Lần này Mộng Dao lại được mời làm phù dâu một lần nữa. Cô chọn cho mình một chiếc váy hồng thêu hoa trễ vai để lộ xương quai xanh quyến rũ, cô trang điểm nhẹ nhàng vô cùng xinh đẹp.
Đây là lần thứ hai cô tham dự lễ cưới của Phó Nhược Hằng và Trình Ý nhưng lần này lại có nhiều đổi khác. Là Phó Nhược Hằng cam tâm tịnh nguyện quỳ xuống cầu hôn Trình Ý chứ không phải là miễn cưỡng bắt ép giống như lần trước.
Lần này Mộng Dao đã có thể an tâm giao Trình Ý cho Phó Nhược Hằng được rồi.
Mặc dù cô luôn cảm thấy Phó Nhược Hằng thật sự là một gã đàn ông rất đáng ghét, làm rất nhiều chuyện quá đáng với Trình Ý, khiến cho Trình Ý phải chịu nhiều đau khổ. Đến ngay cả cô còn không thể chấp nhận được.
Cô từng dùng vô số lời mỉa mai anh trai mình. Cũng từng khuyên Trình Ý rất nhiều lần chuyện buông bỏ đoạn tình cảm với Phó Nhược Hằng. Khi hai người bọn họ ly hôn, nhìn gương mặt thất thần của Phó Nhược Hằng khi gặp lại Trình Ý thật khiến cho cô hả lòng hả dạ.
Nhưng khi nhìn thấy anh trai mình biết hối hận và trả giá, Trình Ý cũng đã chấp nhận tha thứ cho Phó Nhược Hằng. Cô chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ mà thôi.
“Anh hai, em giao phó Trình Ý cho anh. Lần này anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy đấy nhé.”
Phó Nhược Hằng gật đầu.
“Lần này anh đã biết rồi. Sẽ không khiến cho người anh yêu phải đau lòng vì anh thêm một lần nào nữa.”
Sau khi trao nhẫn là đến đoạn ném hoa. Mộng Dao đứng nép vào một góc, nhường chỗ cho những cô gái khác mong chờ bắt được hoa cưới. Nhưng cô chỉ có thể ngậm ngùi ngưỡng mộ bởi vì cô cũng mong muốn được làm cô dâu xinh đẹp một lần và gả cho người đàn ông mình yêu.
Nhưng người đàn ông đó nay đã không còn bên cạnh cô nữa.
Đời này không phải là anh, cô cũng không muốn gả cho ai nữa. Có lẽ khoảng thời gian đó, chính là những hồi ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời của Mộng Dao.
Thực ra lúc trước, cô có một người bạn trai vốn dĩ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cũng là bạn của Phó Nhược Hằng, tên là Từ Tuấn. Nhưng sau đó anh phải theo gia đình sang nước ngoài định cư. Hai người yêu xa được một năm thì thời gian Từ Tuấn dành cho Mộng Dao không còn được nhiều như trước.
Cảm giác cô đơn, bất an cùng với việc yêu xa khiến cho Mộng Dao cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Có những đêm cô thức chỉ để vào trong trang cá nhân xem anh có đang online hay không hoặc vào trang cá nhân của anh xem hôm nay anh thế nào. Thấy anh đăng những bức ảnh xã giao, bên cạnh luôn xuất hiện một người con gái xinh đẹp.
Bên dưới là những lời tán thưởng của mọi người:
“Đẹp đôi quá!”
“Cô gái đó là ai vậy? Thật xinh đẹp, đi bên cạnh Từ tổng trông thật xứng lứa vừa đôi khiến người ta ghen tị chết đi mất.”
“Lúc trước Từ tổng cũng nói anh ấy có bạn gái rồi, có khi nào là cô gái đó không?”
Bản thân cô là bạn gái của anh nhưng ngay cả một tấm hình công khai cũng không có lại phải nhìn anh cùng người con gái khác được khen đẹp đôi. Lúc đó trong lòng cô đau như cắt.
Cô có hỏi anh, cô ấy là ai?
Từ Tuấn chỉ trả lời đó là thư ký mới của anh, hoàn toàn không hề giống như cô đang nghĩ. Anh kêu cô đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều, hãy tin tưởng vào tình cảnh của anh dành cho cô.
Nhưng cảm giác không an toàn ngày một lớn hơn. Nỗi bất an trong lòng cô khiến cho cô suy sụp rất nhiều. Giác quan thứ sáu mách bảo cô có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra.
Cho đến một ngày, cô gái đó lại chủ động tìm đến cô, gửi cho cô một bức ảnh cô ta và Từ Tuấn đang ôm nhau trên giường.
Tim cô đau nhói, khi cô dùng bức ảnh đó để chất vấn anh, hai người tranh cãi gay gắt, Từ Tuấn lại chỉ nói một câu, “Anh xin lỗi“.
Một lời xin lỗi từ một người đàn ông, bạn có biết nó nghĩa là gì không?
Chính là mọi thứ đã kết thúc rồi.
Mộng Dao đã chia tay, ngay cả một lời nói chia tay trực tiếp cũng không có. Cô đã thua như thế đó, thì ra thật sự không ai có thể thắng nổi khoảng cách giữa không gian và thời gian.
Thì ra, khi con người ta đã không còn muốn cố gắng vì nhau nữa mọi tình cảm dù lâu đến đâu cũng đều trở nên vô nghĩa.
Hai người từng hứa hẹn sẽ cố gắng vì nhau, sẽ không gì có thể chia cắt được cả hai. Thậm chí đã tính đến chuyện kết hôn, chỉ đáng tiếc người mặc váy cưới cuối cùng lại chẳng phải là cô.
Ấy vậy mà Trình Ý lại có thể hai lần mặc váy cưới, một lần là gả cho người cô yêu, lần thứ hai là gả cho người yêu cô. Nhìn thấy Trình Ý có được hạnh phúc như hiện tại, Mộng Dao cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Cô nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt, giật mình sực tỉnh thì thấy bó hoa cưới đang bay đến trước mặt mình. Theo phản xạ cô liền đưa tay chụp lấy.
Sau đó trong sự ngỡ ngàng liền nghe thấy lời chúc phúc của mọi người. Điều đó có nghĩa là người tiếp theo lên xe hoa chính là cô.
Mộng Dao cũng không hiểu, rõ ràng là hiện tại cô còn độc thân thì lấy đâu ra người để kết hôn chứ?
Bó hoa cưới thật sự rất đẹp. Mỗi một cô gái đều mong muốn trong đời mặc lên chiếc váy cưới đẹp nhất, tay cầm bó hoa cưới, chầm chậm tiến về phía người đàn ông mình yêu.
Cô ôm bó hoa trong tay liền cảm thấy vô cùng tủi thân, nghĩ đến chuyện tình cảm của bản thân mình, cô cũng cầm lon bia lên và uống.
Tửu lượng của Mộng Dao không cao, uống được hai lon thì cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn, cô liền vội vàng đi tìm toa lét để đi vào. Không biết như thế nào bản thân đã đi lạc vào trong một căn phòng với ánh đèn chập chờn.
Cô nằm ngã người trên giường, đột nhiên cô cảm thấy hình như tay mình vừa mới chạm phải vật gì to lớn rắn chắc.
Cô muốn đứng dậy đi ra ngoài nhưng không biết sao lại không đứng vững mà ngã huỵch xuống dưới nệm, vô tình chạm phải vật gì đó nóng hổi, lại còn mềm mềm có nhịp đập.
“Haa…”
Hơi thở của đàn ông vang lên khiến cho cô giật mình muốn vùng đứng lên nhưng lại bị bàn tay to lớn kia tóm được. Khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đập thẳng vào lồng ngực người đàn ông.
“Trình Ý, đừng đi! Cầu xin chị đừng bỏ rơi tôi.”