Tầm nhìn.
Đề cập đến khoảng cách tối đa mà người có thị lực bình thường có thể xác định mục tiêu tại thời điểm đó.
Có hai yếu tố quyết định tầm nhìn: một là sự khác biệt về độ sáng giữa mục tiêu và phong nền của nó và hai là độ trong suốt của khí quyển.
Cái nhìn của Tịch Đan về Sưởng Húc không bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt bởi yếu tố nào cả, cũng giống như tình yêu mà anh dành cho cô không bị ảnh hưởng bởi thế tục và kiêng kỵ.
Đám cưới của họ được ấn định vào lúc hoàng hôn.
Hoàng hôn.
Được đất nước mặt trời mọc gọi là "thời khắc phùng ma", họ tin rằng đây là một thời gian bị nguyền rủa, tất cả các tà mị và u hồn sẽ xuất hiện trên bầu trời vào thời điểm này.
Đặt đám cưới vào thời điểm này, thực sự là không may mắn.
Nhưng Tịch Đan lại không sợ ánh mắt dò xét, bàn tán của người đời.
Cũng giống như khi anh yêu Sưởng Húc, chưa bao giờ sợ kết quả có như ý muốn của trái tim hay không
Khao khát tình yêu ở quốc gia của cô
Yêu không được, vậy thì để cho anh ở một quốc gia nào đó yêu cô.
A Húc, từ "yêu em" dường như quá đơn giản để thể hiện tình cảm sâu sắc của anh dành cho em.
Vì vậy, anh dùng tình yêu.
Nỗi đau chưa hết, nỗi nhớ vẫn chưa quên.
Đầu thu ở Nam Thành không có lá rụng nhẹ nhàng nhảy múa, cũng không có lúa vàng ố và trái cây đỏ thẫm, chỉ là so với các khu vực khác, đầu thu của Nam Thành càng thêm nhẹ nhàng và trong trẻo hơn.
Bước đi trên giày cao gót, bước trên con đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang, một giai điệu tuyệt vời.
Có người thường nói cuối thu là lễ hoài niệm, quá nhiều người và vạn vật đều sẽ bị hơi thở mùa thu nồng đậm gợi lên những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, đông đi xuân tới
Và đối với Sưởng Húc.
Mùa thu, có nghĩa là sự khởi đầu, có nghĩa là kết thúc, có nghĩa là...
Ngày cưới của cô.
Tịch Đan dán miếng cầm máu lên gót chân cô, cẩn thận sửa sang lại đường may, lại dùng tinh dầu xoa xoa, tư thế nửa quỳ kia luôn khiến người ta liên tưởng đến lời cầu hôn.
Trong nháy mắt anh giương mắt, ánh mắt cô nghênh đón, chống lại ánh mắt anh, nhịn không được hướng về phía anh bò lên, sau đó đưa tay ôm cổ anh, áp trán của mình lên trán anh.
Tịch Đan hầu kết lăn một vòng, giọng nói trầm thấp từ lồng ngực ra làm cho người ta say lòng: "Làm sao vậy? "
"Làm nũng." Sưởng Húc nói nhẹ nhàng cọ cọ trên trán anh.
Tịch Đan cười, hơi thở nồng đậm phun ra trên mặt cô, thanh âm nhàn nhạt, lại trầm trọng: "Chỉ cần em nguyện ý, làm nũng cả đời đều được. "
"Em nguyện ý." Ba chữ hạ xuống, cô không kìm lòng được hôn lên khóe mắt anh.
Cô đâu chỉ nguyện ý.
Bởi vì một câu của Sưởng Húc muốn cử hành hôn lễ vào lúc hoàng hôn, cho nên Tịch Đan đặc biệt chọn thời gian gần hoàng hôn để tổ chức nghi thức hôn lễ của bọn họ, ngay tại ngã tư đường Dương Tân.
Giống như trước đây, giao lộ này vẫn cô đơn và yên tĩnh.
Lại không giống như trước đây, giao lộ này sắp chào đón một trong những cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Nhìn chằm chằm vào anh đi về phía chiếc xe, sau đó mở cửa sau. Dưới ánh sáng vàng, màu mắt đen nhánh của anh đột nhiên trở nên nhạt hơn, giống như bị họa sĩ thay đổi tông màu, dùng một màu sắc mê hoặc lòng người.
Năm ngón tay anh khép lại, làm một động tác "mời"
Khi đôi mắt của anh nhìn về phía mình, Sưởng Húc rõ ràng cảm nhận được thân thể như bị sai khiến, không cách nào khống chế, sau đó kìm lòng không được đi về phía anh, ánh mắt cũng không cách nào rời khỏi đôi mắt thâm thuý đó, cứ như vậy bị anh hút xuống rơi vào vực sâu vô tận.
Khách rất ít, thời tiết rất mát mẻ.
Sưởng Húc cầm hoa bước đến.
Từng bước hướng tới hạnh phúc.
Khi cô mở miệng nói ba chữ "tôi nguyện ý", cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Tịch Đan hiện lên vẻ sủng nịch cùng ánh quang rực rỡ.
Sau đó, cô nói "Tịch Đan, cảm ơn anh đã tìm thấy em "
Cảm ơn anh đã cho em tìm thấy anh.
Họ hôn nhau trong quá trình cuối cùng của đám cưới.
Họ đem lại hạnh phúc cho từng đám mây trong bầu trời.
Mười ngón tay bọn họ siết chặt cùng lời thề sẽ răng long đầu bạc.
Trong sự chúc phúc của khách, một chiếc xe đẩy từ từ đến.
Đó là Tiramisu do chính tay Tịch Đan làm.
Mặc dù Sưởng Húc đã sớm biết được kinh hỉ này, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm lần khi ăn được món tráng miệng do chính tay anh làm.
=
Hôn lễ đơn giản như vậy, chiếu vào đáy mắt Giang Sách,rồi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Đã từ rất lâu, anh cũng có thể vì cô khoác áo cưới chạy về tương lai.
Nhưng không có dũng khí cho cô hạnh phúc, chung quy là tại mình phụ cô.
Vẫn là cánh cửa gỗ cũ nát, cót két một tiếng.
Người phụ nữ trong phòng vẫn vùi đầu hái rau, phát hiện anh vào cửa, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chỉ chỉ hướng phòng tắm.
Anh treo ba lô lên móc áo ở cửa, xoay người đi vào toilet, vặn vòi nước màu đồng, rửa mặt lung tung, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mình trong gương, hai mắt một mũi, không thể bình thường hơn.
Khuôn mặt như vậy có hàng ngàn vạn, nhưng người như anh...
Tìm kím khắp thế giới đại khái cũng chỉ có thể tìm ra một người như vậy.
Trái tim đang quay cuồng đau đớn, tiếng nức nở của anh chậm rãi phủ đầy nước chảy.
Trong đầu vẫn không ngừng vang lên câu bức bách lạnh lùng của cô: "Pháp luật lại không có quy định anh không thể cưới tôi, anh dựa vào cái gì mà buông tha cho tôi? "
Nhưng Sưởng Húc, anh yêu em.
Trước kia anh luôn cho rằng buông tay mới có thể cho cô hạnh phúc, nhưng khi hạnh phúc của cô không có anh, trái tim hóa ra thật sự sẽ nghẹt thở
Đối với anh mà nói, Sưởng Húc đến tột cùng là ai?