Sau khi từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Sưởng Húc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tòa kiến trúc cao nhất ở cuối đường, dễ thấy nhất không phải là chiều cao của nó, mà là phong cách trang trí vô cùng quen thuộc cùng logo khổng lồ trên đỉnh tòa nhà.
"Đây là khách sạn mà anh nói với em trên máy bay sao?" Cô chỉ chỉ hỏi anh.
Anh gật đầu.
"Cũng là ông ngoại để lại cho em?"
Anh gật đầu một lần nữa.
Về đề tài này, bọn họ tình cờ gặp nhau ở Trường Hòai Tịch Đan đã đề cập tới, anh từng chỉ vào logo khổng lồ ở trên đỉnh khách sạn nói với cô: " Khách sạn có logo này đều là ông ngoại em để lại cho em. ”
Không biết có phải là bởi vì nhắc tới người thân hay không, nhiệt tình của Sưởng Húc đối với Giang Thành trong nháy mắt đã giảm xuống. Cho đến khi đi đến khách sạn, khi nhận phòng, cô nhìn thấy một bàn cờ và hai lon quân cờ trong khu vực nghỉ ngơi.
Là tò mò hay vận mệnh, cô đem cờ ra.
"Chơi không?"
Giọng nói trầm thấp của anh đột nhiên sát vào tai của cô.
Sưởng Húc ngẩng đầu nhìn anh, mím môi hỏi: "Vì sao lại đặt bàn cờ ở chỗ này? ”
"Bằng không đặt cái gì?"
"Túi trà? Cà phê?” Cô nói, "Ai cũng chán chơi cờ ở đây." ”
"Vậy em chán không?"
Một tay nâng cằm, một tay chơi vài quân cờ trong tay, cuối cùng cô nói: " sẽ không." ”
"Em dạy anh."
Ký ức về cờ vây trong đầu Sưởng Húc bắt đầu từ đó, tuy rằng không sâu sắc như lần đầu tiên học cà phê, nhưng lại rất đặc biệt, đặc biệt đến mức mỗi lần cô nhấc quân cờ lên đều nhớ tới buổi chiều kia, sau khi dọn phòng xong,cô và anh ở đại sảnh khách sạn, chơi cờ vây, mãi cho đến giờ cơm chiều, còn vui vẻ không mệt mỏi.
Là nhất thời hứng khởi hay quậy phá tò mò, Sưởng Húc không biết.
Nhưng cô nhận rõ cô thích cờ vây, khi nhìn thấy nó đầu tiên.
"Em còn có kế hoạch đi du lịch đến Giang Thành. ”
"Thích sao?"
"Không, mà phải nói." Cô nâng má, dừng một chút, có chút không cho là đúng bổ sung "Người đến Giang Thành không phải đều sẽ lên kế hoạch về chuyến đi sao? ”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên nở nụ cười: "Quên đi, anh không phải. ”
Trên máy bay, Tịch Đan nói với cô là đi công tác, đương nhiên là đã sắp xếp xong hành trình, giống như lần tình cờ gặp nhau ở Trường Hoài, trong kế hoạch làm việc của anh chưa từng có hạng mục đi chơi.
Đối với sự khẳng định của cô, Tịch Đan chỉ cười cười, cũng không phản bác gì.
Vừa tỉnh lại, Sưởng Húc cảm thấy thân thể lười biếng mệt mỏi, dứt khoát rót một ly cà phê.
Một ly Nicaragua.
Phương pháp phơi nắng giữ lại hương vị tự nhiên mà êm dịu của hạt cà phê, so với rửa nước có thể mang lại một chút hương thơm rượu vang mờ nhạt. Mặc dù là hời hợt, Nhưng Sưởng Húc lại thích độc sủng nó.
" Của anh?"
Quả nhiên, anh liền uống một ngụm cà phê cô pha
"Có ngon không?"
"Đây là lần đầu tiên có người làm ra hương vị rượu của nó."
Không phải là đặc biệt khen ngợi, thực sự không ai làm ra hương vị rượu vang của hạt này.