Tống Tri Hành không ngờ Mộng Dao lại nói như vậy. Anh biết là cô rất giận anh, rất hận anh nhưng đứa bé là vô tội kia mà.
Anh tưởng khi anh nói như thế, Mộng Dao sẽ vì đứa trẻ mà suy nghĩ lại. Bởi vì cô rất yêu nó kia mà. Làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm từ bỏ đứa con do đứt ruột mình đẻ ra?
Vậy mà cô lại nói với anh cô sẵn sàng từ bỏ nó chỉ để rời xa anh. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện để cô rời đi. Lúc này trong lòng Tống Tri Hành mới dâng lên một cảm giác lo sợ mà trước đây chưa từng có.
Mẹ anh đã nói đúng, khi con người ta thật sự thất vọng thì đều sẽ lựa chọn rời đi. Khi con người ta sắp sửa đánh mất đi những thứ quan trọng, họ mới biết rõ mình vừa đánh mất thứ gì.
Và đến khi đó họ mới biết lo sợ thì đã quá muộn màng.
Nếu như ngay từ đầu anh nghe lời Tử Y mà trân trọng Mộng Dao hơn.
Nếu như ngay từ đầu anh không vì một đoạn video không rõ đúng sai mà phán xét cô, mọi chuyện cũng không đến mức không thể cứu vãn được như thế này.
“Mộng Dao, em thật sự phải đối xử với anh như vậy sao?”
“Nếu không thì anh muốn như thế nào? Muốn tôi xem như không có chuyện gì mà bỏ qua cho anh sao?”
“Em thật sự không thương con chút nào sao?”
“Đừng nhắc đến con trước mặt tôi. Ban đầu là anh không thương nó, ban đầu anh đã bao giờ nghĩ đến nó đâu. Tống Tri Hành, tôi thật sự muốn hỏi anh, trái tim anh làm bằng sắt đá sao? Rốt cuộc trong trái tim anh có vị trí nào dành cho tôi hay không?”
Tống Tri Hành im lặng. Rõ ràng là anh không yêu cô, nhưng tại sao khi nhìn thấy cô đau đớn trong phòng phẫu thuật, lồng ngực anh lại đau thắt?
Rõ ràng là anh không yêu cô, vậy tại sao khi cô nói muốn rời đi, anh lại không nỡ?
Có phải anh cũng giống như ba anh chẳng hiểu rõ trái tim mình hay không?
“Tôi…”
“Anh có biết bản chất của tình yêu là gì không?”
“Em yêu tôi sao?”
“Quan trọng không? Vẫn buông tay mà thôi. Bởi tôi quá mệt rồi, bởi ôm những thất vọng. Sau này tôi mới hiểu, nếu như không thể có một vị trí tương xứng với tình cảm mình bỏ ra, vậy thì nên rời đi đúng lúc.”
Thì ra có một số duyên phận chính là đã sai lầm ngay từ bắt đầu. Kẻ thương trước chính là người chịu đau.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi nhận ra vị trí của mình là ở đâu. Để cho tôi kịp nhận ra là mình ngu ngốc như thế nào. Có lẽ đã đến lúc tôi nên tỉnh ngộ, có lẽ đã đến lúc tôi nên rời đi để không khiến bản thân mình phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa vì anh.”
Lần này lùi bước, một là cho anh một lối thoát, hai là cũng tự cho bản thân mình một lối thoát.
“Tôi sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn đâu. Cả đời này em chính là vợ của Tống Tri Hành tôi. Một khi tôi chưa cho phép thì em đừng hòng rời đi.”
Nói rồi anh vội xoay người rời đi.
Cô không hiểu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa. Chẳng phải anh không yêu cô sao? Chẳng phải bây giờ anh cũng đã có Tiêu Khả rồi hay sao?
Cần gì phải giữ lại một người như cô?
Chẳng lẽ là vì sợ đứa bé còn nhỏ không thể sống xa mẹ được hay sao?
Sau đó dường như sợ cô sẽ thật sự bỏ đi, Tống Tri Hành liền phái người đến giám sát ở trước cửa phòng bệnh của cô. Điều này càng khiến cho Mộng Dao càng muốn rời đi.
Trình Ý đi đến bên giường nhìn Mộng Dao. Hôm nay cô có nấu một ít thức ăn lỏng đem đến cho Mộng Dao.
“Mộng Dao, cậu ăn chút gì đi. Đã mấy ngày rồi cậu chưa ăn gì cả.”
“Trình Ý, mình không đói. Cậu đưa mình đi gặp con có được không?”
“Được.”
Trình Ý gật đầu, đỡ Mộng Dao đứng dậy, cô vẫn còn rất yếu, phải dựa vào Trình Ý mới có thể bước từng bước khó nhọc.
Khi đi ra cửa thì hai người bị vệ sĩ của Tống Tri Hành giữ lại. Trình Ý thấy vậy liền lớn tiếng quát mắng họ.
“Các người làm gì vậy? Cô ấy muốn đi thăm con cũng không được sao? Cô ấy đến đi còn không nổi thì có thể bỏ chạy được sao?”
Thấy Mộng Dao đi với Trình Ý cho nên vệ sĩ của Tống Tri Hành cũng an tâm cho cô ra ngoài.
Khi đi đến lồng kính, Trình Ý liền chỉ vào đứa bé nằm trong lồng kính.
“Cậu nhìn đi, đó là con gái của cậu đó.”
Cô nhìn đứa bé mới sinh được vài ngày, vì sinh non nên thiếu ký, lại rất yếu nên phải được chăm sóc đặc biệt trong lồng kính.
Nhìn thấy đứa bé giống hệt Tống Tri Hành, những giọt nước mắt của cô bất giác chảy dài. Thì ra đó chính là đứa trẻ cô đã yêu thương ôm ấp suốt bảy tháng trong bụng, chịu bao nhiêu giày vò để sinh ra.
Có những nỗi đau không nói thành lời.
Có những niềm hạnh phúc ngắn ngủi nhưng lại chẳng tày gang.
Có những thứ vốn dĩ không phải là của mình vẫn luôn khao khát nắm giữ.
Nhưng những thứ không phải là của mình thì vĩnh viễn vẫn không phải là của mình. Vậy thôi!
Nhìn đứa bé yếu ớt sắp mất đi mẹ, bảo sao trong lòng cô không đau lòng cho được.
Mà có lẽ từ trước đến nay anh chưa từng xem cô là vợ. Trong lòng anh cũng chưa từng có vị trí nào dành cho cô cả. Tất cả đều là do cô đơn phương tình nguyện.
Cả đời này của cô chính là không có cách nào thay thế vị trí của Trình Ý trong lòng anh. Vậy thì cô còn cố gắng tiếp tục để làm gì?
Nếu như có một người phải đau khổ trong cuộc hôn nhân không tình yêu này thì đó chắc chắn là cô rồi.
“Mộng Dao, cậu nên nghĩ một chút đến đứa bé. Hay là cậu tha thứ cho Tống Tri Hành đi.”
“Trình Ý, mình không phải là cậu. Mình sẽ không tha thứ cho người đàn ông đã tổn thương mình. Ai cũng có một giới hạn mà, mình không thể ép buộc ai đó yêu mình được cũng như không thể nào trở nên quan trọng trong mắt người đó được.”
Trái tim trong lồng ngực nhức nhối không thôi.
Chả có người mẹ nào nhẫn tâm bỏ rơi con mình cả. Chỉ là hôm nay bác sĩ khám cho cô đã nói hiện tại cô đã bị trầm cảm nặng, nếu như tiếp tục nuôi đứa bé chắc chắn sẽ làm tổn thương nó.
Đứa bé mới sinh ấy nào có tội tình gì?
Tống Tri Hành nhất sẽ yêu thương nó, yêu thương luôn cả phần của cô.
“Trình Ý, giúp mình một chuyện này có được không? Mình muốn bỏ trốn khỏi đây!”
Trình Ý nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.
“Mộng Dao, cậu điên rồi sao? Có nhất thiết phải làm vậy không?”
“Tống Tri Hành sẽ không để mình rời đi đâu. Bây giờ chỉ có cậu là có thể giúp mình thôi.”
“Cậu muốn như thế nào?”
“Cậu giúp mình khiến cho hệ thống báo cháy giả được không? Mình sẽ nhân lúc đó mà rời khỏi đây.”