Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 32: “Sau này kể lại được không?”




Bùi Như Niệm nắm chặt tờ giấy ghi gợi ý đi theo Khanh Khả Ngôn vào sâu trong rừng.

Cây cối trên hòn đảo vô danh đã sinh trưởng rất nhiều năm nên cành lá rất xum xuê. Một vài chú mòng biển bay lượn trên những tán cây rợp trời, sải rộng đôi cánh kêu lên vài tiếng khiến không khí thêm phần âm u, huyền bí.

Mặt đất phủ đầy cỏ dại, cao gần bằng mắt cá chân. Bùi Như Niệm cảm thấy có thứ gì đó lướt qua cổ chân mình thì sợ tới mức hét lớn.

“A!” Bùi Như Niệm theo bản năng nhảy lên trước bám vào Khanh Khả Ngôn, ngón tay nắm chặt góc áo anh.

“Đừng sợ.” Khanh Khả Ngôn bình thản, nắm lấy tay Bùi Như Niệm: “Chương trình dám ghi hình ở đây thì chắc chắn trước đó họ đã đi rà soát khu vực này rồi, không có gì nguy hiểm đâu.”

“Cũng, cũng đúng…” Bùi Như Niệm cảm thấy mình quá nhát gan, đúng là hù chết người.

Cô muốn rút tay lại nhưng Khanh Khả Ngôn cầm tay cô chặt hơn.

Khanh Khả Ngôn bình thản nói: “Em theo sát anh đi để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra.”

Lỗ tai của Bùi Như Niệm vừa nhát gan vừa không có tiền đồ nóng lên, khẽ gật đầu.

“Chúng ta tìm manh mối ở đâu đây?” Tuy Bùi Như Niệm là học bá có thành tích cao nhất trường, nhưng đối với việc giải đố tìm manh mối thì cô lại không nghĩ ra được gì.

Từ nhỏ cô đã cần cù siêng năng học tập, nhưng cô không giỏi lắm về những môn Khoa học nên khi lên đến trung học cô đã chọn học nghệ thuật tự do trước khi thi vào Học viện Điện Ảnh.

Sau khi phân ban ở trung học, Bùi Như Niệm đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với các môn toán, lý, hóa nên tư duy logic của cô đã kém lại càng kém hơn.

Cô hoàn toàn không hiểu mười sáu ký tự trong gợi ý mà chương trình đưa ra có ý nghĩa gì.

Khanh Khả Ngôn phân tích: “Theo anh đoàn thì bốn vế trong gợi ý là bốn vế đối tương xứng, em lấy giấy ra ghi chú đi.”

“Được.” Bùi Như Niệm lấy ra một tờ giấy nhỏ, rồi nhìn lại hai dòng chữ.

Gửi đến bạn mặt trời, gửi đến tôi những vì sao.

Phía trên mái vòm, ba ngàn dưới đáy biển.

Khanh Khả Ngôn: “Những ký tự này được mang kết cấu trên dưới trên dưới. Vế bên trái là Gửi đến bạn mặt trời, Phía trên mái vòm. Mặt trời mọc hướng đông và lặn ở hướng tây nên trước tiên có thể có thể xác định được nó nằm ở hướng đông tây. Câu thứ hai có thể đang đề cập đến một nơi rất cao nên trước tiên chúng ta nên tìm nơi cao nhất ở hướng đông tây.”

“Wao, anh thật lợi hại!” Bùi Như Niệm ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái: “Vậy còn hai câu sau thì sao?”

“Hai câu còn lại anh vẫn chưa có phán đoán chính xác bởi vì không thể xác định vị trí cụ thể của các ngôi sao. Anh đoán những vì sao có thể ẩn dụ cho thứ gì đó, còn ba ngàn là số liệu cụ thể.”

“Woa!” Ánh mắt Bùi Như Niệm nhìn anh càng thêm sùng bái: “Em hiểu rồi, vậy bây giờ trước tiên chúng ta đi tìm hiểu xung quanh hòn đảo này một lượt, vừa đi vừa tìm.”

"Được."

[Xem ánh mắt Niệm Niệm nhìn sếp Ngôn kìa! Chắc chắn là tình yêu!]

[Tôi đoán trúng phóc luôn thấy chưa ha ha ha ha, quả nhiên là sếp Ngôn hiểu hai dòng chữ kia nhưng vì vợ nên mới giả vờ nói không hiểu]

[Gợi ý đơn giản như vậy, ngay cả tên ngốc cũng có thể hiểu]

[Bùi Như Niệm phiền phức quá, đừng có làm vướng chân của chồng tôi nữa có được không]

[Lại là đám black fan. Cho dù Niệm Niệm không phải quá thông minh thì hiện tại cô ấy cũng là vợ của sếp Ngôn nhá.]

[Sếp cưng chiều Niệm Niệm quá đi]

[A a a a tôi vừa tìm hiểu về truyền thuyết của hòn đảo này, không thể ngờ được! Có vẻ như sếp Ngôn và Niệm Niệm đã đi đúng hướng rồi]

[Là truyền thuyết mà chương trình đã nhắc tới đúng không? Tôi cũng đi tra một chút]

Nháy mắt khán giả xem livestream giảm đi vài chục nghìn người, nhưng chỉ vài phút sau đã trở lại, một đám người ầm ĩ la hét chói tai.

Nhân viên chương trình nhìn làn đạn, biết họ đã khám phá ra bí ẩn trên hòn đảo vô danh nên chỉ mỉm cười hiểu ý.

Hai nhân vật chính trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường vẫn chưa hay biết gì mà nắm tay nhau, chậm rãi đi dạo trong rừng.

Bùi Như Niệm đi về hướng đông tây, luôn ngẩng đầu để tìm nơi cao nhất. Trên đảo có rất nhiều cây đại thụ cao chọc trời, thậm chí có cây cao bằng mấy tầng lầu.

Trong số đó có một cây cao hơn hẳn so với những cây khác, chắc chắn đây chính là “Phía trên mái vòm” trong truyền thuyết.

Bùi Như Niệm đi đến dưới gốc cây, cố gắng ngưỡng cổ lên nhưng vẫn không thể nhìn thấy được đỉnh của ngọn cây.

“Manh mối ở đâu đây? Chúng ta phải trèo lên cây tìm sao?”

“Không có đâu.” Khanh Khả Ngôn phân tích rõ ràng: “Bởi vì trước khi lên đảo chương trình đã nhấn mạnh không được phá hoại môi trường sinh thái trên hòn đảo này mà.”

“Đúng ha, vậy thì manh mối không thể nằm trên cây được.” Bùi Như Niệm cúi đầu đi một vòng quanh thân cây tìm thử nơi có thể cất giấu đồ vật.

Khanh Khả Ngôn cũng tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy gì. Anh nhìn xung quanh, khắp nơi đều chỉ là cỏ dại xanh biếc không có dấu vết bị nhổ đi.

“A, hình như em tìm ra rồi nè!” Bùi Như Niệm đi vòng vòng xung quanh gốc cây cổ thụ, đi đến vòng thứ ba cuối cùng cũng phát hiện ra trên thân cây thô to có một lớp vỏ cây màu sắc khác hẳn với màu của thân cây.

Cô dùng tay kéo nó ra, một mảnh vỏ cây giả dính trên thân cây rớt ra, bên trong là một tấm bản đồ vẽ tuyến đường đi cong cong vòng vòng.

“Em nhớ ra rồi, tấm bản đồ này là của nhóm Manh Manh, để em gửi cho cô ấy.” Bùi Như Niệm lập tức đề nghị gọi video để gửi manh mối cho đồng minh.

Khanh Khả Ngôn chỉ yên lặng nhìn cô, không hề ngăn cản.

Lão làng thường xuyên tham gia gameshow thực tế đều biết chương trình sắp xếp cho nhóm bọn họ nắm giữ hai manh mối của chương trình đưa ra, mục đích chính là muốn nhìn ba nhóm khách mời ngươi lừa ta gạt liên minh với nhau.

Hơn nữa cũng không phải liên minh thật sự đến từ hai phía, thật thật giả giả. Hay nói cách khác Nguyễn Manh chủ động muốn liên minh với Bùi Như Niệm có lẽ chỉ là muốn gạt để lấy được manh mối.

Nhưng Bùi Như Niệm không hề đề phòng một tí ti nào, đem manh mối mình cực khổ kiếm được dâng cho người khác.

Khanh Khả Ngôn dung túng nghĩ, cũng không còn cách nào khác, vợ là để cưng chiều, anh còn có thể làm gì đây.

Video bên kia Thiệu Thiên Lương nhịn không được trêu chọc cô: “Tiểu Bùi, trái tim em bao la thật đấy!”

“Hả?” Bùi Như Niệm bối rối chớp mắt: “Em làm gì sai sao?”

“Cũng không hẳn là làm sai, chỉ là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, trái tim em đúng là rộng lớn thật.” Thiệu Thiên Lương tốt bụng nhắc nhở: “Cho dù có là đồng minh thì cũng phải tùy thời trao đổi manh mối với nhau. Nếu không em bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền nữa.”

“…” Rốt cục Bùi Như Niệm cũng hiểu ra, vẻ mặt cô vừa vô tội vừa đau khổ do bị đùa bỡn: “Vậy ra hai người nói liên minh là lừa gạt em sao?”

“Không có! Tuyệt đối không có!” Nguyễn Manh làm tư thế thề với trời đất: “Tôi thề, ít nhất trong tập này tôi thật lòng liên minh với cậu. Nếu nói dối tôi sẽ lập tức béo lên mười ký!”

Đối với nữ minh tinh thì béo lên mười ký là một hình phạt vô cùng tàn nhẫn.

Thiệu Thiên Lương nói thêm: “Hai người bọn anh vẫn chưa tìm thấy manh mối, đến khi tìm ra chắc chắn sẽ báo với em đầu tiên! Chúng ta là học trò cùng chung một thầy, anh tuyệt đối sẽ không lừa em.”

“Cám ơn Manh Manh, cám ơn đàn anh.” Bùi Như Niệm giơ di động lên, nháy mắt cười với hai người: “Hai người thật tốt.”

Nhận được lời cảm ơn của Bùi Như Niệm, Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương cảm thấy mình đang gánh một trách nhiệm vô cùng to lớn, thậm chí sau đó họ còn bỏ qua nhiệm vụ chính mà tập trung tìm kiếm manh mối cho Bùi Như Niệm.

Những người xem cùng lúc hai phòng livestream lúc đầu cảm thấy Bùi Như Niệm quá ngây ngô và ngốc manh.

Nhưng khi nhìn thấy Thiệu Thiên Lương và Nguyễn Manh cố gắng tìm bằng được manh mối cho Bùi Như Niệm thì họ dần thay đổi suy nghĩ.

- ----Hay thật, nói không chừng Bùi Như Niệm mới chính là cao thủ.

Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn nắm tay nhau đi dạo một vòng lớn quanh đảo nhỏ vô danh nhưng vẫn không tìm thấy địa điểm nào tương ứng với “Các ngôi sao”, và cũng chưa tìm ra manh mối thứ ba.

Hai người ngồi xếp bằng trên bờ biển, nhặt cành cây nhỏ viết vẽ linh tinh trên mặt cát, nghiêm túc tổng kết lại.

Bùi Như Niệm: “Em cảm thấy hòn đảo này lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, cảm giác chỗ nào cũng đều có khả năng là nơi cất giấu manh mối. Vậy nên hai câu còn lại chính là mấu chốt để chúng ta tìm ra manh mối!”

“Đúng vậy. Thật “Các ngôi sao” ngoại trừ ám chỉ phương hướng thì cũng có thể ám chỉ thời gian và địa điểm.”

“Nếu là thời gian vậy thì…Là thứ gì đó chỉ xuất hiện vào ban đêm.” Bùi Như Niệm ôm mặt đau khổ suy nghĩ: “Là cái gì mới được chứ?”

Di động trong túi bỗng vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.

Bùi Như Niệm lấy di động ra, lần đầu tiên kết nối video với Vưu Mễ.

“Hi cô gái yêu quý của tôi…” Cách màn hình đôi mắt của Vưu Mễ được điểm còn sắc sảo hơn cả phụ nữ, giọng nói quyến rũ tà mị không khác gì hồ ly tinh chuyển thế.

Diệp Linh không có bên cạnh anh ta, không biết đã đi đâu rồi.

Tình huống này rất bình thường, hai người cùng đội nếu cãi nhau không ai nhường ai thì tách ra hoạt động riêng lẻ, khán giả xem trêu chọc gọi họ là đội “Hôn nhân tan vỡ hằng ngày.”

“Hi, Vưu Mễ!” Bùi Như Niệm vẫy vẫy tay.

Vưu Mễ hất mái tóc dài của mình qua một bên, vào thẳng vấn đề: “Tôi tìm ra manh mối chiếc rương kho báu của hai người rồi nè, ở đây.”

Anh không nói dối, trực tiếp quay màn hình vào mỏm đá sau lưng.

Trên mặt của mỏm đá dựng thẳng đứng là hình vẽ một tấm bản đồ bằng phấn tròn tròn, chính giữa có một hồng tâm tượng trưng cho vị trí của kho báu.

Bùi Như Niệm lập tức chụp ảnh màn hình lại, vừa cảm kích vừa có lỗi nói: “Cảm ơn, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra manh mối của nhóm các anh.”

“Không sao, tôi cũng quen rồi.” Vưu Mễ nhún vai: “Tôi ở chung với cô ta trong căn phòng tình nhân sang trọng nhất, thuê nhiếp ảnh gia chụp hình cưới giỏi nhất, đi đến thánh địa tuần trăng mật tuyệt vời nhất, nói chung là đến lúc đám cưới thì cũng sẽ phải nói chuyện với nhau thôi.”

Anh miêu tả rất sinh động khiến Bùi Như Niệm buồn cười. Cô cố gắng kiềm chế bản thân để không phá ra cười lớn trước mặt anh.

Vưu Mễ: “Vợ chồng chung sống với nhau có rất nhiều hình thức. Nếu khán giả cảm thấy chán xem hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của hai người thì có thể qua xem hôn nhân thực tế của bọn tôi để có thể cảm nhận những sự khác biệt trên thế giới.”

Anh khoe bộ móng xinh đẹp của mình trước ống kính, bâng quơ hỏi: “Cô gái, cô và Khanh Khả Ngôn thế nào rồi?”

Khanh Khả Ngôn vừa được nhắc đi đến bên cạnh Bùi Như Niệm.

Bùi Như Niệm trả lời: "Rất thuận lợi."

“Thuận lợi như thế nào?” Vưu Mễ ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Sau này kể tôi nghe được không?”

Vừa dứt lời hai phòng livestream lập tức bùng nổ, trực tiếp sắc phong Vưu Mễ thành fan cứng của “CP Khâm phục”, la hét bảo anh nếu có thể thì viết hẳn thành một quyển sách luôn đi.

Bùi Như Niệm suýt chết vì sặc nước miếng, hoảng hốt chuyển chủ đề, nói cô nhất định sẽ giúp anh tìm ra manh mối rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Màu đỏ ửng trên mặt cô vẫn chưa chịu biến mất, cô xua xua tay hoảng loạn đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, em đi tìm manh mối tiếp đây.”

Khanh Khả Ngôn nhìn theo bóng lưng cô, rơi vào trầm tư.

Vừa rồi Vưu Mễ nói “Đang nói” hay là “Sau này nói tiếp”?

Hai chữ phát âm giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác biệt hoàn toàn.

Hay cậu ta đã đoán ra được điều gì rồi?

Bùi Như Niệm chạy một hơi thật xa mới giảm tốc độ, chậm rãi đi dạo dọc theo bờ biển.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, cô thở phào một hơi, ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng.

Sắc trời dần tối, ánh trăng trắng ngà bị những tán cây xum xuê che khuất, chỉ còn lại ánh sáng của những vì sao phản chiếu trên mặt biển.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Bùi Như Niệm, cô nhớ đến nửa câu sau của gợi ý.

“Khanh Khả Ngôn!” Cô cao giọng hét gọi Khanh Khả Ngôn, rồi chỉ vào mặt biển phấn khích nói: “Anh nghĩ món đạo cụ thứ hai có thể không nằm trên đảo mà được giấu dưới biển không?”

“Cũng có thể.” Khanh Khả Ngôn lập tức trả lời.

“Thật vậy sao?” Hiếm khi chỉ số IQ của cô phát huy tác dụng, cô thậm chí còn không thể tin được bản thân cô lại có thể nghĩ ra được điều này.

Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt biển một lúc lâu, sự tự tin khó khăn lắm mới có được của Bùi Như Niệm lập tức tan biến.

“Biển lớn như vậy biết tìm ở đâu đây?”

“Đừng gấp, câu cuối cùng là Ba ngàn dưới đáy biển. Em thử suy nghĩ xem “Ba ngàn” có ý nghĩa gì?”

Bùi Như Niệm rụt rè trả lời: “Vị trí sao?”

“Đúng vậy. Nó là một con số cụ thể nên phạm vi cũng rất hẹp.” Thật ra Khanh Khả Ngôn đã đoán ra đạo cụ được giấu ở đâu nhưng không nói ra, anh dẫn dắt Bùi Như Niệm suy luận và phân tích từng chút một: “Ba ngàn có thể viết thành 3000, cũng có thể là 3 0 0 0, đó có thể là độ dài, vĩ độ, tọa độ…”

Dưới sự hướng dẫn của anh, Bùi Như Niệm xem lại manh mối, dựa theo kết quả suy luận của mình đào được món đạo cụ thứ hai dưới đáy biển.

Khoảnh khắc chạm được chiếc hộp chứa manh mối, cô kích động đến gần như nhảy dựng lên, cười rực rỡ đến mặt mày cong cong.

“Em tìm được rồi!” Bùi Như Niệm phấn khích la lên: “Em cũng không phải quá ngốc đúng không?”

Khanh Khả Ngôn dịu dàng nói: “Ừ, hai đạo cụ đều là em tìm được.”

[A a a đây là thứ mà một con cẩu độc thân như tôi phải xem sao?]

[Niệm Niệm đáng yêu quá đi mất! Sếp Ngôn nhìn thấy mặt biển kia không? Đó đều là mồ hôi của anh cả đấy!]

[Không nhìn thấy gì hết! Sếp Ngôn có muốn sủng thêm em không?]

[Bạn trai tôi chỉ cần thương tôi bằng một nửa Sếp Ngôn thôi thì tôi sẽ không bao giờ chia tay với anh ấy đâu]

[Trời ơi làm ơn ban cho tôi một người bạn trai giống sếp Ngôn đi!]

[Cmn, thuốc hạ đường huyết không có tác dụng gì hết, tôi bị họ đút đường ăn đến tăng đường huyết luôn rồi]