Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 70: Cái giá phải trả của tiêu khả.




Tống Tri Hành vừa mới nói cái gì, loại tình cảm ghê tởm sao?

Thế nào là ghê tởm chứ? Cô ta thầm yêu anh là ghê tởm sao?

“Yêu một người thì có gì là sai chứ?”

“Yêu một người không sai nhưng vì cái gọi là tình yêu của cô mà khiến cho người khác phải chịu đau khổ thì xin lỗi tôi không cần.”

Tiêu Khả nghe anh nói như vậy, trong lòng như sụp đổ. Tình yêu mà bấy lâu nay cô ta tôn thờ, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để đạt được hóa ra trong mắt anh lại chẳng đáng một xu.

Thì ra không chỉ có Mộng Dao là đáng thương yêu Tống Tri Hành trong đau khổ. Mà ngay cả một kẻ thông minh như cô ta, cũng là một kẻ đáng thương trong tình yêu với Tống Tri Hành.

Trong tình yêu, có kẻ được yêu và kẻ không được yêu. Kẻ được yêu thì vô tư mà người không được yêu thì đáng thương.

Tiêu Khả nhìn Tống Tri Hành cười lạnh.

“Tống Tri Hành, anh đúng thật là một kẻ đáng thương. Anh không biết tình yêu là gì cả. Anh nói anh yêu Trình Ý nhưng lại buông tay để cho cô ấy về bên người đàn ông khác. Anh bảo anh không yêu Mộng Dao nhưng khi cô ấy đau khổ, anh lại quay sang oán trách tôi. Rốt cuộc là tình yêu của tôi ghê tởm hay là tình yêu của anh mới đáng ghê tởm đây?”

Tống Tri Hành nghe cô nói thì trong người lại càng thêm hừng hực lửa giận. Anh biết là anh không tốt nhưng mà bị người phụ nữ giống như Tiêu Khả vạch trần thì anh cũng cảm thấy hổ thẹn.

“Tiêu Khả…”

Anh nghiến răng ken két, bóp chặt cổ của Tiêu Khả xuống dưới ghế sô pha.

“Tri Hành, tha cho em. Chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà.”

Lời nói này của cô ta càng khiến cho Tống Tri Hành thêm điên máu. Nghĩ đến chuyện nằm chung trên một chiếc giường với cô ta thôi cũng đủ khiến cho anh cảm thấy buồn nôn rồi.

“Cô nói đúng nếu như tôi nhận ra được tình cảm của mình sớm hơn. Nếu như tôi không vì sự ích kỷ của bản thân mà tin vào đoạn video đó, cô ấy cũng không phải thất vọng về tôi quá nhiều lần. Nếu như tôi không nhân từ với người không xứng đáng thì cũng không khiến cho cô ấy phải tổn thương đến như vậy.”

Tống Tri Hành rơi nước mắt ngồi sụp xuống ghế sô pha khi nhớ lại cảnh tượng khi Mộng Dao bắt gặp quả tang anh và Tiêu Khả trên giường, chắc lúc đó cô suy sụp lắm.

Tiêu Khả thấy anh như vậy thì cũng không biết sợ là gì mà lại còn dám đi đến lại gần và ôm anh.

“Không sao đâu Tri Hành, cô ta bỏ mặc anh nhưng em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh. Anh yêu em đi có được không? Em có thể khiến cho anh sung sướng hơn cô ta nhiều và em cũng không cần tình yêu của anh, bởi vì em biết anh chỉ yêu Trình Ý mà thôi.”

Đám người cho vay nặng lãi đứng nhìn mà chỉ biết nhăn mặt. Bọn họ chưa từng gặp qua người phụ nữ nào mặt dày như Tiêu Khả.

Biết người ta đã không yêu mình rồi còn cố tình đeo bám theo. Tại sao trên đời lại tồn tại một người con gái mưu mô và đáng sợ như vậy chứ?

“Tri Hành…”

“Cô muốn lên giường với tôi lắm sao?”

Tiêu Khả nghe anh hỏi như vậy thì rất vui mừng vì nghĩ cô ta có cơ hội. Cô ta vẽ vòng tròn trên ngực anh.

“Em sẽ chiều chuộng anh hơn cả Mộng Dao. Cô ta như vậy nhìn là biết không thể nào khiến cho anh lên đỉnh được rồi.”

“Cô biết sao?”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì phải để tôi thử mới biết được. Chúng ta đi vào phòng đi.”

Tiêu Khả nghe vậy thì cười đến ngoác mang tai. Cô ta cứ nghĩ là cuối cùng Tống Tri Hành cũng nghĩ thông rồi. Làm sao có một người đàn ông nào ở cái độ tuổi phong độ này lại không có nhu cầu chuyện tình dục chứ?

“Được, hôm nay em sẽ chiều anh hết nấc.”

Tiêu Khả bước chân đi đến phòng ngủ, cô ta cố tình cởi nút áo ra làm lộ cả nội y mời gọi Tống Tri Hành đến. Nhưng anh lại đi đến chỗ của mấy tên cho vay nặng lãi.

“Cô ta thiếu các anh bao nhiêu?”

“Hơn 5 triệu tệ.”

“Các anh ở đây có tổng cộng bao nhiêu người?”

“Năm người.”

Sau đó Tống Tri Hành liền tỏ vẻ hài lòng vỗ lên vai người đàn ông cao to bặm trợn nhất trong đám.

“Các người nghe đây. Cô ta kỹ thuật làm tình rất tốt và đang khao khát được lấp đầy. Mỗi người một triệu, chơi cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi.”

Tiêu Khả nghe vậy thì giật mình hoảng loạn, cô ta gào khóc gọi tên của Tống Tri Hành.

“Tống Tri Hành, anh không thể đối xử với em như vậy được. Anh bị điên sao? Làm như vậy tôi sẽ chết thật đấy.”

“Chẳng phải cô nói sẽ chiều chuộng tôi sao? Không cần đâu. Để đêm nay bọn họ chiều chuộng cô được rồi. Tiêu Khả, đời này có vay có trả. Cô nợ bọn họ, không có tiền vậy thì lấy thân xác ra mà trả. Đêm nay cô cứ thỏa sức mà chơi đi.”

Từng tên đàn ông một lột hết quần áo ra trước mặt Tiêu Khả. Cô ta hoảng loạn muốn bỏ chạy thì bị gã túm lấy tóc và đem ném lên giường.

Tiếng quần áo bị xé vụn vang lên, tiếng Tiêu Khả gào khóc trong phòng.

“Á đau quá… Tôi cầu xin các người tha cho tôi đi.”

Từng gã từng gã một tiếng lên, cho đến khi những tiếng thét chói tai được thay bằng những tiếng rên rỉ đầy ái muội vang lên.

Có thể trách ai bây giờ được chứ? Tất cả đều do cô ta tự mình chuốc lấy. Đừng trách anh tàn nhẫn.

Gieo nhân nào gặt quả đó mà thôi.

Rầm!!!