“Tôi không có phản bội cô ấy.”
“Quan trọng không? Con bé đã chẳng còn muốn nghe cậu giải thích nữa rồi. Khi con bé đặt cậu trong lòng thì cậu mới có quyền làm tổn thương con bé. Không thì cậu có hấp hối con bé cũng chẳng quan tâm đâu.”
Anh biết mà, giống như bây giờ cô đã bỏ mặc anh vậy.
Khi yêu một người thì anh mới có quyền khiến cho cô đau lòng. Khi cô không còn yêu anh nữa, anh có lục tung khắp thế giới lên để tìm cô đối với cô cũng trở nên dư thừa.
“Tôi đau lòng quá Phó Nhược Hằng à! Tại sao lần này còn đau hơn cả lần tôi nhìn thấy Trình Ý chọn anh nữa vậy?”
“Mộng Dao kiên cường hơn Trình Ý rất nhiều. Tính cách cực đoan của con bé khiến cho nó trở thành người khó gần thôi. Khi không vui, con bé sẽ trốn đến một nơi không ai có thể tìm thấy nó. Tự mình đau lòng, tự mình vượt qua và tự mình kết thúc.”
Trình Ý ở trong nhà đợi mãi mà không thấy Phó Nhược Hằng trở về nên cô rất lo lắng. Cô đứng nhìn ra cửa sổ từ trên lầu thì phát hiện ra là Phó Nhược Hằng đang đánh nhau với Tống Tri Hành.
Cô vội vàng hốt hoảng cầm theo chiếc ô đi ra ngoài tìm hai người. Khi cô đi ra ngoài nhìn thấy Phó Nhược Hằng đang đánh Tống Tri Hành ở dưới đất thì cô vội vàng chạy đến khuyên can hai người.
“Phó Nhược Hằng anh đừng đánh nữa. Anh còn đánh nữa sẽ chết người đó. Anh đánh cậu ấy thì Mộng Dao cũng không thể trở về được đâu.”
Phó Nhược Hằng biết chứ, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Tống Tri Hành là anh lại tức điên lên. Em gái anh bây giờ không rõ sống chết ở đâu. Bảo sao anh không tức cho được.
Phó Nhược Hằng thấy Trình Ý khuyên ngăn như vậy thì cũng tạm thời bỏ qua mà tha cho Tống Tri Hành.
“Được rồi, hôm nay tôi tạm tha cho cậu. Nếu như cậu thương em gái tôi vậy thì đi tìm nó đi.”
Trình Ý nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Tống Tri Hành mà cũng cảm thấy xót xa, nhưng cô đã hứa với Mộng Dao rằng sẽ không nói cho ai biết chỗ cô ở. Cho nên dù cảm thấy Tống Tri Hành rất đáng thương, cô vẫn dặn lòng không nói ra.
Tất cả đều là do Tống Tri Hành tự mình chuốc lấy.
Vậy phải để xem duyên phận của bọn họ tới đâu đã. Có duyên, chân trời góc bể cũng gặp lại, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Khi muốn con người ta sẽ luôn có cách để tìm thấy nhau giữa cuộc đời mênh mông rộng lớn. Số phận không quan trọng, quan trọng là ở tại lòng người.
Còn nghĩ về nhau, trái tim một ngày nào đó sẽ tương phùng, xa lòng thì hết cách.
Xem ra lần này cũng xem như là thử thách tình cảm trong tim của Tống Tri Hành. Xem anh có thực sự biết trân trọng cô hay không?
Tống Tri Hành vừa đứng dậy từ vũng nước, trên mặt anh toàn là vết thương. Máu từ khóe miệng hòa theo dòng nước mưa mà chảy xuống. Toàn thân anh đau nhức với những vết thương do bị Phó Nhược Hằng đánh.
Anh vừa cười vừa lẩm nhẩm trong miệng giống như phát điên vậy.
“Xin lỗi Mộng Dao, xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Xin lỗi vì đã khiến em phải đau lòng, xin lỗi vì tôi là kẻ tệ bạc khiến cho em phải chạy trốn khỏi nơi này.”
Rầm!!!
Khi Phó Nhược Hằng và Trình Ý quay đầu lại nhìn đã thấy Tống Tri Hành ngã xuống đất trong vũng máu tươi. Thì ra là có một chiếc xe ở sau lưng bọn họ mất thắng đâm vào người Tống Tri Hành khiến cho anh không kịp phản ứng mà ngã phịch xuống đất.
Trước mắt anh là một màu tối đen không nhìn thấy gì nữa. Như vậy cũng tốt, anh không cần phải chịu đựng giày vò vì cứ nghĩ đến cô nữa.
Có lẽ sau khi chết đi anh có thể gặp được cô chăng?
Lúc này anh chỉ còn nghe bên tai tiếng kêu văng vẳng của Trình Ý nhưng anh lại nghe thành Mộng Dao.
“Tống Tri Hành, cậu tỉnh lại đi. Cậu đừng dọa tôi sợ.”
“Tống Tri Hành…”
Dường như lúc này cô đang ở trước mặt anh, đang ôm lấy anh và khóc. Tống Tri Hành cố gắng lê lết tấm thân đã không còn cảm giác của mình đưa tay sờ lên gương mặt quen thuộc mà anh vẫn hằng nhung nhớ…
Trong miệng của anh toàn là máu tươi. Giọng nói anh ngắt quãng đầy hấp hối.
“Mộng Dao, cuối cùng em cũng về rồi... Em có biết tôi nhớ em… đến như thế nào không? Tôi xin lỗi… xin lỗi vì đã làm em khóc… Xin lỗi vì không kịp nói lời yêu em…”
Một tuần sau khi anh hôn mê, cuối cùng Tống Tri Hành cũng tỉnh lại từ trong bệnh viện. Anh nhìn trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.
Cái cảm giác cô đơn một mình trong giường bệnh sau khi tỉnh lại khiến cho anh tủi thân vô cùng.
Thì ra sau khi Mộng Dao tỉnh lại cô cũng đã có cảm giác này. Cô cũng cảm thấy tủi thân và nhớ lại khoảnh khắc anh lên giường cùng người con gái khác.
Trái tim anh đau đớn như bị ai đó khoét ra. Tống Tri Hành biết anh không thể trách một mình Tiêu Khả được. Nếu như anh không mềm lòng, không tin người thì kết quả đã không như ngày hôm nay.
Tiêu Khả có tội một thì anh có tội mười.
Tại sao lúc đó anh lại vô tâm với cô như vậy?
Tại sao lúc đó anh lại bỏ mặc cô một mình kia chứ?
Y tá thấy anh nằm vừa ôm ngực vừa khóc thì vô cùng lo sợ. Cô đi gọi ngay bác sĩ đi vào, bác sĩ kiểm tra cho anh một hồi thì thông báo rằng não của anh chỉ bị chấn động nhẹ.
Có lẽ là vết thương tâm lý quá lớn khiến cho Tống Tri Hành không có cách nào chấp nhận nổi nên mới khóc thôi.
Trình Ý nhìn thấy bộ dạng của anh, cô quả thật không chịu nổi nữa. Anh có thể tự đày đọa bản thân mình đến bao giờ đây?
Nếu như cả đời không tìm được Mộng Dao thì anh sẽ như vậy cả đời sao?
Cô đi vào phòng bệnh đứng nhìn anh một lúc. Sau đó chậm rãi mà hỏi anh.
“Tống Tri Hành, cậu có còn yêu tôi hay không?”
“Không, tôi đã không còn yêu chị kể từ lúc chị kết hôn nữa rồi. Mà hiện tại trong lòng tôi bây giờ chỉ có một người, chỉ là… tôi không biết phải đi đâu để tìm lại được cô ấy. Hình như cô ấy ra đi đã mang theo cả trái tim của tôi ra đi rồi.”
Trình Ý nghe thấy những lời nói thật lòng của Tống Tri Hành, cô liền dúi vào tay anh một mảnh giấy nhỏ. Sau đó cô đưa tay lên miệng làm dấu bí mật với anh.
“Tôi chỉ là không muốn hai người bỏ lỡ nhau mà thôi. Tôi chỉ có thể giúp cậu được đến đây thôi, con đường phía trước chắc hẳn sẽ rất gian nan, hy vọng cậu không khiến tôi phải thất vọng.”
Trình Ý ngạo nghễ rời khỏi bệnh viện. Cô khẽ mỉm cười, cô tin lần này mình đã làm đúng. Mộng Dao chỉ bảo cô không được nói với Tống Tri Hành nơi ở của cô nhưng rõ ràng là cô đâu có nói, cô chỉ viết thôi mà.
HÔM NAY LÊN 4 CHAP NHA MÍ BÀ.:3