Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 39




Lúc trở về bạn cùng phòng cẩn thận quan sát nét mặt của cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm lại không để lộ ra điều gì, chỉ đi ngủ sớm. lquydoon

Nhưng thật ra thì không ngủ được, Đỗ Tiểu Nhiễm rất rõ ràng mình có bao nhiêu khó chịu, không nghĩ tới mình được Vu Kỳ theo đuổi lại là lý do này?

Cũng chỉ là vì Vu Lân thích mình! Cho nên anh ta mới tranh giành mình về.

Trước đây cũng từng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay tất cả đều rõ ràng rồi.

Cô đưa tay sờ gấu bông bên cạnh, là nhân viên làm việc bỏ vào trong hành lý cho cô mang sang.

Lúc ấy mình còn hơi cảm động, cảm thấy Vu Kỳ là người biết quan tâm nhất trên đời.

Hiện giờ lại cảm thấy châm chọc cỡ nào!

Một đêm không chợp mắt, đến ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã có nhân viên làm việc đi tới, khách khí nói với cô: “Cô Đỗ, hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, xin cô chuẩn bị sớm một chút.”

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm nghe vậy, đám bạn cùng phòng cũng đã sớm thức dậy, tất cả mọi người đang chuẩn bị thu dọn bên trong phòng.

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm đi qua thì thấy bên trong rất nhiều người, gần như mỗi bạn cùng phòng đều có nhà tạo mẫu tóc bên cạnh đang bận rộn làm tóc cho mấy cô.

Lão đại ký túc xá hỏi cô: “Tiểu Nhiễm, cậu không có chuyện gì chứ?”

“Không có, mình rất tốt.” Đỗ Tiểu Nhiễm đứng đó mặc cho nhân viên làm việc định đoạt, quần áo đầu tóc nhanh chóng làm xong.

Trên mặt trang điểm hơi nhạt.

Bạn cùng phòng rối rít khen cô: “Tiểu Nhiễm, cậu hóa trang xong rất xinh đẹp.”

Bên ngoài đã có âm nhạc nổi lên, lúc nãy Trương Kỳ Kỳ đã chạy ra ngoài xem tình hình, lúc này cầm bó hoa trên tay vẻ mặt khẩn trương nói: “Thật quá nhiều người, tại sao có thể nhiều khách như vậy, mình xem cũng khoảng mấy trăm người rồi!”

Lời này khiến bạn cùng phòng cũng khẩn trương, nói: “Không trách được chỗ rộng như vậy.”

Nhìn vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm lại phát hiện Đỗ Tiểu Nhiễm biểu hiện rất lạnh lùng, cô ấy đang cúi đầu nhìn quần áo trên người.

Bạn cùng phòng rối rít khen cô: “Vẫn là Đỗ Tiểu Nhiễm bình tĩnh, một chút cũng không căng thẳng.”

Lúc này nhân viên làm việc vào nói với bọn cô: “Thời gian đã tới, xin hãy chuẩn bị đi ra.”

Trong lúc nhất thời bạn cùng phòng vội xếp thành hàng, Đỗ Tiểu Nhiễm đi về phía đằng trước, lúc ra tới bên ngoài có bốn tiểu hoa đồng vô cùng đáng yêu giúp cô nâng làn váy cưới phía đằng sau.

Mấy cô dâu phụ chia ra đứng hai bên cô, bước theo cô.

Bên ngoài hiện trường hôn lễ bố trí đồng nhất, màu sắc rất trong trắng thuần khiết tao nhã.

Khắp nơi đều trang trí hoa tươi đẹp mắt, tiếng nhạc du dương triền miên tràn ngập bên tai.

Đỗ Tiểu Nhiễm vừa có mặt, liền có vô số ánh mắt nhìn qua.

Nhìn ra khách khứa đều có chút bối cảnh, quần áo phong thái đều có phong cách cao sang, chỉ có về phần thân thích nhà cô, mặc dù vị trí ngồi phía trước, mặc dù quần áo và trang sức rất có khí chất, nhưng hơi kém một chút.

Trường hợp như vậy rất dễ làm người ta khẩn trương, Trương Kỳ Kỳ bên cạnh cúi đầu giúp cô sửa sang lại làn váy, nhỏ giọng nói: “Đông người quá.”

Hơn nữa còn có một số người khiêng máy chụp hình, mấy nhóm vây bên cạnh các cô chụp liên tục.

Đỗ Tiểu Nhiễm tháo găng tay màu trắng xuống, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Cô đi tới trước thảm hoa, hai bên đều là khách khứa chờ đợi đã lâu, còn Vu Kỳ đứng phía trước thảm, tay để phía đằng sau người, mỉm cười chờ cô đi tới.

Anh hiếm khi mặc một thân tây trang màu trắng, phẳng phiu cao quý đứng đó.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi cất bước tiến về phía trước, âm nhạc theo đó cũng thay đổi, lúc này khách khứa rối rít đứng dậy.

Bất kể là người phía sau hay là hai bên đều cung kính nín thở.

Lòng cô cũng nặng trĩu.

Rốt cuộc đi tới phía trước, sớm có người chủ trì hôn lễ chờ ở đó.

Tất cả mọi thứ đều tiến hành làm từng bước, ngay cả câu hỏi cũng theo nghi thức.

“Vu Kỳ tiên sinh, anh có nguyện ý tiếp nhận Đỗ Tiểu Nhiễm tiểu thư làm vợ của anh, bất kể nghèo khó hay bệnh tật…”

Vu Kỳ nhìn vào mắt cô.

Mặc dù không nhìn trực diện vào anh, nhưng cũng biết nhất định anh đang nhìn mình.

Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn cúi đầu.

Lúc trả lời anh cố ý nắm tay cô: “Tôi nguyện ý.”

Bàn tay anh rất to, cũng rất ấm áp.

Rất nhiều lần anh cố chấp nắm lấy tay cô….

“Đỗ Tiểu Nhiễm tiểu thư, cô có nguyện ý tiếp nhận Vu Kỳ tiên sinh làm chồng cô, bất kể….”

Trong lòng có gì đó đang gợn sóng, một vòng lại một vòng, những lời đó vẫn lặp đi lặp lại bên tai…….

Đỗ Tiểu Nhiễm im lặng, từ từ rút tay mình ra, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không thể….”

Cô không ngẩng đầu nhìn Vu Kỳ, mà là xoay mặt về phía khách khứa.

Người phía dưới vốn đang chờ một màn ấm áp xuất hiện, lại phát hiện có chuyện xảy ra.

Vốn khách khứa chờ vỗ tay, trong thoáng chốc ánh mắt rơi xuống trên người Đỗ Tiểu Nhiễm.

Người tới rất đông, đông đến mức khiến người ta khẩn trương.

Giọng Đỗ Tiểu Nhiễm run rẩy, cô nhanh chóng khom lưng cúi người một cái, sau khi ngẩng lên ánh mắt cô tỉnh táo kiên nghị.

Giọng cũng rõ ràng dễ hiểu: “Rất xin lỗi để mọi người gấp gáp chạy tới lại không thể nhìn thấy hạnh phúc mỹ mãn của tôi và Vu Kỳ tiên sinh, là tôi vội vàng ra quyết định kết hôn, nhưng phát hiện tôi và Vu Kỳ có nhiều điều không thích hợp. Tôi là người có khát vọng gia đình cùng chung sống, nhưng tiếc chính là tôi và Vu Kỳ không thích hợp tạo thành một gia đình.”

Mấy giây đầu người phía dưới hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, đều giống như bị ghim chặt.

Chờ qua sau mấy giây, người phía dưới dường như hiểu ra gì đó, trong nháy mắt tiếng bàn bạc kinh ngạc tràn ngập hội trường.

Ba mẹ Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi ở vị trí chủ trì cũng bị giật mình, rất nhanh từ chỗ ngồi đứng dậy chạy đến bên cạnh Đỗ Tiểu Nhiễm, cầm tay Đỗ Tiểu Nhiễm mắng, “Đỗ Tiểu Nhiễm, cô làm cái gì đấy? Có phải cô điên rồi không?”

“Tiểu Nhiễm mau nói với ba cô là cô có ý gì đi? Cô lật lọng như vậy là phải chịu báo ứng!”

Thấy Đỗ Tiểu Nhiễm bị ba mẹ xô đẩy khiển trách, đám bạn cùng phòng giật mình không nhìn được vội chạy tới ngăn cản.

Trong lúc nhất thời cục diện có chút hỗn loạn, phía dưới còn có vô số lời bàn luận tìm tòi nghiên cứu.

Đỗ Tiểu Nhiễm cúi đầu, làn váy cô rất dài, hành động rất không tiện, cô vội cuộn váy thành một cục, cúi đầu đi về phía khu nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cô.

Toàn bộ nhân viên làm việc khu nghỉ ngơi cũng bị sợ choáng váng, lúc cô đi qua không có ai dám chào hỏi cùng cô.

Sau khi tiến vào phòng Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng tìm được quần áo của mình, bắt đầu thay.

Lúc thay được một nữa những người bạn cùng phòng và ba mẹ cô cũng đều chạy tới, làm ầm ầm lên.

Đến đến khi cô thay xong quần áo đi ra, vẫn là Trương Kỳ Kỳ có quan hệ tốt nhất cẩn thận hỏi cô: “Tiểu Nhiễm, cậu hãy bình tĩnh, thật sự là muốn làm như vậy sao?” Lê%Quý*Đôn

“Cái gì mà muốn hay không muốn, cô mau quay lại nói xin lỗi với Vu tiên sinh ngay! Thừa dịp khách khứa còn ở đây, không thể chậm trễ được.” Mẹ Đỗ sớm bị dọa sợ, trong trường hợp này mà không chừa chút mặt mũi cho Vu Kỳ, đây không phải là tìm xui xẻo sao?

Ba Đỗ đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, cô nhanh lên, cô cho mình là ai, cô làm cậu ấy mất mặt trong trường hợp này….”

Đỗ Tiểu Nhiễm đang muốn nói gì đó thì bên ngoài có người vọt vào.

Sắc mặt trợ lý Mạnh không tốt, gần như là trắng bợt.

Chờ thấy Đỗ Tiểu Nhiễm ngay cả lễ phục cô dâu cũng đã thay, trợ lý Mạnh đổ môi hôi lạnh.

Anh ta đi tới bên cạnh Đỗ Tiểu Nhiễm, rất kiềm chế nói: “Cô Đỗ, anh Vu đã ngồi máy bay đi trước rồi, mặc dù hiện tại cô nói lời xin lỗi đã muộn nhưng vì để tốt cho cô, tốt nhất cô mau điện thoại cho anh Vu cứu vãn tình hình đi.”

Dừng một chút, có chút thấy Vu tiên sinh không đáng: “Chính  cô vừa rồi còn như vậy mà trước khi đi anh Vu còn dặn chúng tôi chăm sóc đám người các cô.”

“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi với bạn tôi sẽ về ngay lập tức.” Ngón tay Đỗ Tiểu Nhiễm đến giờ vẫn còn run, cô lớn như vậy chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn như thế này.

Thốt ra lời này những người bạn cùng phòng của cô cũng hiểu chuyện này không thể xoay chuyển, vội thay quần áo, chạy đến chỗ nghỉ ngơi dọn dẹp hành lý.

Trợ lý Mạnh không nói gì thêm, chỉ hơi cúi người chào rồi rời đi.

Ba mẹ Đỗ Tiểu Nhiễm không thể thiếu khóc lóc nỉ non mắng cô mấy câu.

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm rất loạn, hành lý cô vẫn phải nhờ đám Trương Kỳ Kỳ dọn dẹp giùm.

Trên đường trở về trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm thấy áy náy, không nhịn được nói với bạn cùng phòng: “Xin lỗi, vốn muốn các cậu tới đây chơi một trận.”

Mấy bạn cùng phòng lặng lẽ vỗ vai cô, an ủi cô: “Bọn mình chơi hay không không việc gì, chỉ là cậu phải bảo trọng mình.”

Trương Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói thêm bên cạnh tai cô: “Cậu thật sự nghĩ kỹ chưa, ngàn vạn lần đừng hối hận đó.”

Lời nói này khiến lão đạo ký túc xá trừng mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Quả thực Đỗ Tiểu Nhiễm có chút sợ, dù sao Vu Kỳ cũng không phải là người dễ đối phó, lúc trước tính kế mình đã đủ hèn hạ vô sỉ rồi.

Hiện giờ mình làm anh mất mặt mũi như vậy, hơi có phần lo lắng anh có thể tính toán với mình hay không.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, lão đại ký túc xá nhớ tới gì đó, khẽ nói: “Tiểu Nhiễm, thật ra thì Vu tiên sinh thật sự không tệ, cậu xem lần này cậu làm như vậy mà anh ta còn có thể nghĩ tới đưa chúng ta trở về, cũng không trở mặt, lúc trên sân khấu cậu bảo không kết hôn, vẻ mặt anh ta cũng không thay đổi.”

Lời này khiến mọi người đồng tình: “Đúng vậy Tiểu Nhiễm, nếu là người đàn ông khác nghe lời hủy bỏ hôn lễ trước mặt mọi người, đoán chừng phát bệnh tim, ít nhất trên mặt cũng không chịu nổi, vừa đỏ vừa tím tái. Nhưng Vu tiên sinh cái gì cũng không có, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn cậu một cái, sau đó liền đi, cũng không tìm cậu tranh cãi phải trái….”

Đây là lời bạn cùng phòng an ủi cô, Đỗ Tiểu Nhiễm nghe xong lại cảm thấy càng bất an.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với anh không dài lắm nhưng cũng biết khi anh để lộ tình cảm chân thành, vẻ mặt không che giấu là còn dễ chung sống, một khi vẻ mặt không có cảm xúc gì, sẽ vô cùng… Phiền toái….

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, bạn cùng phòng thấy cô buồn bã ỉu xìu cũng biết cô không vui, vội tìm tiếp viên hàng không lấy chăn, đắp lên cho cô nghỉ ngơi.