Bùi Như Niệm mở chiếc hộp chứa đạo cụ ra rồi lập tức gọi video cho Vưu Mễ nói cho anh manh mối mở chiếc rương kho báu.
Video được kết nối, bên Vưu Mễ sắc trời đã tối đen. Thâm sơn rừng già không có đèn đuốc, lại đúng ngày có mây mù nên xung quanh tối đen như mực, cách màn hình cũng cảm thấy đáng sợ.
Anh ta trốn trong một cái hang động, nhặt mấy cành cây khô và lá mục nhóm lửa, ngồi xếp bằng bên ngọn lửa chào Bùi Như Niệm.
“Hi cô gái…”Vưu Mễ dùng ánh mắt quyến rũ nóng bỏng nhìn cô.
“Vưu Mễ, tôi tìm được gợi ý của nhóm các anh rồi nè!” Bùi Như Niệm cười rạng rỡ, nhanh chóng đưa gợi ý cho anh.
Vưu Mễ dường như cũng không quan tâm lắm, anh nhàn nhạt trả lời, cũng không buồn chụp màn hình lại.
Cách màn hình Bùi Như Niệm cảm thấy động tác và vẻ mặt anh có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể giải thích kỳ lạ chỗ nào.
Đến khi kết thúc video cô mới hoảng hốt nhận ra ----
Trời ạ, Có một cô gái đang nằm trên đùi Vưu Mễ! Trên người khoác áo khoác của Vưu Mễ, trông bộ dạng cô ấy rất thảm.
Cô ấy nhất quyết không chịu lộ mặt, cố gắng né tránh để mình không lọt vào màn hình.
Từ kiểu tóc có thể đoán được cô ấy là…Diệp Linh.
Diệp Linh ở một mình cùng Vưu Mễ, chẳng những không cãi nhau mà cô còn như chim nhỏ nằm trên đùi anh. Bùi Như Niệm vừa phát hiện ra sự thật động trời, cảm thấy tam quan của bản thân nháy mắt sụp đổ.
Hai người họ trước khi tự xé rách mặt nạ của mình còn không đội trời chung với nhau. Vậy mà chỉ sau mười phút ngắn ngủi đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó vậy?
“Đừng nghĩ lung tung.” Khanh Khả Ngôn nhẹ giọng nói.
Bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, Bùi Như Niệm đỏ mặt, lẩm bẩm: “Em, em không có nghĩ gì hết.”
Lời nói và vẻ mặt trốn tránh của cô hoàn toàn không thể thuyết phục được ai. May mắn Nguyễn Manh đúng lúc gọi điện thoại đến cứu đồng minh đang xấu hổ.
Nguyễn Manh cực khổ vất vả đập vỡ tảng băng dày hai mét, cuối cùng cũng lấy được manh mối mà Bùi Như Niệm cần.
Nội dung manh mối là một chuỗi chữ số chỉ bao gồm hai số 0 và 1.
Chỉ số thông minh của Bùi Như Niệm lại hiếm hoi phát huy một lần nữa, cô lập tức phản ứng: “Hệ nhị phân?”
Khanh Khả Ngôn: “Đúng rồi. Em biết hệ nhị phân sao?”
“Không có.” Bùi Như Niệm lắc đầu: “Anh trai em lúc trước học lập trình có nói sơ qua cho em nghe, khó hiểu lắm luôn.”
“Đúng là rất khó.” Khanh Khả Ngôn nói dối không chớp mắt: “Vậy mà em lại có thể nhìn ra ngay.”
Nhân viên chương trình đi theo: …
Hệ nhị phân là kiến thức rất căn bản mà đúng không?
Sau khi thu thập hết bản đồ và manh mối, Bùi Như Niệm đi theo bản đồ hướng dẫn đến chỗ đánh dấu X.
Cô lại đi vào sâu trong rừng, phát hiện trong không gian tối đến mức giơ bàn tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy gì nhưng lại có một luồng ánh sáng cố ý dẫn đường cho họ.
“Woa, đom đóm!” Nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy, Bùi Như Niệm tạm thời vứt nỗi sợ hãi qua một bên nhanh chóng chạy đuổi theo chúng.
Càng đi về phía trước càng nhiều đom đóm hiện ra khiến hòn đảo vô danh hệt như chốn thần tiên nơi trần gian.
Bùi Như Niệm bước đến nơi tập trung nhiều đom đóm nhất, nhìn thấy một hồ nước trong vắt thì kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ơ? Ban ngày chúng ta tìm kiếm khắp nơi nhưng sao không thấy cái hồ nước này?”
"Không có."
Nhân viên chương trình giải thích: “Nó nằm khuất ở vị trí sâu nhất của khu rừng, hơn nữa diện tích rất nhỏ. Ban ngày khách du lịch dễ đi lạc nên ít người phát hiện ra hồ nước này. Chỉ có đêm đến khi đám đom đóm sống bên hồ phát sáng thì khách du lịch mới phát hiện ra.”
“Nghe thần kỳ thật nha.”
“Còn điều này thần kỳ hơn nữa. Xung quanh hòn đảo này đều là biển, nhưng nước trong hồ lại là nước ngọt, cho dù là mùa nắng hay mùa mưa thì mực nước trong hồ cũng không giảm. Dân bản xứ nói nhất định là có một vị thần linh che chở cho hòn đảo này.”
Bùi Như Niệm chăm chú nhìn mặt hồ trong vắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trên thế gian thực sự có thần linh tồn tại sao?”
“Nếu tin thì sẽ có.” Khanh Khả Ngôn nhìn cô: “Em muốn được thần linh che chở sao?”
Biết bao người ngày đêm a sức cầu nguyện, cầu xin thần linh cho mình một cuộc sống tốt. Nhưng Bùi Như Niệm lại trả lời: “Em không muốn.”
“Hả?” Đạo diễn sửng sốt.
“Em đã đủ may mắn rồi, chỉ xin thần linh phù hộ cho những người có hoàn cảnh khó khăn hơn.” Ánh mắt Bùi Như Niệm vô cùng trong sáng khiến không ai có thể hoài nghi lời nói của cô có thật lòng hay không.
“Hoàn thành nhiệm vụ thôi nào, rương kho báu rương kho báu…” Bùi Như Niệm tìm kiếm xung quanh hồ nước.
Cô không giỏi phân tích nhưng ngược lại kỹ năng tìm đồ của cô rất cao, đi xung quanh hồ hai vòng đã tìm thấy rương kho báu.
Rương kho báu có mật mã, phải giải được mật mã hệ nhị phân vừa nãy và nhập đúng tám chữ số vào mật mã.
Khanh Khả Ngôn thản nhiên liếc nhìn rồi nhanh chóng tính ra đáp án.
Một tiếng “cùm cụp” vang lên, ổ khóa mật mã đã được mở ra.
“Anh lợi hại quá đi!” Bùi Như Niệm “dốt” môn tự nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Lúc nãy anh nói hệ nhị phân rất khó quả nhiên là giả.”
“Không phải đâu.” Khanh Khả Ngôn giải thích: “Anh tính ra bốn số đầu là ngày sinh nhật của em, dựa theo thói quen của chương trình thì bốn số cuối chắc chắn là ngày sinh nhật của anh.”
“Thì ra là vậy.” Bùi Như Niệm bị thuyết phục: “Biên kịch thật là có tâm.”
Biên kịch:...
Dùng ngày sinh của đôi vợ chồng son làm mật mã đúng là quá lãng mạn!
Mở rương kho báu ra, bên trong không có một núi vàng bạc như mọi người mong đợi mà chỉ có hai phong thư, trên hai phong thư đó là tên của hai người.
Bùi Như Niệm mở phong thư ghi tên mình ra, bên trong là mười bức ảnh, đằng sau mỗi bức ảnh đều có một dòng chữ.
Cô cầm bức ảnh thứ nhất lên xem, là bức ảnh thời thơ ấu duy nhất của Khanh Khả Ngôn được công khai ra ngoài.
Trong bức ảnh, Khanh Khả Ngôn chỉ tầm bảy, tám tuổi, vừa bắt đầu bước vào tiểu học. Lúc đó tóc của anh được cắt ngắn, ánh mắt sáng ngời rất có hồn, giống như hai ngọn lửa nhỏ sáng rực.
Dòng chữ ghi chú ở mặt sai bức ảnh: Phu nhân, cùng tìm hiểu một chút về chồng của cô nào!
Chín bức ảnh kế tiếp là những khoảnh khắc chói sáng nhất của Khanh Khả Ngôn từ khi debut tới nay.
Bộ phim [Hưng Bang] đạt doanh thu phòng vé hơn mười tỷ, đoạt giải thưởng Ảnh Đế, trở thành nam nghệ sĩ được công nhận là có giá trị thương mại cao nhất trên toàn quốc, thành lập công ty quản lý riêng…
Bùi Như Niệm xem từng bức, từng bức ảnh trên tay mình, nhìn anh sau khi không có mình bầu bạn bên cạnh từng chút một leo lên đỉnh cao, đứng ở vị trí mà ai ai cũng khao khát. Bùi Như Niệm thật tâm mừng cho anh, cô mỉm cười, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Khanh Khả Ngôn cũng lấy ra mười bức ảnh, vì Bùi Như Niệm vẫn chưa có thành tựu đáng nói nào nên chương trình đã hỏi xin cô những tấm ảnh chụp đời thường từ lúc cô còn bé đến khi trưởng thành.
Bốn tuổi Bùi Như Niệm đã bắt đầu học dương cầm và vũ đạo. Cô mặc bộ đồ múa bale, tóc búi cao, trên đầu đội một chiếc vương miện kim cương khiến cô trông giống hệt như một nàng công chúa nhỏ.
Tám tuổi, Bùi Như Niệm đi du lịch nước ngoài cùng với gia đình. Biển xanh, trời xanh, cô cười cực kỳ rạng rỡ lộ ra hàm răng thiều mất một chiếc.
Mười hai tuổi cô lên cấp hai, giành giải nhất môn chạy điền kinh và nhảy cao trong đại hội thể dục thể thao. Thầy giáo thể dục muốn hướng cô theo con đường thể thao nhưng cô từ chối.
Năm ấy Bùi Như Niệm mười hai tuổi đã có mục tiêu của chính mình, cô muốn trở thành một diễn viên.
Mười bảy tuổi cô thi đậu vào trường nghệ thuật và được nhận vào Học viện Điện Ảnh với thành tích cực kỳ xuất sắc.
Bùi Như Niệm từng nghĩ rằng đây chính là nơi khởi đầu cho giấc mơ của mình, nhưng cuối cùng lại bị xã hội đánh cho một cú đau điếng.
Sau khi xem qua một vài bức ảnh, Khanh Khả Ngôn có chút ấn tượng.
Cô nghiêng ngả, lảo đảo bước trên con đường này, vấp phải rất nhiều trắc trở, nhưng cô vẫn luôn có thể cười hì hì với mọi người như thể không biết đau là gì.
Thẳng thắn mà nói lúc đầu khi được Bùi Như Niệm theo đuổi, Khanh Khả Ngôn đã rất đau đầu trong một thời gian ngắn.
Điều kiện của Khanh Khả Ngôn rất tốt, phụ nữ chủ động theo đuổi anh nhiều vô số kể đếm không xuể. Hầu hết những người từng theo đuổi anh bị anh từ chối hai, ba lần đều sẽ tự động rút lui.
Bùi Như Niệm là trường hợp khó khăn nhất trong số đó. Cho dù Khanh Khả Ngôn đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn đến đâu thì cô vẫn không chịu bỏ cuộc, như một ngọn lửa mạnh mẽ không thể dập tắt.
“Em thật sự là…” Khanh Khả Ngôn nói nhỏ.
“Hả?” Bùi Như Niệm quay qua nhìn anh.
"Rất đáng yêu."
“A?” Bùi Như Niệm đột nhiên được anh khen thì cảm thấy hơi bối rối.
Khanh Khả Ngôn cũng không giải thích mà kéo Bùi Như Niệm lại, hỏi đạo diễn nhiệm vụ ghi hình tiếp theo là gì.
Đạo diễn nói buổi ghi hình hôm nay đã kết thúc, còn lo lắng thời gian kết thúc ghi hình hôm nay quá muộn nên ngày mai sẽ dành cho họ cả buổi sáng để nghỉ ngơi.
“Oa, cảm ơn đạo diễn!” Bùi Như Niệm mừng rỡ nói: “Đúng lúc tôi đang muốn đi chơi gần quanh đây.”
Sau khi công việc và độ nổi tiếng tăng lên, lịch trình của Bùi Như Niệm ngày càng dày đặc, rất hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi. Ngày mai sau khi ghi hình kết thúc cô muốn lập tức quay trở về đoàn phim, may mắn chương trình cho cô được nghỉ ngơi nửa ngày.
“Gần đây hai người vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi thư giãn đi.” Ekip chương trình đưa họ về khách sạn, xác nhận lại thời gian ghi hình ngày mai rồi lập tức rời đi.
Bùi Như Niệm vẫn chưa buồn ngủ, cô lấy di động cá nhân ra gọi cho mẹ.
Mẹ cô nghe nói ngày mai có được nghỉ ngơi thì hỏi Bùi Như Niệm địa chỉ cụ thể của khách sạn.
Bùi Thục Lễ nói: “Chỗ mẹ làm việc rất gần con, mẹ sẽ bắt chuyến bay đêm đến đó để gặp con.”
“Bây giờ? Bay chuyến đêm rất mệt, hơn nữa con cũng chỉ được nghỉ có nửa ngày mà.”
“Chỉ gặp mặt thôi mà cũng không được nữa à?” Bùi Thục Lễ tức giận: “Con nhớ lại xem, bao lâu rồi không về nhà? Nếu ngày mai mẹ không gặp con thì con còn muốn mẹ phải chờ bao lâu nữa mới được nhìn thấy con đây?”
“Tại gần đây công việc của con bận quá thôi mà…”
Bùi Thục Lễ dịu giọng: “Mẹ biết công việc của con rất bận, mẹ chỉ muốn trò chuyện với bảo bối của mẹ thôi.”
Bùi Như Niệm cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cô ngoan ngoãn dặn mẹ trên đường cẩn thận, chú ý nghỉ ngơi.
Cách nhau một cánh cửa, Khanh Khả Ngôn nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của cô thì vẻ mặt hơi cứng ngắc.
—— Mẹ vợ muốn đến đây.
Tờ mờ sáng, Bùi Như Niệm đặt báo thức dậy sớm để ra sân bay đón mẹ.
Cô mở cửa ra thì phát hiện Khanh Khả Ngôn đã thức dậy từ lâu, đang chờ cô để xuất phát.
“Em muốn ra sân bay đúng không?”
Bùi Như Niệm gật đầu: “Đúng vậy, anh nghe được tôi nói chuyện điện thoại?”
“Nghe được một phần, cách âm của khách sạn không được tốt lắm.” Khanh Khả Ngôn giải thích.
Bùi Như Niệm cũng không để ý, xua tay nói: “Không sao, tôi mới là người nên để ý. Tôi nói chuyện lớn quá làm ồn đến anh.”
Khanh Khả Ngôn cầm chìa khóa xe ekip chương trình để lại: “Anh đưa em đi.”
“Ơ? Hôm nay anh không có kế hoạch gì sao?”
“Có.” Khanh Khả Ngôn trả lời: “Ở cùng em.”
“…Hiện giờ không phải đang trong lúc ghi hình.”
Khanh Khả Ngôn nhướn mày: “Không ghi hình thì anh không thể ở cùng em?”
Bùi Như Niệm hoàn toàn không nói lại anh, né tránh một lúc nhưng cuối cùng vẫn ngồi vào xe của Khanh Khả Ngôn.
Băng ghế sau có hai chiếc gối ôm hình Pikachu rất đáng yêu. Bùi Như Niệm yên lặng lấy một cái qua ôm vào lòng, mở to mắt nhìn chằm chằm Khanh Khả Ngôn.
Hiếm khi xung quanh không có máy quay, nói chuyện phiếm với nhau cũng không cần phải để ý lễ tiết.
Cô thuận miệng hỏi: “Trước kia anh không biết lái xe, anh lấy bằng lái xe khi nào vậy?”
“Sau khi tốt nghiệp, vì quay phim cần phải biết lái xe nên công ty sắp xếp cho anh đi học lấy bằng lái.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Tôi cũng muốn học bằng lái, nhưng khả năng xác định phương hướng của tôi lại quá kém.”
“Sẽ có người hướng dẫn, việc xác định phương hướng kém không quá quan trọng. Nếu em muốn học thì anh dạy cho em.”
“Anh?” Bùi Như Niệm nghi hoặc, người này lấy đầu ra thời gian để dạy cô.
“Ừm. Sau khi em ký hợp đồng thì chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau.”
Bùi Như Niệm muốn phản bác, cô vẫn còn chưa đồng ý ký hợp đồng với anh nhưng lời nói đến bên miệng cô lại do dự.
Khanh Khả Ngôn đổi đề tài làm cô vuột mất cơ hội tốt nhất để phản bác nên đành phải cam chịu im lặng.
Thôi cam chịu thì cam chịu thôi…
Bùi Như Niệm cam chịu nghĩ: Từ trước đến giờ mình không bao giờ có thể từ chối yêu cầu của Khanh Khả Ngôn.
Lần nào từ chối anh cũng đều phí công. Trước kia cô liều lĩnh như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng bây giờ chỉ có thể ngày càng hãm sâu vào.
Cô không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì về tương lai sau này nữa.
Sáng sớm ngay giờ cao điểm nên đường sá có chút kẹt xe.
Lúc Bùi Như Niệm đến sân bay thì Bùi Thục Lễ đã đợi sẵn.
Cô đã nhìn thấy người mẹ tao nhã thanh lịch của mình từ xa qua tấm kính chắn gió. Bà mặc một bộ tây trang nữ, tay xách một chiếc túi xách cao cấp, mang kính râm. Đập vào mắt cô là hình ảnh một ông trùm quyết đoán trong giới kinh doanh.
Trông mẹ thật tuyệt!
Khó trách Chu Tư Ức không sợ cha nhưng thấy mẹ thì lại như chuột gặp mèo.
“Mẹ!” Bùi Như Niệm hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với bà.
Bùi Thục Lễ hạ kính râm xuống nhìn con gái bảo bối của bà, rồi liếc nhìn qua Khanh Khả Ngôn.
Sân bay rất đông nên người của công chúng không tiện xuống xe. Bùi Như Niệm mở cửa, mời bà lên xe.
Bùi Thục Lễ cúi người ngồi vào bên cạnh Bùi Như Niệm.
Khanh Khả Ngôn lễ phép tự giới thiệu: “Con chào bác gái, con là Khanh Khả Ngôn.”
“Ừm, tôi biết cậu.” Giọng nói Bùi Thục Lễ rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều đầy thâm ý: “Cậu là bạn trai cũ của Niệm Niệm đúng không?”
“Vâng ạ.” Tâm Khanh Khả Ngôn trầm xuống, gần như không thể đoán được thái độ của Bùi Thục Lễ đối với mình.
- --Tại sao đã chia tay rồi mà vẫn như âm hồn không tan dây dưa với con gái của tôi?
Hoặc là...
- --Cũng chỉ là một nghệ sĩ tầm thường mà thôi, hoàn toàn không xứng để gia đình chúng ta để vào mắt.
Cho dù là thái độ nào thì cũng đều hỏng bét.