Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 74: Không còn yêu anh nữa.




Tống Tri Hành đau lòng nặng bước rời đi. Anh định sẽ đến tìm và xin cô tha thứ nhưng xem ra đã muộn rồi. Bên cạnh cô bây giờ đã có ai kia yêu thương và biết trân trọng cô hơn.

Có phải là lần này anh lại phải nhường người mình yêu cho người đàn ông khác hay không?

Đúng là anh quả thật không có duyên với tình yêu.

Đường tình của anh long đong lận đận, yêu ai thì người đó cũng bỏ anh đi yêu người khác.

Anh cũng chỉ là một người đàn ông với khao khát được yêu và được yêu mà thôi.

Nếu mối tình với Trình Ý giống như mũi dao cứa vào tim anh thì Mộng Dao lại giống như vết thương chí mạng khiến cho tuyến phòng ngự mạnh mẽ cuối cùng trong con người anh sụp đổ.

Anh ngồi trong trực thăng riêng mà đột nhiên ôm lấy mặt khóc. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Rõ ràng anh là một người đàn ông cứng rắn và mạnh mẽ. Ở trên thương trường nhiều người khiếp sợ anh nhưng từ khi Mộng Dao rời đi, anh giống như biến thành một người khác vậy, rất dễ rơi nước mắt.

Một điều mà ngay cả khi nhìn Trình Ý ở bên cạnh Phó Nhược Hằng anh cũng không có khóc.

Bây giờ nhìn thấy Mộng Dao và Từ Tuấn ở bên cạnh nhau thì tim anh lại cứ muốn tuôn trào cảm xúc. Và nước mắt không biết tại sao lại thi nhau rơi xuống trước khi anh kịp ngăn nó lại.

Phải rồi, một gã đàn ông tồi tệ như anh xứng đáng bị như vậy.

Phi công nhìn thấy chủ tịch của bọn họ bị như vậy đây cũng là lần đầu tiên. Cậu cũng không biết phải làm sao, ai bảo đàn ông thì không được rơi nước mắt kia chứ?

Đến ngay cả chủ tịch tập đoàn Tống thị, người nổi tiếng máu lạnh tàn độc còn rơi nước mắt vì bị cắm sừng nữa kia mà.

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vì chẳng phải chuyện của cậu. Cậu chỉ có thể hạ vách ngăn xuống để Tống Tri Hành khóc cho thoải mái. Khóc xong cũng là lúc anh buông bỏ đoạn tình cảm này rồi.

Khi Tống Tri Hành vừa mới quay lưng đi thì cũng là lúc Mộng Dao lấy tay che môi lại không để cho Từ Tuấn hôn mình. Cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ra rồi né sang một bên.

Ánh mắt của cô không nhìn thẳng vào anh, sau đó lạnh giọng nói.

“Anh làm gì vậy?”

Cô định quay lưng đi vào trong nhà đột nhiên bị Từ Tuấn ôm lấy từ phía sau.

“Mộng Dao, em cho anh một cơ hội để chăm sóc em có được không?”

Lúc Mộng Dao nói muốn rời khỏi Tống Tri Hành, trong lòng Từ Tuấn đã vui biết bao. Anh nghĩ là cuối cùng mình cũng có cơ hội để theo đuổi lại cô.

Khoảng thời gian ở bên cạnh cô là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất.

Anh có thể được chăm sóc cô lúc buồn. Mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy cô, được tự tay nấu những món ăn cô thích giống như lúc hai người còn yêu nhau.

Tựa như giữa bọn họ chưa từng có cuộc chia ly.

Được nhìn thấy cô cười là niềm hạnh phúc nhất mỗi ngày của anh. Cũng là động lực để anh chiến đấu với bệnh tật.

Cô thích trồng hoa, anh sẽ mua hoa từ thành phố gửi về đảo để cô trồng. Cô thích có một chiếc xích đu ở giữa sân, anh sẽ tự tay làm nó cho cô.

Chỉ cần là chuyện cô muốn, anh nhất định sẽ làm cho cô. Trừ chuyện mang Giai Nghi trở về bên cạnh cô.

Cô nhớ con, anh bỏ ra một số tiền mua chuộc người ở Tống gia gửi hình cho anh. Anh không tiếc giá nào để cho cô hạnh phúc. Tại sao cô vẫn không thể tha thứ cho anh?

Mộng Dao không ngờ Từ Tuấn lại hành động như vậy. Cô biết tình cảm của anh dành cho cô, nó chưa từng biến mất nhưng cô đã không còn thích anh nữa.

Cô rất biết ơn lúc cô nói muốn rời đi, Từ Tuấn đã giúp đỡ cho cô rất nhiều. Anh cũng ra lệnh cho người chặn hết tin tức về cô để Tống Tri Hành không thể tìm được cô.

Nhưng lúc đó cô chỉ xem anh là bạn bè mà thôi. Hoàn toàn không hề có ý định sẽ quay lại với anh.

“Từ Tuấn… Bây giờ em chỉ xem anh là bạn thôi. Tình cảm của em dành cho anh nó đã qua rồi, không thể trở lại được nữa.”

“Chúng ta không thể quay lại sao Mộng Dao? Em biết là lúc đó anh không phản bội em mà.”

“Anh biết mà, đối với em anh chỉ là một người bạn trai cũ. Còn nếu như anh cảm thấy khó quá thì có thể không cần ở bên cạnh em cũng được.”

Trái tim của Từ Tuấn đau nhói khi nghe Mộng Dao nói những lời lạnh lùng với anh như vậy.

Anh cũng buông người cô ra, anh đâu thể làm gì hơn khi cô nói như vậy. Bây giờ nếu như ngay cả ở bên cạnh cô cũng không thể.

“Có phải là vì em vẫn còn yêu Tống Tri Hành hay không?”

Mộng Dao xoay người lại đối diện với Từ Tuấn. Lúc này cô mới phát hiện ra là đôi mắt của Từ Tuấn đỏ hoe. Có lẽ anh đang sắp phát khóc, cô cũng rất hốt hoảng nhưng không biết phải làm sao.

Cô cũng rất muốn nói gì đó để an ủi anh nhưng tình cảm là thứ không thể gượng ép được mà. Nếu như bây giờ cô cho anh hy vọng thì thực sự quá tàn nhẫn cho cả cô và anh.

“Không, em không còn yêu anh ấy nữa. Cả anh hay anh ấy đều đã trở thành quá khứ không thể nào khiến trái tim em rung động được nữa. Em xin lỗi! Em không thể yêu anh được.”