Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 23: Đau lòng.




Tống Tri Hành vừa mới trở về từ công trường đã bị mẹ mình giữ lại. Anh đang rất mệt mỏi mà Tử Y vẫn không chịu buông tha cho anh.

“Tri Hành con đi đâu về.”

“Mẹ, ngày hôm nay con đã rất mệt mỏi rồi, mẹ đừng có hỏi con nữa có được không?”

“Sao mẹ có thể sinh ra một người đàn ông tồi tệ như con chứ? Con có thể đừng giống cha con ở điểm đó được không? Phụ nữ sẽ khổ đấy.”

“Mẹ, con đã làm gì chứ?”

“Con không làm gì mà người ta một bụng. Còn bày ra cái trò giấu mẹ đi phá thai nữa chứ. Suýt chút nữa mẹ đã không thể nhìn thấy cháu mẹ được rồi.”

“Ngày mai con lập tức sang nhà họ Phó đón Mộng Dao về đây cho mẹ.”

“Mẹ định chăm sóc cho cô ấy sao?”

“Đúng rồi, cháu của Tống gia không thể không nhận tổ tiên. Mẹ đã hứa với cha con ở trên trời không thể để cho hương hỏa nhà họ Tống đến đời của con thì bị đứt đoạn được. Yêu cũng được, không yêu cũng được, mang cháu nội về đây cho mẹ, cho con bé một danh phận, cho mẹ nhận cháu rồi con muốn yêu ai thì yêu.”

Thực ra, Tống Tri Hành đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Anh quyết định sẽ không ép Mộng Dao phá thai nữa. Anh nhìn thấy cô bé đáng yêu đó, anh phát hiện ra anh cũng thích cô bé đó và anh lại thích cảm giác được có con của riêng mình chứ không phải đi tranh giành với Phó Nhược Hằng.

Nếu như giấc mơ đó là điềm báo thì anh muốn thực hiện lời hứa trong mơ với cô bé đó. Tuy anh không thể dành tình cảm cho Mộng Dao nhưng con là của anh, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.

“Được, ngày mai con sẽ sang đó.”

Thái độ của Tống Tri Hành khiến cho Tử Y ngớ cả người. Bà đã chuẩn bị một tràng để giáo huấn anh, không ngờ anh lại ngay lập tức đồng ý như vậy. Thái độ này của anh thật sự rất khiến người ta nghi ngờ.

“Hôm nay con va đầu vào đâu à?”

“Chẳng lẽ con không đáng tin như vậy sao?”

“Phải đó. Con không có một chút đáng tin nào cả. Trước đây đã không có, bây giờ càng khiến cho mẹ nghi ngờ nhân sinh. Nếu như mẹ không phát hiện ra chuyện này thì có phải là mẹ mất đi cháu nội không?”

“Ngày mai con sẽ đến Phó gia, con hứa là sẽ không bắt cô ấy phá thai được rồi chứ?”

“Mẹ tạm tin con lần này.”

Tử Y cũng không biết điều gì khiến cho anh thay đổi như vậy nữa. Nhưng bà cảm thấy lần này anh nói là thật đó.

Quả nhiên sáng hôm sau Tống Tri Hành đã thay một bộ đồ sạch sẽ tinh tươm để đến Phó gia. Lúc nhìn thấy Phó Nhược Hằng ôm eo Trình Ý khập khiễng đi xuống thì lòng của anh vẫn đau như cắt.

Anh biết đêm qua bọn họ đã làm gì mà.

Tống Tri Hành cong môi cười chua xót, cho dù biết thì anh có thể làm được gì chứ. Cô đã thuộc về người đàn ông khác. Nhìn thấy cô hạnh phúc, trong lòng anh cũng thấy nhẹ lòng.

Đôi khi thật lòng yêu một người là lựa chọn học cách buông tay. Một người đau khổ thì tất cả sẽ được hạnh phúc. Và vì Trình Ý anh nguyện làm điều đó.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đến xin đón Mộng Dao về Tống gia để chăm sóc.”

“Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Chẳng phải lúc trước còn muốn con bé phá thai sao? Cậu dám xem như tôi chết rồi hả?”

Tống Tri Hành cười khổ, anh thật sự cảm thấy rất hối hận vì lúc đó. Không phải là anh tàn nhẫn với chính giọt máu của mình mà là anh không biết phải làm sao khi anh là một kẻ tồi tệ.

Nếu như đêm đó anh không uống rượu đến mức mất kiểm soát hành vi như vậy, không nhìn nhầm Mộng Dao thành Trình Ý thì mọi chuyện đâu có trở nên tồi tệ như vậy.

“Tôi xin lỗi. Lần này tôi hứa sẽ không bắt cô ấy phá thai nữa. Sẽ chăm sóc và bảo vệ cho đứa bé.”

Tống Tri Hành lần đầu tiên cúi đầu xin lỗi, Trình Ý và Phó Nhược Hằng cũng vô cùng ngạc nhiên. Phó Nhược Hằng biết Tống Tri Hành không phải là loại người tàn độc nỡ nhẫn tâm giết chết con mình đâu.

Có lẽ lần này anh đã thực sự thay đổi.

Mọi người đều đưa mắt hướng về Mộng Dao, bây giờ chỉ còn chờ mỗi quyết định của cô.

Cô đưa tay đặt lên bụng, đứa trẻ trong bụng cô là con của anh, là cháu nhà họ Tống. Cho dù cô có không có tình cảm với anh thì sớm muộn gì cũng phải để cho nó nhận tổ quy tông chứ.

Trong khi cô là tiểu thư danh giá nhà họ Phó nếu như để lộ chuyện không chồng mà có thai sẽ rất ảnh hưởng đến nhà họ Phó.

Với lại cô cũng đã hứa với Tử Y, chỉ cần Tống Tri Hành đích thân đến xin lỗi cô, cô sẽ về với anh.

Mộng Dao gật đầu đồng ý, “Được, tôi theo anh về.”

“Mộng Dao, tôi có thể cho đứa bé một mái nhà, một thân phận, cho em một gia đình nhưng tôi sẽ không thể yêu em. Đời này, ngoại trừ tình yêu, cái gì tôi cũng có thể cho em.”

Anh biết tình yêu của mình dành cho Trình Ý sâu đậm cỡ nào mà. Tạm thời anh không thể tiếp nhận được tình cảm nào khác. Cho dù anh nhận mẹ con Mộng Dao cũng là để cho con của anh được có cha như bao người, chứ không phải vì tình yêu.

Liệu một ngày nào đó, hạnh phúc cũng sẽ mỉm cười với anh chứ?