Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 8: Đến tìm.




Sau đó, Tống Tri Hành có một chuyến công tác gấp nên anh phải bay ra nước ngoài ngay lập tức. Trước khi đi anh còn căn dặn trợ lý giúp anh tặng cho nhà họ Phó một món quà xem như chuộc lại lỗi lầm đêm hôm qua của anh.

Còn Mộng Dao sau khi trở về nhà thì cứ như người mất hồn. Trình Ý và Phó Nhược Hằng đã đi tuần trăng mật nên trong nhà lúc này chỉ còn cô và Tiểu An, Tiểu Nhiên mà thôi.

Phó Nhược Hằng đã bàn bạc trước với Mộng Dao là sẽ để cô chăm hai đứa nhỏ để hai người có những khoảng không gian riêng tư trong tuần trăng mật.

Dù sao thì thời gian này Phó Nhược Hằng cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho Trình Ý bù đắp lại thời gian kết hôn lúc trước anh tỏ ra lạnh nhạt với cô. Mộng Dao cũng đã đồng ý nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng chăm sóc ai cả.

Cô bó gối ngồi một mình lặng lẽ khóc trên giường, loại cảm giác tủi nhục lan tràn trên da thịt. Cô đã đánh mất đi đời con gái vào tay một người xa lạ. Quan trọng là anh ta còn không phải thuộc dạng người tồi tệ để cô trách móc nữa.

Cô không thể bắt ép Tống Tri Hành chịu trách nhiệm với mình trong khi cô biết rõ anh không có tình cảm với mình và mình cũng không thích anh.

Cô chỉ có thể ngồi đó khóc như một con ngốc mà thôi. Cô còn cảm thấy tồi tệ cần người chia sẻ nữa nhưng lại chẳng có ai bên cạnh.

Tiểu An cũng cảm thấy cô của mình hôm nay rất kỳ lạ, chiếc đầm trên người thì bị rách nhiều chỗ, đầu tóc rối bời, trên người còn có nhiều dấu đỏ giống như vừa đi đánh nhau với người ta về vậy.

Cô bé đi đến đưa cho Mộng Dao một viên kẹo.

“Cô ơi, cô làm sao vậy? Cô không khỏe ở chỗ nào ạ?”

Mộng Dao thấy Tiểu An đi đến, cô vội vàng lau nước mắt, cô không muốn để cô bé lo lắng cho nên chỉ có thể lấy tay lau đi nước mắt sau đó cười trừ mà lắc đầu.

“Cô không sao, cô chỉ là hơi mệt thôi.”

“Ai đánh cô à?”

Mộng Dao lắc đầu, “Không có.”

“Nếu như có ai ức hiếp cô thì cô nhất định phải nói cho Tiểu An biết đấy nhé. Con sẽ kêu ba đánh hắn ta rồi bắt hắn phải xin lỗi cô.”

Những lời của trẻ con là thôi nhưng lại an ủi Mộng Dao rất nhiều. Nếu như cô có được một đứa con gái như Tiểu An chắc cô sẽ đỡ tủi thân biết mấy.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên ở dưới lầu vang lên tiếng chuông, Tiểu An nhìn xuống thì thấy là xe của Tống Tri Hành, cô bé tưởng là anh nên vội vàng chạy xuống.

“A, chú Nghị. Ba Tri Hành đâu rồi ạ?”

Tiểu An gọi Tống Tri Hành là ba đã quen miệng. Sau đó khi biết Phó Nhược Hằng mới là ba ruột của mình, cô bé mới phải sửa thành “ba Tri Hành“.

Lúc trước khi Trình Ý ở nước ngoài không nơi nương tựa, Tống Tri Hành đã sắp xếp cho Trình Ý và Tiểu An một căn phòng nhỏ để anh tiện bề lui tới. Anh cũng coi Tiểu An giống như con gái ruột của mình nên hết lòng yêu thương con bé. Cô bé cũng luôn coi anh giống như ba ruột cho nên rất bám dính lấy Tống Tri Hành.

Từ lúc Trình Ý về bên cạnh Phó Nhược Hằng, cô bé cũng không thấy anh xuất hiện lần nào cho nên rất buồn. Bây giờ thấy xe của anh vừa chạy vào cô bé liền phóng như bay ra.

Nhưng lại chỉ thấy tài xế của Tống Tri Hành mà thôi.

“Hôm nay ông chủ có chuyến bay gấp nên không đến được. Cô chủ nhỏ đừng buồn nha. Ông chủ hứa khi nào rảnh sẽ đến thăm cô.”

Tiểu An vừa nghe thấy Tống Tri Hành không đến trong lòng liền vô cùng hụt hẫng.

Cô bé phụng phịu môi.

“Ba không đến gặp cháu vậy thì chú đến đây làm gì ạ?”

“Chú đến tìm cô của cháu, cô Phó có ở nhà không?”