“Đi, tôi đưa cô đi băng bó vết thương.”
Cô đứng đó như một con ngốc, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay bấu chặt chiếc váy không biết nói gì.
Tại sao anh lại không chịu tin cô?
Cô không có làm gì cả. Vậy mà anh chỉ tin vào những gì anh nhìn thấy. Anh thà tin một người khác cũng chẳng chịu tin những gì cô nói.
Hôm nay anh đã làm tan nát trái tim cô hai lần. Khuôn mặt đáng thương của cô đẫm nước mắt.
Cô cũng là con người, cô cũng biết đau kia mà.
Tống Tri Hành đưa Tiêu Khả sang phòng bên cạnh lấy thuốc bôi cho cô ta. Cô ta thấy như vậy thì trong lòng rất vui mừng. Thấy được anh không tin Mộng Dao mà lại lựa chọn tin cô ta.
Điều đó chứng tỏ trong lòng anh có cô ta đúng không?
Nhìn thấy gương mặt đau khổ của Mộng Dao khi bị Tống Tri Hành phũ phàng đối xử lạnh nhạt thì cô ta lại càng cảm thấy vui mừng hơn.
Có những vết thương rất nhỏ, cứ gom hết tích tụ qua ngày tháng biến thành một vết thương lớn. Đến lúc đó sẽ chẳng thể giữ được cuộc hôn nhân này.
Đó là cơ hội để cô ta chen chân vào.
“Sao lúc đó cô không tránh?”
“Tôi là không tránh kịp.”
Tiêu Khả nhìn thấy Tống Tri Hành quan tâm mình như vậy thì trong lòng cô ta vui như đắc thắng. Cuối cùng thì trong lòng của Tống Tri Hành cũng có một vị trí dành cho cô ta rồi.
Vị trí Tống phu nhân sớm muộn gì thì cũng là của cô ta thôi.
“Lần sau cô không cần phải đem sữa đến cho cô ấy nữa. Tôi sẽ báo với quản gia cho cô nghỉ phép một vài ngày.”
“Vâng, tôi biết rồi. Thiếu gia ngài đừng tức giận nữa kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lúc này đột nhiên điện thoại của Tống Tri Hành nhận được một thông báo. Theo như thói quen thì anh đã mở nó ra xem. Trong lòng anh tràn ngập nỗi bất an, anh chau mày mà bình tĩnh xem đoạn video được gửi qua.
Trong đoạn video là hình ảnh Mộng Dao và Từ Tuấn đang ôm hôn nhau và Mộng Dao cũng không có tí hành động nào gọi là từ chối cả. Một nam một nữ ở trong phòng với bộ dạng dính chặt vào nhau như vậy thì cũng biết là bọn họ sẽ làm gì rồi đó.
Nhưng nếu bọn họ đã làm với nhau rồi thì tại sao đêm đó cô vẫn còn trinh?
Sau đó còn kèm theo cả một đoạn ghi âm được gửi qua khiến anh đã hiểu tất cả.
“Em làm như vậy không sợ Tống Tri Hành biết được hay sao chứ?”
“Anh yên tâm đi, em đã nghĩ kỹ cả rồi, em sẽ nhân lúc Tống Tri Hành say rượu mà bắt hắn đổ vỏ. Con của chúng ta tương lai sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Còn anh và em sẽ tiếp tục được sống bên nhau mà không ai có thể ngăn cản được.”
Khuôn mặt Tống Tri Hành đỏ bừng vì tức giận, bàn tay anh cuộn tròn thành hình nắm đấm ném mạnh chiếc điện thoại vào vách tường không một chút thương tiếc khiến nó vỡ tan tành.
Thì ra bấy lâu nay cô vẫn luôn lừa gạt anh.
“Mộng Dao…”
“Mộng Dao, tại sao… tại sao… em lại đối xử với tôi như vậy?”
Mỗi một câu tại sao là Tống Tri Hành lại đấm mạnh vào tường một cái. Anh bây giờ không thể nào chấp nhận được sự thật rằng từ trước đến nay tất cả đều là Mộng Dao bày ra để lừa gạt anh.
Những giọt nước mắt cô đã rơi, những dịu dàng cô dành cho anh chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?
Anh còn luôn cho rằng là mình có lỗi với cô. Là anh đã hại đời con gái của cô, là anh đã hủy hoại cuộc đời của cô, bắt ép cô phải gả cho người cô không yêu.
Để bù đắp cho cô, anh còn dự định sẽ cho cô thật nhiều tiền để bù đắp cho cô. Bây giờ cô lại nói với anh, tất cả chỉ là do một tay cô và người tình của cô sắp xếp mà thôi sao?
Tuy bây giờ Tống Tri Hành đang rất tức giận, cũng rất muốn giết người, giết chết Mộng Dao và Từ Tuấn. Nhưng một chút lý trí trong người anh vẫn không ngừng nói với anh rằng cô không phải loại người như vậy.
Cô không phải loại người không từ thủ đoạn, không biết xấu hổ như vậy.
Tống Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Tiêu Khả vẫn còn ở đó, cô ta đang nhìn anh chằm chằm. Chắc chắn tất cả chuyện này cô ta đều đã nghe thấy tất cả.
Tống Tri Hành lập tức tái mặt ra lệnh cho Tiêu Khả.
“Cô tuyệt đối phải giữ bí mật tất cả những gì cô vừa mới nghe thấy, không được phép nói cho ai cả.”
“Nhưng mà…”
Tiêu Khả còn chưa kịp nói xong thì Tống Tri Hành đã ném vào mặt cô một tấm thẻ.
“Nhiêu đây đủ để cho cô giữ bí mật được rồi chứ?”
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Tống Tri Hành, Tiêu Khả lại trực tiếp trả lại tấm thẻ đó.
“Tôi sẽ giữ bí mật giùm cậu chủ. Xem như đây là bí mật nhỏ của chúng ta nhé.”
Có biết loại người nào là đáng sợ nhất không?
Không phải là loại người ham mê vật chất đâu. Chính là loại người cái gì cũng không cần, nó mới đáng sợ, bởi vì thứ cô ta muốn đâu chỉ là một tấm thẻ. Cô ta muốn nhiều hơn, cả Tống Tri Hành lẫn chức vị mợ Tống.
Lúc đó cô ta muốn bao nhiêu tiền mà không có kia chứ?