Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 46: Anh thương con lắm à?




Suy nghĩ đó khiến cho Tống Tri Hành cảm thấy không vui. Cảm giác đến ngay cả một tư cách để ghen cũng không có.

Anh có người trong tim, cô cũng có người thương ở trong lòng.

Anh xem Trình Ý là chấp niệm, Mộng Dao lại xem Từ Tuấn là thời niên thiếu.

Anh không buông bỏ được Trình Ý thì lấy tư cách gì cấm cản Mộng Dao không được có liên lạc với người yêu cũ?

Cuối cùng anh cũng đã hiểu được cảm giác của Mộng Dao, cảm giác đau nhức đến tận xương tủy nhưng lại không có cách nào nói ra được thành lời.

Bọn họ thực sự rất giống nhau, nhưng những người giống nhau thường sẽ không thể ở bên nhau.

Anh đi xuống dưới kêu người làm chỉ cho mình cách pha sữa bầu.

Người làm cũng cảm thấy ngạc nhiên, cậu chủ nhà mình cả đời còn chưa từng động tay động chân cầm rổ lặt rau được lần nào vậy mà lần này lại kêu bà chỉ cho cách pha sữa bầu.

Tống Tri Hành đúng là thật sự thay đổi rồi!

Tử Y mà nhìn thấy cảnh này chắc là cười chảy cả nước mắt.

Tống Tri Hành lóng ngóng pha sữa được một hồi thì cầm ly sữa đi lên lầu đưa cho Mộng Dao.

Sau khi Tống Tri Hành rời khỏi phòng Mộng Dao mới dám mở tin nhắn của Từ Tuấn ra xem. Trong đoạn tin nhắn gửi cho cô, anh vẫn còn giữ quà kỷ niệm mười năm yêu nhau của hai người.

Đó là một chiếc khăn do chính tay Mộng Dao thức suốt đêm đan cho anh. Cho dù cô chia tay và nói những lời phũ phàng với anh nhưng suốt khoảng thời gian qua không có cô bên cạnh anh vẫn luôn khoác nó xem như là cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Anh chụp tấm hình anh đang mặc áo bệnh nhân và khoác chiếc khăn quàng cổ của cô. Trông mặt anh tiều tụy đi rất nhiều, có lẽ là vì bị bệnh tật hành hạ.

“Mộng Dao, em nhớ chiếc khăn choàng này hay không? Nó là chiếc khăn choàng em tặng cho anh vào lễ kỷ niệm của chúng ta. Anh vẫn luôn giữ nó, anh vẫn luôn nhớ em.”

“Mộng Dao, nếu như anh có thể chữa trị thành công, chúng ta quay về bên nhau có được không?”

“Từ Tuấn, không thể được đâu. Chúng ta đã chia tay rồi. Em bây giờ đã có gia đình riêng, em không thể làm như vậy được.”

“Nhưng anh biết anh ta không hề yêu em. Sao em lại ở bên cạnh một người không yêu mình?”

Những lời của Từ Tuấn khiến tim cô đau nhói. Cô biết Tống Tri Hành không yêu cô chứ, anh chẳng qua chỉ là vì trách nhiệm với đứa bé mà chăm sóc cho cô thôi. Nhưng mà thời gian sống cùng nhau, trái tim cô lại rung động mặc kệ biết nó không có kết quả.

“Từ Tuấn, hãy quên em đi. Em không phải là cô gái dành cho anh đâu.”

Sau khi gửi xong tin nhắn cho Từ Tuấn, Mộng Dao cũng lấy tay lau đi nước mắt. Cô thấy chiếc áo khoác của Tống Tri Hành vứt một góc ở trên bàn nên cô cầm lên rồi lấy bàn ủi là thẳng quần áo cho anh.

Lúc Tống Tri Hành đi vào nhìn thấy cô đang cẩn thận ủi từng nếp gấp trên áo cho anh. Dáng vẻ đó của cô thật sự rất xinh đẹp, anh bỗng đột nhiên ngơ ra, bị dáng vẻ của cô thu hút.

Đến khi Mộng Dao ủi xong áo quay đầu lại nhìn thấy anh thì suýt chút nữa làm cô giật cả mình muốn rơi tim ra ngoài. Không biết là anh đứng nhìn cô bao lâu rồi nữa.

Anh đứng nhìn cô chằm chằm như vậy khiến cho cô cảm thấy rất ngại.

“Tống Tri Hành, anh đứng đây từ khi nào vậy?”

“À… tôi mới vào thôi.” Tống Tri Hành giật mình ấp úng.

“Em mau uống sữa đi.”

Mộng Dao cầm lấy ly sữa của Tống Tri Hành pha đưa lên miệng uống. Nhưng mà sao hôm nay cô cảm thấy vị sữa lạ thế nhỉ?

“Hôm nay sữa sao lại nhạt vậy?”

“Là tôi pha đó. Có ngon không?”

Mộng Dao nghe Tống Tri Hành nói mà suýt sặc, thì ra sữa này là do anh tự pha à? Hèn gì cô cảm thấy có vị lạ thế.

Một đại thiếu gia như anh lại tự tay xuống bếp pha sữa cho cô ư?

“Ừm… cũng tạm…”

“Uống rồi đi ngủ sớm đi. Con tôi cần được nghỉ ngơi.”

Lại là vì con tôi. Điều đó khiến cho Mộng Dao lại thấy buồn buồn.

Cô leo lên giường định đi ngủ thì đột nhiên Tống Tri Hành chồm người tới nắm lấy chân cô làm cô giật bắn cả mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Chẳng phải dạo này em hay bảo bị nhức chân sao? Để tôi mát xa chân cho em.”

“Không cần đâu. Tôi tự làm được.”

Mộng Dao cảm thấy ái ngại nên cô không muốn để cho anh làm. Nhưng Tống Tri Hành cứ một mực không nghe theo mà lấy chai dầu mát xa ra đổ lên chân cô.

“Em đang có thai mà, cái này để tôi làm được rồi.”

Mộng Dao cảm thấy cô không thể khuyên nhủ được Tống Tri Hành cho nên chỉ đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Mặc dù tay chân anh hơi lóng ngóng vì lần đầu làm nhưng Mộng Dao cũng không khó chịu gì, cô vừa nằm vừa hướng dẫn cho anh mát xa cho đúng.

Sau khi xong, Tống Tri Hành kéo chăn lên che cho cô được ấm. Sau đó anh liền hôn lên bụng cô một cái khiến cho Mộng Dao giật mình, cô trợn mắt nhìn anh.

“Tôi hôn con tôi thôi.”

Thế là Mộng Dao chỉ có thể câm nín, cô cảm thấy trái tim của mình đang nhộn nhạo hết cả lên vì hành động lúc nãy của anh.

“Anh đối tốt với tôi tất cả chỉ vì đứa bé thôi sao?”