Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 34: Đến phó gia.




Tống Tri Hành nghe xong, chỉ gật đầu lại định bước lên lầu thì đột nhiên...

Đoàng! Đoàng!

Một tiếng sét đánh vang trời khiến cho anh giật mình.

Tống Tri Hành vội chạy lao ra ngoài, anh chỉ vừa kịp khoác áo lấy một chiếc áo mỏng rồi chạy đi trong sự ngạc nhiên của mọi người.

“Cậu chủ đi đâu đấy?”

“Tôi không biết nữa. Chắc đi tắm mưa.”

Tống Tri Hành lái xe thẳng đến biệt thự của Phó gia. Lúc này Mộng Dao đang nằm ngủ với Tiểu Nhiên, cô bé đã ngủ từ sớm còn cô thì mãi vẫn không thể ngủ được.

Cô không biết là mình bị làm sao nữa. Chỉ là đột nhiên cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, có lẽ là tiếng ho ban đêm của anh, hay là mùi hương sữa tắm trầm nhẹ của anh. Một cảm giác an tâm không nói thành lời.

Từ khi nào mà anh lại trở thành một phần trong cuộc sống của cô vậy?

Từ khi nào mà không có anh cô lại cảm thấy trái tim mình nặng nề như vậy chứ?

Liệu đêm nay khi không có cô, không có người con gái chỉ biết mang đến ưu phiền cho anh, liệu anh có cảm thấy nhẹ lòng mà ngủ một giấc thật ngon hơn không?

Điều đó càng khiến cho trái tim Mộng Dao thêm não nề. Giá mà anh cũng nhớ cô như cái cách mà cô đang nhớ anh.

Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng xe chạy từ bên ngoài vào. Rốt cuộc là trong đêm mưa gió bão bùng, ai lại đến Phó gia vào giờ này kia chứ?

Người làm chạy lên thông báo cho vợ chồng Phó Nhược Hằng biết, Tống Tri Hành lại ghé qua. Phó Nhược Hằng đang ngủ thì lại bị đánh thức, trong lòng anh rất bực bội.

Cái tên chết tiệt lại đến vào giờ này làm cái gì?

Anh còn đang tính ngày mai đưa Mộng Dao trở về Tống gia, anh sẽ dạy dỗ cho cậu ta một bài học kia mà. Nào ngờ hắn ta vậy mà còn tự giác lết xác đến.

Xem ra hôm nay là ngày tàn đời của Tống Tri Hành rồi.

Phó Nhược Hằng đỡ eo Trình Ý bước xuống lầu. Vừa nhìn thấy Tống Tri Hành vội vội vàng bước vào.

“Đứng lại đó! Ai cho cậu bước xồng xộc vào Phó gia nhà chúng tôi như vậy? Nhà tôi là chỗ mà cậu thích thì đến không thích thì đi thế à?”

Hai người đàn ông gặp nhau ánh mắt đã tóe lửa. Trình Ý có thể cảm nhận được nồng nặc mùi thuốc súng giữa hai người, nếu như cô không giữ tay anh lại thì chắc có khi hai người đã lao vào đánh nhau rồi mất.

“Tôi đến đón Mộng Dao về nhà.”

“Mộng Dao? Em gái tôi là cái gì của cậu mà cậu đến đón con bé?”

“Cô ấy là mẹ của con tôi.”

Những lời này càng chọc điên Phó Nhược Hằng, ann bước đến trước mặt Tống Tri Hành, túm lấy cổ áo Tống Tri Hành, ánh mắt trợn ngược lên như muốn giết chết anh.

“Cậu nói cái gì nói lại tôi xem nào? Con bé chỉ là cái máy đẻ của cậu sao? Cậu không định cho con bé một danh phận mà đòi dẫn con bé đi đâu hả?”

Tống Tri Hành nắm lấy bàn tay của Phó Nhược Hằng muốn giật ra.

“Anh cướp người phụ nữ của tôi thì tôi lấy lại người mà anh yêu thương, được không?”

Mộng Dao đứng ở trên lầu nghe thấy hết tất cả. Tim cô đau nhói như bị dao cắt qua, cuối cùng Tống Tri Hành cũng nói ra rồi.

“Hóa ra cậu làm như vậy là để trả thù tôi sao? Cậu không cho con bé danh phận thì lấy tư cách gì bảo nó quay về với cậu? Tôi sẽ không cho phép nó trở về cùng cậu, em gái tôi, tôi nuôi được. Cậu có tin tôi làm chi Tống thị phá sản luôn không hả?”

Tống Tri Hành lại nhếch môi cười nhạt.

“Không như vậy thì sao? Tôi là cha đứa bé trong bụng cô ấy, tôi có quyền.”

“Mộng Dao…”

Đột nhiên giọng nói của Trình Ý vang lên khiến cho cả Tống Tri Hành và Phó Nhược Hằng đều giật mình quay đầu lại. Nhìn lên thấy gương mặt Mộng Dao đã ướt đẫm nước mắt. Nó khiến cho cả hai người đàn ông đều hoảng sợ.

Tống Tri Hành vội vàng chạy đến nắm lấy cổ tay Mộng Dao.

“Mộng Dao, chúng ta về nhà thôi.”

“Tại sao?”

Cô dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh chất vấn. Anh bảo anh không yêu cô, anh không cần cô. Vậy tại sao cô lại phải quay về cùng anh?

“Trời tối rồi, tôi đến đón em về nhà.”

“Tôi không về nữa…” Mộng Dao quay mặt đi không nhìn Tống Tri Hành nữa.

Bây giờ cô đang cảm thấy rất tức giận, nếu như còn nhìn thấy mặt anh chắc cô sẽ tức chết mất.

“Tại sao?”

“Chúng ta không có quan hệ gì thì tôi trở về đó làm gì? Con tôi có thể không có cha vẫn có thể sống được.”

Rõ ràng là cô để tâm đến những lời nói lúc vừa nãy của anh còn gì?

“Vậy ý em là bây giờ em không muốn quay về, cũng không muốn cho con em nhận cha đúng không?”

“Phải, nếu như anh cần một đứa con, nói thật ngoài kia có đầy phụ nữ, anh muốn kiếm ai sinh con cho anh thì sinh. Phó Mộng Dao này không hạ mình đến mức ngay cả một tư cách cũng không có.”

Phó Nhược Hằng nghe thấy vậy liền chạy đến gạt tay của Tống Tri Hành ra.

“Cậu nghe thấy chưa? Con bé bảo nó không muốn cùng cậu quay về nữa.”

“Mộng Dao, em làm loạn đủ chưa? Người ban đầu nói muốn tôi nhận đứa bé này là em. Người nói muốn cho đứa bé này một gia đình cũng là em. Bây giờ em nói không về nữa là không về nữa thế nào?”

Phải người ban đầu muốn anh giữ lại đứa bé là cô, bởi vì cô cho rằng anh là ba đứa bé, cho nên có quyền được quyết định đến sự tồn tại của nó. Nhưng anh làm cho cô quá thất vọng hết lần này đến lần khác.

Những lời nói tàn nhẫn như đâm vào tim. Không nhận cô, không danh phận, đứa bé này anh cần nó nên anh giữ cô.

Tất cả những thất vọng một khi đã gom lại đầy đủ thì sẽ con người ta sẽ không còn muốn quay về nữa.

Nghe những lời chất vấn của Tống Tri Hành càng khiến cho nước mắt của cô trào ra càng nhiều. Tống Tri Hành nhìn thấy cô khóc, trong lòng anh lại có một loại cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.

Rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể khiến cho cô hài lòng đây?

Cô gái này thật biết cách hành hạ người khác mà.

“Quay về với tôi đi. Giấy đăng ký kết hôn tôi sẽ không hủy nữa, tôi sẽ cho em một danh phận. Em muốn kết hôn chứ gì? Vậy thì chúng ta kết hôn đi!”