Lúc Tống Tri Hành bế Mộng Dao đi ra xe cô cứ quay đầu nhìn lại phía Từ Tuấn. Cô nhìn thấy bóng dáng anh thất thần nhìn theo cô.
Cô thấy đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn theo bóng dáng cô. Cô thấy bàn tay cuộn tròn vì tức giận của anh. Anh đã đánh mất đi người con gái anh yêu, nhưng anh có thể làm gì được chứ?
Cô còn yêu anh hay không? Hay trái tim cô đã thuộc về Tống Tri Hành?
Sau khi để Mộng Dao ngồi vào ghế, suốt cả quãng đường về nhà anh gương mặt của anh rất căng thẳng, anh đều cũng không nói tiếng nào, cũng không hỏi cô đó là ai.
Không biết tại sao khi nhìn thấy Mộng Dao thân thiết cùng người đàn ông khác, thậm chí có hành động thân mật thì trong lòng của Tống Tri Hành lại khó chịu như vậy nữa.
Rõ ràng là anh đâu có tình cảm với cô. Cô thân mật với ai thì đâu có liên quan gì đến anh. Cho dù sau này cô nói muốn ra đi tìm hạnh phúc cho mình thì anh cũng đâu có quyền can thiệp.
Là anh đã nói chỉ cần đứa bé này. Là anh đã nói cô đừng hy vọng vào một kẻ có trái tim sắt đá như anh kia mà.
Anh lấy tư cách gì bảo cô không được phép đứng gần người đàn ông đó. Tuy nhiên cứ mỗi lần nhớ đến ánh mắt của Từ Tuấn nhìn Mộng Dao, anh lại cảm thấy bực bội.
Sau khi Tống Tri Hành và Mộng Dao trở về, Tử Y cứ nghĩ cả hai sẽ đi rất lâu, sẽ về trễ để vun đắp tình cảm nhưng mà không ngờ cả hai lại trở về rất sớm. Mà trông gương mặt của Tống Tri Hành còn có vẻ không vui cho lắm.
Mộng Dao sau khi trở về cũng đi lên phòng nghỉ ngơi. Cô nằm mà cứ nghĩ đến những lời Từ Tuấn nói. Anh bảo anh đang mắc bệnh hiểm nghèo.
Nhưng anh vẫn bỏ mặc tất cả chạy về đây tìm cô nhưng cô bây giờ lại không thể ở bên cạnh anh được. Cô lại cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.
Còn bên phía Tống Tri Hành, sau khi trở về nhà thì cảm thấy vô cùng bực bội liền lập tức trở lại công ty để làm việc mặc cho Tử Y hỏi gì anh cũng chịu nói.
Sau khi vào phòng làm việc thì anh liền cởi bớt cà vạt ra cho dễ thở. Anh lấy văn bản ra ký tên nhưng rồi đột nhiên lại đập nó xuống bàn. Anh cũng không biết là mình bị làm sao nữa mà từ khi trở về từ trung tâm thương mại thì cứ cảm thấy bức bối ở trong lòng. Đầu óc không thể tập trung được, cứ phừng phừng lửa giận ở trong lòng.
Hình ảnh Từ Tuấn ôm Mộng Dao cứ liên tục hiện lên trong đầu anh không có cách nào xua đi được.
“Quân Duy đâu? Quân Duy!”
“Vâng, chủ tịch gọi tôi?”
“Pha cho tôi cốc matcha thanh tịnh đầu óc.”
Quân Duy ngay lập tức đi làm ngay nhưng khi cậu đem vào, nhìn thấy cái ly nước màu xanh, Tống Tri Hành càng thêm nổi điên lên.
“Tôi bảo cậu đi pha cho tôi ly matcha kia mà.”
“Dạ thì đây là matcha đây mà. Matcha màu xanh như anh muốn.”
“Ý cậu là đầu tôi xanh cỏ rồi đó hả?”
“Ấy chết sếp, em không có ý đó.”
Tống Tri Hành day day trán trấn tĩnh lại. Sao anh lại mất kiểm soát như vậy chứ?
Rõ ràng là chuyện chẳng có gì kia mà.
Anh hít một hơi thật sâu, ngửa đầu ra sau, trầm ngâm hỏi.
“Cậu đi điều tra cho tôi người đàn ông tên Từ Tuấn và tất cả các mối quan hệ xung quanh anh ta. Còn nữa…”
Tống Tri Hành ngừng một lát, hình như là có gì đó muốn nói nhưng lại không dám nói ra.
“Đi điều tra xem, rốt cuộc trước kia Từ Tuấn và Mộng Dao, à không thiếu phu nhân có quan hệ gì?”
Quân Duy cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Rõ ràng là bình thường chủ tịch của bọn họ đối xử với vợ rất lạnh nhạt. Tại sao hôm nay lại đi điều tra về cô và một người đàn ông khác.
Vợ, đàn ông, màu xanh. Chẳng lẽ… Tống Tri Hành bị cắm sừng trên đầu?
Hèn gì hôm qua anh lại có biểu hiện bất bình thường như vậy. Nhưng mấy thằng chơi đá mất kiểm soát ấy.
Hô hô, cuối cùng Tống Tri Hành cũng có ngày hôm nay rồi sao?
Lúc trước chẳng phải luôn tỏ ra hời hợt với vợ sao? Người ta đến anh cũng chẳng đếm xỉa đến, suốt ngày viện cớ bận công việc bỏ người ta ở nhà một mình. Ngay cả tuần trăng mật cũng không đi.
Bây giờ thì hay rồi, bị nghiệp quật, bị vợ cắm cho quả sừng chà bá.
Dừa!!!
Khoảng hơn hai tiếng sau, tất cả tư liệu về Từ Tuấn đã có mặt trên bàn Tống Tri Hành. Quân Duy cầm đống tài liệu vừa mới điều tra được đang do dự không biết có nên đưa cho Tống Tri Hành xem hay không.
Cậu sợ sau khi Tống Tri Hành đọc xong mớ tài liệu này thì sẽ bị lên cơn tăng xông máu, giãy đành đạch ra đó thì sao? Cú sốc như vậy làm sao mà Tống Tri Hành chịu nổi đây.
Tống Tri Hành vừa mới từ trong cuộc họp các phòng ban đi ra. Mới này tâm trạng tồi tệ của anh trong cuộc họp đã dọa mọi người sợ chết khiếp. Hôm nay anh bực bội nên chuyện gì không vui anh cũng đều trút hết xuống đầu cấp dưới.
Bọn họ đều không hiểu bình thường một người ôn nhu như anh tại sao lại hôm nay lại trở nên mất bình tĩnh và có thái độ cáu gắt giống như cả thế giới đều đang đắc tội với anh vậy?
Tống Tri Hành thấy Quân Duy cứ đứng thập thò đâu ngoài cửa thì nhíu mày quát.
“Cậu làm gì mà cứ đứng thập thò ở đó? Chuyện tôi kêu cậu làm, cậu đã đi làm hay chưa?”
“Tôi… làm rồi.”
“Làm rồi thì đưa tài liệu điều tra được cho tôi xem.”
“Chủ tịch, tôi thiết nghĩ nếu như ngài muốn giữ một cái đầu lạnh và một trái tim khỏe mạnh thì không nên xem đâu.”
Mấy lời này của Quân Duy càng làm cho Tống Tri Hành thêm phần khó chịu. Rốt cuộc là có chuyện gì mà Quân Duy cứ giấu giấu giếm giếm mãi thế?
“Cậu nói điên nói khùng gì thế? Đưa đây tôi xem nào.”