, bảo bà mang Thanh Nhân về thành phố Thanh Hà, Từ gia cũng có thể chăm lo tốt cho hai mẹ con bà.

Nhưng Từ Lâm không cảm thấy như vậy, Hằng Tuấn là tâm huyết của Thư Bác Dương gây dựng lên vì Thanh Nhân, những tâm huyết này tất nhiên phải để cho con gái của ông ấy kế thừa. Trước khi Thanh Nhân có đủ năng lực tiếp quản Hằng Tuấn, bà có trách nhiệm thay người chồng đã khuất của mình bảo vệ Hằng Tuấn cho đứa con gái nhỏ bé của bọn họ.

Trở lại nhà họ Từ, người nhà họ Từ tất nhiên sẽ chiếu cố tốt đứa cháu gái này, nhưng Từ Lâm là người của nhà họ Từ, chồng chết rồi, bọn họ cũng không ủng hộ bà thủ tiết, mà muốn thay bà tìm đối tượng kết hôn tiếp theo.

Bà kết hôn, thì con gái của bà phải làm sao đây.

Thanh Nhân lớn lên từ muôn vàn sự nuông chiều, một người bố có thể cho con bé tất cả như Thư Bác Dương, sao con bé có thể dễ dàng chấp nhận một người bố mới. Với tính cách của Thanh Nhân, một khi Từ Lâm tái hôn, con bé sẽ nhanh chóng chạy đi rất xa, rất xa.

Mấy người chú bác của nhà họ Thư đối với Thanh Nhân cũng rất tốt, nhưng thứ bọn họ muốn hơn đó là quyền quyết định ở Hằng Tuấn.

Nhà họ Từ cũng sẽ đối tốt với con bé, nhưng điều bọn họ muốn hơn là Từ Lâm tái giá.

Đến lúc đó Thanh Nhân sẽ thật sự rơi từ trên đám mây xuống bùn lầy, Thư Bác Dương chết rồi, nhưng người làm mẹ là bà đây vẫn còn sống, cho dù có phải cắn răng chịu đựng, bà cũng phải chống đỡ cho Thanh Nhân.

Trước đó lựa chọn Tống thị, cũng là vì hy vọng Tống thị có thể trở thành một nơi che chở cho Thanh Nhân.

Nhưng đời lại không giống như chúng ta hằng mong.

"Tư Ngạn, tôi kể với cậu những chuyện này, không có ý gì khác," Từ Lâm bừng tỉnh từ trong hồi ức, bỗng nhiên bà cúi đầu xuống, những ngón tay liên tục xoa xoa mí mắt, giọng run run, "Nếu như cậu thật sự thích Thanh Nhân, mong cậu nhất định đừng tổn thương con bé, đây là thỉnh cầu duy nhất của tôi."

Thẩm Tư Ngạn trịnh trọng mà kiên định khẽ gật đầu.

"Lúc trước cô mời giám đốc Tấn từ Mỹ trở về, cũng là vì con gái của mình ạ." Anh hỏi.

Từ Lâm gật đầu, "Đúng vậy, lúc đầu tôi cho rằng Tấn Thiệu Ninh sẽ không đồng ý, tôi đã ra điều kiện khá hậu hĩnh cho ông ấy. Ông ấy đồng ý tạm thời gác lại sự nghiệp ở bên Mỹ trở về nước để giúp tôi, tôi rất cảm kích ông ấy. Bây giờ ông ấy muốn về Mỹ, tôi cũng không có mặt mũi tiếp tục làm trễ nãi công việc của ông ấy."

Bà nói đến đây, không khỏi cười tự giễu một tiếng.

"Có lẽ ông ấy không phải vì cô đưa ra điều kiện phong phú mới về nước." Thẩm Tư Ngạn ôn hòa lên tiếng.

"Sức khỏe của tôi vẫn luôn không tốt, kéo dài nhiều năm rồi, đợi đến ngày Thanh Nhân có thể một mình đảm đương một vùng trời của con bé, khi đó tôi có thể hoàn toàn buông xuống gánh nặng trên vai nghỉ ngơi một chút." Từ Lâm khẽ thở dài, giọng điệu tang thương, "Tôi cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, không có tâm tư nghĩ chuyện khác."

***

Lúc xe chạy đến tòa nhà Hằng Tuấn, tổng thư ký đã có mặt ở dưới lầu một nghênh đón, nói phó giám đốc Thư đang ở trong văn phòng tổng giám đốc chờ giám đốc Tấn trở lại..

Tấn Thiệu Ninh có chút hiếu kỳ Thư Thanh Nhân vì sao vội vã tìm ông như vậy, ông không nhiều lời trực tiếp lên trên lầu.

Từ Lâm vốn định đến thăm Thư Thanh Nhân một chút, nhưng Thư Thanh Nhân đang trò chuyện riêng với Tấn Thiệu Ninh, bà cũng không tiện quấy rầy, chỉ có thể đi vào văn phòng của hội đồng quản trị ngồi một lúc.

Bà đang muốn hỏi Thẩm Tư Ngạn có muốn đi qua văn phòng hội đồng quản trị ngồi uống ly trà không, nhưng suy nghĩ một lúc lời ra khỏi miệng lại thành, "Cậu đi qua văn phòng của Thanh Nhân chờ con bé đi."

Ba người đều có chỗ để đi, mỗi người đi một ngả.

Đây là lần đầu Thẩm Tư Ngạn một mình đến thăm quan tập đoàn Hằng Tuấn.

Thái tử gia cải trang vi hành, bên cạnh không hề có ai đi cùng, có mấy nhân viên nhìn anh thấy quen quen cũng không dám nhận.

Mấy lần trước đến Hằng Tuấn lần thái cũng rất rầm rộ sôi nổi, sao hôm nay lại một mình đi dạo trong Hằng Tuấn thế này.

Có một nhân viên to gan nhất dè dặt chào hỏi anh, "Chào giám đốc Thẩm".

Thẩm Tư Ngạn đáp lại, "Chào cậu".

Mẹ nó, là người thật.

Thái tử gia đúng là một mình đi dạo trong Hằng Tuấn, ngay cả người tiếp đãi cũng không có.

Nhân viên Hằng Tuấn như hít phải thuốc phiện.

[@tất cả thành viên, thái tử gia đến rồi!]

[? ? ? ?]

[Sếp lớn của chúng ta vẫn còn đang ngồi trong văn phòng kìa, không thấy ông ấy xuống dưới nghênh đón]

[Cái rắm á, thái tử gia đến công ty thì đã sớm nhận được thông báo trước rồi nhé, be~ be~ be~ (tiếng dê kêu)]

[Ai con mẹ nó làm lên thế @ a, đột nhiên điện thoại của tôi rung liên hồi, làm sợ muốn chết]

[Đúng là đến rồi đó, nãy tôi ở trong thang máy thấy thái tử gia á]

[Thật sự đến rồi?]

[Sao bên trên không thông báo xuống nhỉ?]

[Ô ô ô là thật đó, thái tử gia vừa hỏi tôi văn phòng phó giám đốc ở đâu, má đứng gần nhìn thái tử gia thật sự rất đẹp trai! ! ! ! !]

[Chớ vội mê trai, thái tử gia vừa hỏi cậu văn phòng phó giám đốc ở đâu đó?]

[Ừa, thế thì sao nào?]

[Hôm qua vừa mới tỏ tình, hôm nay đã chạy đến nhà muốn có câu trả lời sao!]



[? ? Cái gì, tỏ tình á hả?]

[Quên bố nó mất, mấy tên nô lệ của công ty như mấy cậu không lên diễn đàn]

Sau đó nhân viên này quăng vào nhóm chat một đường link.

[Chuyện hôm qua ở tiệc rượu]

[Mịa nó! ! !]

[Bạo đến thế luôn sao! ! ! !]

[Xong rồi, Trương Hách còn trong nhóm không!]

[@Trương Hách @Trương Hách @Trương Hách @Trương Hách]

Trương Hác đang giúp giám đốc Thư làm việc đột nhiên bị một trận rung liên hồi làm cho giật mình, cậu lấy điện thoại di động ra, phát hiện chỉ có vài phát ngắn ngủi, cậu bị tag tên ít nhất hơn ba mươi lần.

Trương Hách: [Sao thế?]

[Cậu còn hỏi sao thế? ! Cậu tự kéo xem lại lịch sử nói chuyện đê! ! !]

[Anh Trương Hách ơi, hu hu hu hu hu, trước đó chúng em mắt chó coi thường người khác ép anh ra khỏi nhóm chat, anh tuyệt đối đừng để trong lòng nha]

[Mau mau kể cho chúng tôi tình hình cụ thể đi]

[Cậu có quay video lại không? Có chụp mấy tấm hình thì chia sẽ cho chúng tôi một chút với]

Trương Hách ngơ ngác kéo lên xem lại lịch sử nói chuyện, còn nhấn vào link mới gửi vào đọc một lượt, ngay cả ngón tay cũng run run.

Hôm qua cậu không đi dự tiệc rượu, giám đốc Thư không mang cậu theo.

Tất cả mọi người trong nhóm chat đều đang chờ Trương Hách gửi hình ảnh hay là video ở hiện trường tỏ tình, hoặc là viết lại tình huống chi tiết chuyện tỏ tình ngày hôm qua thành một bài luận văn nhỏ gửi văn bản vào trong nhóm cũng được. Nhưng Trương Hách lại không cung cấp được bất kỳ thông tin sốt dẻo nào.

[Tôi. . . Tôi không biết, hôm qua tôi không đi dự tiệc rượu]

[. . .]

[. . .]

[. . .]

[. . . Còn cần cậu làm gì nữa]

[Bạn đã bị kick ra khỏi group chat]

[Bạn đã bị kick ra khỏi group chat +1]

[Bạn đã bị kick ra khỏi group chat +10086]

Trợ lý Trương đang mờ mịt không hiểu chuyện gì, thì có người khẽ gõ lên mặt bàn làm việc của cậu.

Cậu ngẩng đầu, Thẩm Tư Ngạn cười với cậu, "Giúp tôi mở cửa phòng làm việc của giám đốc Thư của các cậu, khóa rồi."

Vì Thư Thanh Nhân đi lên lầu gặp giám đốc Tấn, nên trợ lý Trương tạm thời khóa cửa lại.

"Giám đốc Thẩm." Trợ lý Trương nuốt một ngụm nước bọt. Thẩm Tư Ngạn đáp lại, "Ừm?"

Trợ lý Trương thận trọng hỏi anh: "Ngài tỏ tình với giám đốc Thư ạ?"

"Đúng vậy," Thẩm Tư Ngạn cười, "Có chuyện gì không?"

Trợ lý Trương lặng lẽ giơ điện thoại di động lên, "Trong nhóm chat của công ty chúng tôi, mọi người đang hỏi tôi tình huống cụ thể ngài tỏ tình giám đốc Thư thế nào, hôm qua tôi không có mặt ở tiệc rượu, không biết rõ lắm, cho nên mới hỏi ngài một chút."

Thẩm Tư Ngạn nhận điện thoại, mắt nhìn tin nhắn không ngừng hiện lên trong nhóm chat Wechat trên màn hình điện thoại.

Anh đọc lướt qua, bỗng thản nhiên nhướng mày, "Tất cả mọi người trong công ty các cậu đều ở trong này à?"

Trợ lý Trương không chắc lắm nhưng cậu khẽ gật đầu, "Ừm, nhưng những người quản lý cấp cao không có trong nhóm."

"À, là thế." Thẩm Tư Ngạn gật đầu, bỗng ấn vào nút thu âm thanh.

Trợ lý Trương có hơi sửng sốt, Giám đốc Thẩm, ngài định?"

Thẩm Tư Ngạn chậm rãi nói với điện thoại: "Trong buổi tiệc rượu ngày hôm qua, tôi đã nói, tôi thích giám đốc Thư của các cậu rất lâu rồi, hy vọng giám đốc Thư của các cậu có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cô ấy."

Sau đó tinh một tiếng, tin nhắn giọng nói được gửi đi.

[! ! ! ! ! ! ! !]

[?]

[Thái tử gia! ! ! ! ! !]

[Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi]

[A a a a a a a a a a a a a a a]

[Thái tử gia, là ngài sao! ! ! ! ! ! !]

[Tôi muốn lưu đoạn ghi âm giọng nói này lại! ! ! ! ! !]

Lần này toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết thái tử gia đang theo đuổi giám đốc Tiểu Thư.

Trợ lý Trương ngây người, giọng điệu nghi ngờ, "Không phải ngài bảo tôi giúp ngài giúp bí mật sao ạ? Sao chính ngài lại tự nói ra?"

"Trợ lý Trương," Thẩm Tư Ngạn mặt không biểu cảm, "Sau này mấy việc tư của giám đốc Thư của các cậu, cậu bớt can thiệp vào đi, xin cậu luôn đó."

 

------oOo------