Gần tối thì ba Lục và mẹ Lục đến, lúc đến Lục Viện vẫn chưa tỉnh dậy, Ôn Hoàn đem chuyện Lạc Hướng Đông kể cho hai người họ nghe, bao gồm cả nguyên nhân Lục Viện bỏ nhà chạy tới đây và chuyện những tấm hình kia của Văn Phong.
"Cái tên vô liêm sỉ kia!" Tay của ba Lục nặng nè đánh lên chiếc bàn trà thủy tinh, rung động làm cho chiếc điều khiển tivi đặt ở trên bàn hơi lắc lư. Lục Lâm Phong thực sự tức giận, Lục Viện là đứa con gái ông yêu quý nhất, trong sáu đứa con ông thân thiết nhất với Lục Viện. Lúc trước sau khi người phụ nữ kia của Lạc Hướng Đông đến gây náo loạn ông liền có thành kiến với Lạc Hướng Đông nhưng Lục Viện bị che mắt mới nói bằng lòng gả cho nó. Lục Viện chưa từng ở trước mặt ông yêu cầu cái gì cho nên khi đó ông mới bằng lòng, song trước khi cưới ông đã tìm riêng Lạc Hướng Đông nói qua, muốn nó
chấm dứt liên lạc với người phụ nữ kia, nếu như không làm được thì đừng làm lỡ dở con gái của ông, Lạc Hướng Đông gần như là không cần nghĩ mà đồng ý luôn.
Sau khi Lục Viện kết hôn ông quả thực thấy nó vui vẻ được một thời gian, chỉ có điều chưa đến nửa năm thì nụ cười trên mặt nó càng ngày càng ít đi. Ông là cha của nó, con gái mình có vui vẻ hay không ông đương nhiên biết rõ, ông cũng tìm con hỏi xem Lạc Hướng Đông đối xử với con như thế nào, nhưng mỗi lần nó quay về đều nói rất tốt, chưa từng ở trước mặt ông nói Lạc Hướng Đông nửa câu có lỗi nào. Nếu như con gái đã kiên trì như vậy ông làm cha có thể nói thêm gì nữa, nhưng hôm nay nghe Ôn Hoàn nói việc này ông mới biết con gái mình bị bao nhiêu uất ức, trước đây ông nên kiên quyết đến cùng không để cho bọn chúng kết hôn, nếu như lúc đó Lục Viện không gả cho Lạc Hướng Đông thì có lẽ hôm nay con đã không bị tổn thương lớn như vậy.
Nghĩ vậy lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy, nếu như bây giờ Lạc Hướng Đông ở trước mặt của ông, ông nhất định sẽ thay Lục Viện dạy dỗ nó, con gái bảo bối của mình mình còn chưa từng để cho nó đau lòng mà tên đó lại chà đạp con gái của ông như vậy!
"Phải ly hôn, kêu Tiểu Viện lập tức ly hôn cùng tên khốn đó, thật là tức chết tôi mà!" Lục Lâm Phong bức xúc nói, bởi vì kích động quá mức khiến cho ngực có chút khó chịu.
Trương Kim Lan ở bên cạnh nhìn thấy liền bước tới phía trước giơ tay xoa giúp ông, vừa xoa vừa nói: "Ông đừng kích động quá, vừa rồi không phải Tiểu Hoàn nói Tiểu Viện đã đề nghị ly hôn cùng Lạc Hướng Đông rồi sao."
Nghe vợ mình nói như vậy, Lục Lâm Phong mới dịu đi tâm tình kích động nhưng ngoài miệng vẫn không quên mắng chửi Lạc Hướng Đông: "Cái tên khốn đó, nó vốn là vì thế lực nhà họ Lục chúng ta, chờ đến lúc Tiểu Viện ly hôn với nó xem tôi có tiêu diệt 'tập đoàn Lạc thị' của nó không!"
Trương Kim Lan liếc nhìn chồng mình không nói thêm gì nữa nhưng chân mày nhíu chặt, vừa đau lòng con gái của mình vừa nghi ngờ tự hỏi: "Sao Lục Viện lại quen với ngôi sao điện ảnh kia nhỉ, chúng ta chưa từng nghe nói qua mà."
Ôn Hoàn đang ngồi bên cạnh cũng nói: "Ngay cả chị năm cũng không có ấn tượng nhưng Văn Phong kiên quyết nói năm đó người cùng anh ta yêu đương ở trong trường đại học chính là chị năm, với lại chị năm cũng nhận ra người ở trong ảnh chụp hơn mười năm trước chính là mình, chỉ là đoạn trí nhớ đó chính chị ấy cũng không biết nên giải thích thế nào."
Lục Lâm Phong cũng cau mày có phần yên lặng nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tờ báo.
Lúc Lục Viện tỉnh lại bên ngoài trời đã tối đen, từ trong phòng đi ra thấy ba mẹ đang ngồi trong phòng khách, đầu tiên là hơi sửng sốt nhưng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, chị cố gắng làm cho tâm trạng mình nhìn như rất bình thường không có gì thay đổi, mở miệng gọi hai người họ: "Ba, mẹ, hai người tới rồi ạ."
Trương Kim Lan đứng dậy khỏi ghế sofa, bước tới có phần không nhịn được giang tay ôm chặt lấy con vào trong ngực mình, viền mắt hơi hồng, vỗ nhẹ vào lưng Lục Viện nói: "Đứa ngốc này, sao lại tự chịu uất ức như vậy, hơn nữa bị uất ức như vậy cũng không biết về nhà tìm ba mẹ, lẽ nào con đã quên mình còn có ba me là chỗ dựa cho con sao?!"
Lục Viện cắn môi cố nén nước mắt trên viền mi rơi xuống, nhẹ nhàng giơ tay ôm lại mẹ nói: "Mẹ, con không sao, con rất khỏe, đều là do báo chí nói lung tung, hơn nữa mấy tin này qua một thời gian ngắn nữa sẽ chìm xuống, mẹ đừng quá lo lắng."
Trương Kim Lan đẩy con ra, nhìn Lục Viện nói: "Ai nói chuyện báo chí với con, chuyện con và Lạc Hướng Đông mẹ và ba con đều biết rồi." Vừa nói vừa giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt của con: "Tiểu Hoàn đã nói chuyện của các con cho mẹ và ba con biết rồi, sao con lại ngốc như vậy, mặc cho Lạc Hướng Đông ức hiếp con một câu cũng không nói!" Trương Kim Lan nói, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng thương yêu.
Lục Viện nhìn thoáng qua Ôn Hoàn thì thấy Ôn Hoàn cũng đang nhìn mình nói: "Chị, chúng ta không cần phải vì Lạc Hướng Đông giấu diếm ba mẹ nữa, bọn họ sớm muộn cũng phải biết."
Lục Viện không nói gì nhưng mắt nhìn sang phía ba mình. Lục Lâm Phong cũng nhìn con, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.
Trương Kim Lan kéo Lục Viện ngồi xuống giữa mình và Lục Lâm Phong, nắm chặt tay con nói: "Tiểu Viện, làm cha mẹ mà không quan tâm con gái mình thì sao có thể gọi là thành công. Cho dù sự nghiệp có thành công bao nhiêu thì nguyện vọng duy nhất chính là con gái của mình có thể khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc, con là đứa con gái mà ba mẹ yêu quý nhất, con có vui vẻ thì ba mẹ mới cảm thấy vui vẻ được. Vậy mà trong nhiều năm con và Lạc Hướng Đông kết hôn con vẫn chịu uất ức để cho nó chà đạp con như vậy, con có biết mẹ và ba con nghe xong đau lòng bao nhiêu không?!"
Lục Viện cũng không nhịn được, nước mắt từ trên viền mi không ngừng trào ra ngoài, răng cắn chặt môi, song nhìn mẹ vẫn thấy có chút xấu ổ, hơi khóc không thành tiếng nói: "Vâng, con xin lỗi..." Đây đều là tự do chị chuốc lấy, chị không trách người khác mà chỉ trách mình khiến cho ba mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn phải quan tâm lo lắng cho mình.
"Đứa ngốc, mẹ và ba con không trách con, chúng ta yêu còn không hết sao trách được." Vừa nói Trương Kim Lan vừa giơ tay lau giúp nước mắt trên mặt con.
Lục Viện gật đầu nhìn ba mẹ muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, nước mắt không ngừng được, bao uất ức và tủi hổ cất sâu ở trong lòng vào giờ phút này đều tuôn trào ra ngoài. Chị vẫn luôn kìm nén mình, biết rõ Lạc Hướng Đông và Diệp Hướng Tình ở bên ngoài không cắt đứt với nhau nhưng vẫn tự nói với mình đừng để ý, tự nói với mình qua một thời gian nữa sớm muộn cũng có ngày Hướng Đông yêu mình nhưng chị lại quên mất, thứ tình yêu này không ở chỗ thời gian dài hay ngắn, thích hay không thích mà là không có cách nào ép buộc được.
Lo con vẫn còn khó chịu Trương Kim Lan khuyên con nói: "Ly hôn đi, mẹ với ba con sẽ giúp con ly hôn, chúng ta không chịu ức hiếp như vậy nữa, nếu Lạc Hướng Đông muốn tìm ai thì để cho nó tìm, chúng ta không quan tâm."
Lục Viện gật đầu, xoay sang nhìn ba mình thì thấy Lục Lâm Phong ngồi thẳng người, tay giơ lên lau nước mặt trên mặt con nói: "Về nhà đi, ba cho con dựa vào!"
Lục Viện nhìn ba càng khóc to hơn, không ngừng gật đầu vừa khóc vừa nói: "Ba, mẹ, con cám ơn mọi người..."
Ôn Hoàn nhìn bọn họ trong lòng cũng có chút xúc động, viền mắt hơi nóng sau đó dần dần phớt hồng, nước mắt cứ tuôn ra từ trong hốc mắt.
Ngay giữa lúc mọi người trong nhà đều khóc rũ rượi thì đột nhiên ngoài cửa có người nhấn chuông, tiếng bing boong reo liên tục khắp cả căn phòng.
Bác Trương hồi phục lại tinh thần giơ tay lau nước mắt trên mặt nói: "Tôi, tôi đi mở cửa."
Cửa được mở ra, đứng giữa cửa là một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai đen che gần hết khuôn mặt, thậm chí trên mặt còn mang theo một chiếc khẩu trang lớn khiến cho cả khuôn mặt được che chắn kín mít.
Bác Trương hơi nghi ngờ nhìn người nọ hỏi: "Cậu, cậu là ai, tới đây tìm ai?"
Người nọ không cả trả lời mà đẩy bác Trương sang một bên rồi đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Cậu, cậu cậu làm gì vậy?!" Bác Trương khó hiểu nhìn người nọ, hoàn toàn không hiểu cậu ta đột nhiên xông vào nhà người khác như vậy làm gì.
Sau khi chắc chắn cửa đã được khóa lại người đàn ông kia mới bỏ mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, tiếp theo là cả kính râm và khẩu trang trên miệng.
Ôn Hoàn, Lục Viện và vợ chồng Lục Lâm Phong ở trong phòng khách cũng đồng thời nhìn sang bên này, thấy người đàn ông kia bỏ mũ tháo kính râm và
cả khẩu trang ra thì mới biết đó chính là người bị đăng hình cùng Lục Viên trên báo chí - Văn Phong!
Ôn Hoàn lau nước mắt trên mặt rồi đi tới cửa nhìn Văn Phong hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Văn Phong nhìn cô một cái rồi đi thẳng tới chỗ Lục Viện, thấy ba Lục và mẹ Lục đều ở đây rồi lại nhìn thấy tờ báo để trên bàn trà, tất nhiên thêm cả nước mặt trên mặt Lục Viện, anh ta đi tới trước mặt Lục Lâm Phong, kéo Lục Viện sang đứng cạnh bên mình rồi quỳ gối trước mặt Lục Lâm Phong nói: "Cháu xin lỗi bác, chuyện này tất cả là do cháu mọi người đừng trách Lục Viện!" Cúi đầu thái độ rất thành khẩn, giọng nói cũng rất kiên quyết!
Nghe vậy Lục Lâm Phong quay đầu nhìn Trương Kim Lan đang ngồi ở bên cạnh, hai người đều có chút sửng sốt thậm chí còn có phần chưa lấy lại được tinh thần.
Nhìn nhau một cái rồi Lục Lâm Phong quay đầu lại nhìn Văn Phong đang quỳ gối trước mặt mở miệng nói: "Cậu đứng lên trước đi."
Nghe ông nói vậy Văn Phong mới chậm chạp đứng dậy, đứng ở bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lục Lâm Phong.
Lục Lâm Phong vươn tay cầm tờ báo đặt ở trên bàn xem qua một lần nữa, tay lật đi lật lại, sau khi đã hiểu đại khái rồi mới đặt lại tờ báo lên bàn trà rồi ngẩng đầu nhìn Văn Phong nói: "Những tấm hình này rốt cuộc là thế nào, người trong ảnh chụp này là ai?!"
Văn Phong liếc nhìn Lục Viện đứng bên cạnh rồi nói: "Ảnh chụp là của chúng cháu trước đây, khi đó chúng cháu vừa mới hơn hai mươi, lúc mới bắt đầu chúng cháu rất hạnh phúc nhưng bởi vì hiểu lầm sau đó cháu lại ra nước ngoài làm việc một thời gian, đến khi trở về thì đã không tìm thấy cô ấy nữa."
Nghe cậu ta nói như vậy Lục Lâm Phong cau mày quay đầu nhìn Trương Kim Lan, ông có phần không chắc chắn những điều cậu ta nói là sự thật, xoay sang nhìn Lục Viện nói: "Tiểu Viện, cậu ta nói có đúng không?"
Nghe vậy Văn Phong cũng quay sang nhìn Lục Viện, mắt bình tĩnh nhìn vào mắt của Lục Viện giống như là đang mong chờ lời cô nói.
"Con..." Lục Viện nhìn ba mẹ mình rồi lại quay sang nhìn Văn Phong, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Con, con không nhớ." Chị thật sự không có ấn tượng với người này nhưng những tấm hình kia chị cũng không có cách nào giải thích.
Chị tin anh ta không nói dối, những tấm hình này cũng là thật, chị cũng thừa nhận cô gái trong ảnh chụp kia chính là mình năm đó nhưng lại không có đoạn ký ức kia.
Văn Phong nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười khổ nói: "Anh không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao em lại hoàn toàn quên mất những chuyện trước đây của chúng ta." Những ký ức này cả đời anh sẽ không quên, cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng trong lòng anh trước sau chỉ có duy nhất một mình cô!
Lục Viện không nói gì chỉ cắn môi yên lặng đứng ở một bên nhìn anh.
Lục Lâm Phong đang ngồi ở trên ghế sofa đứng dậy nhìn Văn Phong, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: "Tôi không biết những bức ảnh này của anh từ đâu ra, nhưng con gái của tôi không có ấn tượng với việc này cho nên về những bức hình là thật hay giả, và sao lại đột ngột bị người ta đăng lên báo như vậy tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng. Nếu như có người muốn lợi dụng con gái của tôi để làm lợi cho bản thân hay gì đó tôi cũng nhất định truy cứu tới cùng!"
Nhìn cậu ta, Lục Lâm Phong nhấn mạnh giọng nói, nhưng đây cũng chỉ là một kiểu bảo vệ đối với con gái của mình.
Văn Phong bình tĩnh nhìn lại ông, hai tay đặt ở hai bên nắm thật chặt lại, ánh mắt của anh cũng rất kiên quyết: "Cháu yêu Lục Viện, hơn mười năm trước cháu không công khai tình yêu của Lục Viện là vì muốn bảo vệ cô ấy khỏi bị tổn thương, cho dù hôm nay đã là mười mấy năm sau cháu vẫn yêu cô ấy như trước, cháu sao có thể để cô ấy đánh bóng tên tuổi giúp mình!" Giọng nói kiên quyết lại chân thật đáng tin!
Lục Viện ở bên cạnh nghe xong có chút sững sờ, trong nháy mắt trong đầu dường như hiện lên một hình ảnh có cảm giác rất quen thuộc, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, thậm chí còn chưa đợi chị hiểu được đã bay đi xa, một lần nữa trở nên mơ hồ.
Ôn Hoàn đứng đó nhìn ánh mắt kiên định kia của Văn Phong, cô thật sự tin những lời anh ta nói, tin trước đây anh ấy và chị năm đã từng quen nhau, thậm chí còn tin bây giờ anh ta vẫn yêu sâu đậm Lục Viện.
Lục Lâm Phong không nói thêm gì với cậu ta những vẫn nhìn chăm chú cậu ta một lúc lâu, sau đó cũng không nói gì.
Cuối cùng Ôn Hoàn tiễn Văn Phong đi ra ngoài, trước khi tiễn anh ta vào thang máy Ôn Hoàn chủ động nói thẳng với anh ta: "Thực ra những tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi."
Nghe vậy Văn Phong quay đầu nhìn cô có chút không hiểu hỏi: "Là sao?"
Ôn Hoàn nhìn anh ta rồi giải thích chuyện hòm thư với anh ta: "Thực ra những tấm hình kia là từ hòm thư của tôi phát tán ra ngoài, là do trợ lý trước kia của tôi bán cho tờ báo đó, ngày hôm nay tôi nhìn tờ báo đó mới biết được, lúc trưa đã xác nhận qua, nhưng cho dù thế nào chuyện này tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, vì vậy anh yên tâm đi, tôi sẽ quay vào giải thích rõ cho bọn họ."
Nghe cô nói như vậy một lúc sau Văn Phong mới lắc đầu nói: "Ai phát tán ra ngoài cũng không quan trọng, có lẽ như vậy cũng tốt, trước đây tôi luôn cố gắng giấu diếm không cho mọi người biết quan hệ của tôi và Lục Viên nên mới mất cô ấy, nếu như vì công khai quan hệ này có thể làm cho chúng tôi quay lại lần nữa đến lúc đó tôi còn phải cảm ơn cô."
Nghe anh ta nói như vậy Ôn Hoàn không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn anh ta.
Văn Phong cũng nhìn cô một cái rồi nói: "Lục Viện phải làm phiền cô chăm sóc cô ấy rồi."
Ôn Hoàn gật đầu nói: "Cái này không cần anh nói tôi cũng biết phải làm thế nào."
Văn Phong gật đầu không nói thêm gì nữa, chờ thang máy lên đến nơi liền đi thẳng vào.
Thật ra chờ không mất bao lâu thang máy đã lên đến nơi nhưng theo thang máy lên còn có mẹ của Thành Việt!
Thấy vậy thậm chí còn không đợi Văn Phong đi vào thang máy Ôn Hoàn liền xoay người định đi ngay vào nhà.
Thấy cô định đi Tưởng Tuệ Phương vội vàng chạy từ trong thang máy ra gọi Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn, đợi một chút, đợi một chút, bác có lời muốn nói với cháu..."
Thấy bà đuổi theo Ôn Hoàn càng đi nhanh hơn, dù sao cô cũng không muốn nói chuyện với bà ta.
Hôm nay Tưởng Tuệ Phương cũng không có ý định để cho cô bỏ đi, bước được mấy bước đã nắm được tay Ôn Hoàn, dường như lo lắng Ôn Hoàn không muốn nói chuyện với bà, bà liền nói ngay với Ôn Hoàn: "Không phải cháu muốn biết chuyện vụ án của ba cháu năm đó sao, bác nói cho, bác sẽ nói tất cả những điều bác biết cho cháu!"
Nghe vậy Ôn Hoàn sững sờ quay đầu lại nhìn bà chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: "Bác vừa nói cái gì?"
"Bác nói bác sẽ cho cháu biết chuyện vụ án năm đó của ba cháu, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì." Tưởng Tuệ Phương nhìn cô nói.
Ánh mắt của Ôn Hoàn bình tĩnh nhìn chăm chú vào ánh mắt của bà ta, rồi lại vội vàng hỏi: "Là Thành Dân Sơn đúng không?"
P/s: chương này là chương cuối nhưng vì dài quá nên mình chia nhỏ ra thành ba phần, còn một phần dài nữa và ngoại truyện về Lục Viện là hết