Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 6: Điên cuồng chiếm hữu.




Đau quá!

Đau như bị xé rách ra làm hai.

Lần đầu tiên của cô lại đánh mất như thế này sao?

Không phải là tình yêu, không phải là tự nguyện. Tất cả đều đã bị Tống Tri Hành tước đoạt không chút thương tiếc.

Ngay lúc này đây cô chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn, nhục nhã lan tràn khắp thân thể. Lần đầu tiên cô muốn để dành cho người đàn ông mình yêu vậy mà lại bị anh cuồng bạo chiếm đoạt.

Điều thống hận hơn nữa lại là vì anh nghĩ cô là người phụ nữ khác nên mới điên cuồng như vậy.

“Đau quá… Tống Tri Hành, tôi đau quá…”

Tống Tri Hành hơi dừng lại, không khó để cảm nhận được sự chiếm đoạt thô bạo của anh đã thành công có được cô nhưng lại khiến cho cô đau đớn đến tận cùng. Anh nhíu mày lại nhìn cô thống khổ ngẩng đầu.

Thấy đôi mắt cô ươn ướt, anh biết mình là một thằng đàn ông hèn hạ và đê tiện khi lại ép buộc cô làm ra loại chuyện này. Anh thở dài ôm lấy eo cô, vuốt ve sống lưng cho cô đỡ đau.

Sự dịu dàng này khiến cho bên dưới cô cứ không ngừng nhộn nhạo. Thân thể không ngừng co rút lại, kẹp chặt khiến cho người đàn ông kia thở hổn hển.

Cả cơ thể của cô nóng ran, hai mắt trở nên thất thần khàn giọng kêu lên một tiếng, “Ưm…”

Trong một đêm say làm mất lý trí, tiếng kêu như mèo nhỏ của cô càng thêm kích thích sự điên cuồng trong con người anh. Trong đôi mắt u lãnh lộ ra vẻ lưu luyến nhưng động tác điên cuồng lại không có chút tình cảm thương tiếc nào.

“Tôi xin lỗi, em thả lỏng ra một chút sẽ không đau nữa.”

Lời nói an ủi nhẹ nhàng của anh ở bên tai khiến cho toàn bộ nỗi đau trong thân thể Mộng Dao vơi đi. Dường như cô thấy được sự yêu thương trong mắt anh, có lẽ nghĩ cô chính là Trình Ý cho nên mới đối xử dịu dàng với cô như vậy.

Cho dù là như vậy nhưng những động tác dịu dàng của anh, nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng lại quyến luyến khiến cô cũng không dứt ra được mà còn đáp lại anh.

Dường như cảm nhận được sự đáp lại của cô, anh lại cúi xuống mở miệng ngậm lấy môi cô, mút lấy cánh môi mềm mại đó. Dùng lưỡi càn quét bên trong khoang miệng cô. Hơi thở của anh bất giác có chút gấp gáp.

Bên dưới lại lần nữa rục rịch, chậm rãi mà chiếm đoạt lấy cô. Ban đầu Mộng Dao có chút phản kháng nhưng sau đó toàn bộ lý trí đều bị đánh úp khiến cho cô dường như quên mất bản thân bị cưỡng gian, bụng dưới co rút, miệng nhỏ theo từng đợt khoái cảm mà phát ra những đợt âm thanh rên rỉ kiều mị.

“Chậm… chậm một chút…”

Trong không khí ngập tràn hơi thở thô suyễn của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ xấu hổ của người con gái lần đầu tiên nếm trái cấm.

Theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, thân mình Mộng Dao dần như mảng tuyết lớn rớt trên tấm ga giường đen bóng.

Khuôn mặt cô cũng càng ngày càng đỏ, dường như bị nhấn chìm trong màu dục vọng đến quên mất bản thân đang dây dưa cùng một người đàn ông xa lạ.

Thì ra đây chính là loại khoái cảm thuần túy nhất mà không một con người nào cod thể kháng cự lại sao?

Anh thoải mái phát ra tiếng thở dốc khàn khàn bên tai cô, âm thanh như trầm như bỗng, như dụ dỗ. Hai thân thể hòa quyện làm một, dư vị cao trào vẫn còn đó…

Anh tưởng tượng người con gái dưới thân là Trình Ý nhưng sao hôm nay cô ngoan thế? Lại không phản kháng, giống như còn phối hợp theo anh khiến cho toàn bộ dục vọng kìm nén bấy lâu nay của anh cứ thế hoàn toàn bộc phát.

Không một chút kiềm chế.

Mộng Dao liên tục bị người đàn ông thúc vào, không lâu sau toàn bộ thân thể cô run rẩy, khắp nơi đều là dấu hôn của anh. Người đàn ông cũng giữ chặt lấy hông cô, thuận theo cô mà bắn ra.

Cho dù ngày mai sau khi tỉnh dậy cô có oán hận anh đi chăng nữa anh cũng không hối tiếc. Mà anh đâu biết, ngày mai đây thôi, anh nhất định sẽ phải hối tiếc.