Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 4: Cuồng bạo.




“Trình Ý, tại sao em lại không yêu tôi? Tôi có điểm nào không bằng Phó Nhược Hằng. Lúc em buồn nhất hắn đang ở đâu? Lúc em đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, hắn đang ở đâu? Hắn đã bao giờ tin tưởng em chưa?”

Hơi thở nóng bỏng của anh chôn chặt vào trong hõm cổ cô, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Còn tôi, trong mắt đều là em, trong tim tôi trước nay lúc nào cũng chỉ có một mình em. Nó chưa từng nhường chỗ trống đó cho người khác.”

Mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên cơ thể cô giống hệt với Trình Ý cũng phải thôi. Bởi vì hai người là bạn thân lâu năm, cho nên thường cùng mua sắm một loại dầu gội hay là có gu ăn mặc giống nhau cũng không có gì là lạ.

Nhưng cô nào đâu có ngờ, thói quen và tính cách giống nhau của hai người lại có lúc khiến cho cô phải lâm vào tình huống nguy hiểm như hôm nay.

Cô cảm thấy Tống Tri Hành rất đáng thương, nhưng đó cũng không phải là lý do để anh làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này.

Mùi hương trên cơ thể cô lại càng thêm kích thích hơn đối với anh. Cô lẩn tránh anh nhưng lại bị bàn tay anh kéo lại. Anh bắt đầu hôn sâu cô, bắt đầu khống chế cô. Cô không ngừng cào cấu vào người của anh nhưng lại bị anh nắm lấy bàn tay nõn nà của cô kéo lên đỉnh đầu khóa lại.

Tuy nói là anh say nhưng rõ ràng sức lực của anh rất mạnh, anh chỉ cần dùng sức một chút liền khiến cho cô đau đến tê dại. Cô không biết loại tình huống này là như thế nào.

Lần đầu tiên cô gặp phải, nghĩ đến loại tình huống lần đầu tiên bị áp lên giường thế này, còn là bị một người đàn ông nhận nhầm thành bạn thân của cô mà cưỡng đoạt thật sự khiến cho Mộng Dao rất sợ hãi.

Không ngờ bình thường Tống Tri Hành nhìn có vẻ điềm đạm, nho nhã như vậy mà lúc say lại như biến thành một người hoàn toàn khác. Không những lưu manh lại còn quyết liệt như vậy.

“Trình Ý, sau đêm nay em sẽ thuộc về tôi. Sau này em đừng rời xa tôi nữa có được không?”

Mộng Dao vô cùng rối bời, môi cô vẫn bị nụ hôn của anh ngăn lại, tiếng nói đang muốn hét lên trong tâm can. Nếu như chuyện này để cho người khác phát hiện ra thì cô còn mặt mũi nào để sống chứ?

Chiếc váy hồng phấn của cô lúc này đã trở nên vô cùng xộc xệch vì giãy giụa kháng cự lại anh.

Cô liên tục tránh né nụ hôn của anh, nhưng cứ mỗi lần như vậy Tống Tri Hành đều dùng tay bóp miệng ép cô tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh.

Đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Phó vậy mà lại bị người ta cưỡng hôn như vậy. Còn là vì coi cô là thế thân của người con gái khác nữa chứ!

Cô muốn ngăn cái chuyện điên rồ này lại trước khi mọi chuyện đi quá xa. Nhưng dường như Tống Tri Hành lại không muốn như vậy. Anh cảm nhận được sự vụng về trong nụ hôn của cô nhưng lại vẫn luôn cho rằng người dưới thân mình chính là Trình Ý.

Cơ thể bé nhỏ của Mộng Dao hoàn toàn bị anh khóa trụ, cô muốn cử động nhưng dường như cả cơ thể đều đã bị người đàn ông kia lấn át. Cô lại đã uống nhiều rượu, cũng đã ngấm say, toàn cơ thể không còn chút sức lực nào cả.

Đại não Mộng Dao trống rỗng, cô gần như là ngạt thở. Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lại thấy ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu kia càng làm cho cô càng thêm sợ hãi.

Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Tống Tri Hành, chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mỉm cười nhưng đầy vẻ lạnh lùng. Nhưng sâu trong đôi mắt anh lại ẩn giấu một nỗi buồn không nói thành lời.

“Đừng… Không được… Tống Tri Hành…”

Giọng nói của cô run rẩy đến lạc đi.

“Tôi không được thì ai được? Phó Nhược Hằng sao?”