Phó Nhược Hằng không dám tin bạn thân của mình lại dám làm nên chuyện đó. Từ Tuấn thân thiết với anh từ lâu, anh cũng biết chuyện Mộng Dao thân thiết với Từ Tuấn. Mỗi lần anh đến nhà, Mộng Dao đều bám dính lấy Từ Tuấn. Hai người họ nói chuyện với nhau còn nhiều hơn cô nói chuyện với anh nữa.
Thời gian trôi qua, tình cảm của bọn họ ngày một lớn hơn. Anh có thể nhìn thấy sự nuông chiều của Từ Tuấn dành cho Mộng Dao. Và cả đôi má ửng hồng của Mộng Dao mỗi lần nói chuyện với Từ Tuấn nữa.
Anh cũng không cảm thấy ái ngại mối quan hệ của hai người. Bởi vì dù sao thì Từ Tuấn cũng là bạn thân của anh, anh cũng hiểu rất rõ con người của Từ Tuấn. Cho nên giao Mộng Dao cho Từ Tuấn anh cũng cảm thấy rất yên tâm.
Nước sông không nên để chảy ra ruộng ngoài.
So với Tống Tri Hành thì anh vẫn luôn cảm thấy Từ Tuấn hợp với Mộng Dao hơn. Nếu như hai người bọn họ có thể ở bên nhau thì anh chắc chắn là người vui nhất.
Cả hai đều đã tính đến chuyện trăm năm cả rồi. Tưởng chừng như tất cả những thử thách sẽ khiến cho mối tình này đơm hoa kết quả ngọt.
Nhưng trời xui rủi thế nào mà cuối cùng người mà Mộng Dao lấy lại là Tống Tri Hành. Một kẻ mà Phó Nhược Hằng chẳng ưa gì mấy, mà có lẽ anh cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì trong quá khứ hai người từng là tình địch của nhau.
Bằng mặt không bằng lòng.
Bây giờ lại đang ngồi lại với nhau, suy nghĩ xem rốt cuộc Từ Tuấn đã đưa Mộng Dao đi đâu. Anh cũng không ngờ Từ Tuấn lại là một con người như vậy, yêu không được thì lại hóa điên tiêu cực như vậy.
Bởi vậy anh mới thấy Tống Tri Hành đúng là quân tử. Khi biết Trình Ý không yêu mình, dù Phó Nhược Hằng đã buông tay nhường Trình Ý cho anh nhưng anh vẫn nhất quyết nói ra sự thật và buông tay để cho Trình Ý trở về bên cạnh anh.
Qua chuyện này anh có một cái nhìn khác về Tống Tri Hành rồi.
Thì ra điều dũng cảm nhất trong tình yêu không phải là dũng cảm theo đuổi người con gái mà mình thích. Mà là học cách từ bỏ người con gái mà mình yêu.
Và Tống Tri Hành đã làm được điều đó.
Từ Tuấn đã không làm được. Anh đã không thể khống chế được dục vọng chiếm hữu của người đàn ông cho nên mới trở thành điên loạn mà bắt cóc Mộng Dao.
Phó Nhược Hằng đã điều tra tất cả những nơi Từ Tuấn có thể đến. Nhưng dường như Từ Tuấn thông minh hơn bọn họ nghĩ. Và anh cũng quá hiểu rõ Phó Nhược Hằng sẽ điều tra được đến anh. Cho nên đã không đưa Mộng Dao đến những căn biệt thự riêng của anh.
Phó Nhược Hằng đấm mạnh xuống bàn vì mãi vẫn chẳng điều tra được gì về tung tích của Mộng Dao.
“Khoan đã, hình như tôi đã biết hắn ta nhốt Mộng Dao ở đâu rồi.”
Nhưng mà hình như bọn họ quên mất một điều, kẻ thông minh nào cũng có sơ hở. Và Từ Tuấn đã nghĩ rằng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tống Tri Hành ngay lập tức chuẩn bị một đội vệ sĩ, anh cũng cầm lấy cho mình một khẩu súng lục ngắn.
“Có cần thiết phải vậy không?”
“Cần chứ. Nếu như người đang nằm trong tay hắn là vợ của anh thì anh còn có thể bình tĩnh như vậy không? Hắn ta đã làm đến bước này rồi. Anh đừng nói với tôi là anh vẫn xem hắn ta là bạn đấy nhé.”
Quả thật Phó Nhược Hằng vẫn không nỡ. Đó là người bạn thân thiết của anh từ nhỏ đến lớn kia mà. Nếu như có thể chừa cho mình một đường lui, anh vẫn mong Từ Tuấn quay đầu.
“Nếu như không cần thiết, đừng làm cậu ấy bị thương.”
Bên này, Mộng Dao nước mắt giàn giụa cầu xin Từ Tuấn thả mình ra nhưng anh ta hoàn toàn phớt lờ điều đó. Người đàn ông dịu dàng, trân trọng cô, nâng niu cô, luôn sợ cô rơi nước mắt ấy, bây giờ dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Một người khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, một người bị dục vọng và tình yêu che mờ đi lý trí. Anh không thương cô nữa, anh chỉ có hận cô thôi. Hận cô phản bội anh, hận cô không chọn anh.
Tình yêu đôi lúc điên cuồng khiến cho con người ta không cách nào hiểu nổi. Tình yêu đôi lúc khiến cho con người ta đánh mất đi lý trí và sự sợ hãi trong trái tim dường như đã hủy hoại phần nhân cách tốt đẹp trong con người Từ Tuấn.
Người đàn ông xa lạ trước mặt khiến cho cô không thể nhận ra được đó là người đàn ông cô từng yêu nữa. Tình yêu có thể cứu vớt một con người cũng có thể hủy hoại một con người như vậy sao?
Từ Tuấn liếm liếm khóe môi đầy máu. Cô cắn mạnh đến mức rách cả môi anh.
“Dao Dao, máu của em thật ngọt.”
“Từ Tuấn, tỉnh táo lại đi. Tôi không yêu anh nữa.”
Nhưng dường như những lời nói cay đắng của cô chỉ khiến cho Từ Tuấn càng thêm điên tiết, anh xé nốt chiếc áo cúp ôm trọn lấy bầu ngực căng đầy của cô khiến nó bung ra.
Anh hôn hít lung tung khắp người cô. Mộng Dao đau đớn khi nghĩ đến cảnh cô sắp bị làm nhục. Nhưng cô biết có phản kháng cũng vậy thôi.
Cô nằm im bất động giống như một xác chết để mặc cho Từ Tuấn muốn làm gì thì làm. Từ Tuấn đang trong cơn phấn khích lại đột nhiên thấy cô bất động khiến cho hắn ta có chút hụt hẫng.
Anh ta ngẩng mặt lên nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt không còn một chút cảm xúc của cô. Giống như đang cực kỳ chán ghét hắn vậy.
“Mộng Dao, em…”
“Đừng khiến cho em phải hận anh.”