Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 113




Thời gian làm việc từ 9 giờ sáng, giờ cao điểm đi làm sắp kết thúc, trên đường vẫn còn rất nhiều người đi bộ hối hả đi làm.

Trời nắng gắt, Du Thi Nguyên đang đi trên vỉa hè, gần như đi sát vào bóng cây bên đường, chậm rãi đi về phía ga tàu điện ngầm.

Du Thi Nguyên không dám đi giữa đường, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xung quanh, bởi vì sợ bị xe đạp cùng xe điện luôn thích lạng lách trên lối đi bộ đụng vào.

Hắn không nghe thấy tiếng còi và tiếng chuông.

Ngày thường khi tưởng tượng đến việc phải ra ngoài đi làm, Du Thi Nguyên luôn cảm thấy lo lắng và bất an, nhưng hôm nay lại khác, thậm chí còn có một chút nụ cười chờ mong trên khuôn mặt của hắn.

Nó không liên quan gì đến công việc, mà là bởi vì cuốn tiểu thuyết mà hắn đang viết, hôm nay cuối cùng cũng đến chương cuối cùng.

Hắn sắp viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong đời mình.

Ý nghĩ này khiến Du Thi Nguyên cảm thấy vui sướng từ đáy lòng, hận không thể bước vào chuyến tàu điện ngầm đông đúc tiếp theo, tìm một vị trí an toàn, lập tức lấy điện thoại ra để bắt đầu viết.

Tập trung đi trên con đường, Du Thi Nguyên quẹo vào nơi cuối con đường, sau đó đi xuống cầu thang, đi vào lối đi ngầm khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Trong không gian vừa dài vừa phong bế không có ánh mặt trời, cũng không có xe cộ nguy hiểm, chỉ có mọi người không ngừng bước đi, cùng với các quầy hàng nhỏ đậu dọc hai bên lối đi.

Du Thi Nguyên thích nhất lối đi ngầm vào ban đêm.

Hắn làm nhân viên chăm sóc khách hàng cho một shop online, mỗi buổi tối hắn sẽ bắt chuyến tàu điện ngầm lúc 10 giờ 30 để về nhà, sau khi xuống tàu điện ngầm và băng qua lối đi ngầm, vừa lúc là 11 giờ.

Lúc này đã không còn nhiều người đi đường, những người bán hàng rong sắp rời đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những hàng hóa sặc sỡ trước mặt, còn có một người trẻ tuổi đang cúi đầu với vẻ mặt chăm chú, dưới vào bức tường của lối đi chơi guitar.

Trong không khí vang lên tiếng nhạc mà hắn không nghe thấy, hộp mít mười đồng một hộp tỏa ra hương thơm nồng đậm, bó hoa mười đồng một bó đủ màu đủ sắc, đôi hoa tai mười đồng một đôi lóe sáng trong suốt.

Trong thế giới ngầm này, tất cả những thứ tốt đẹp đều chỉ cần mười đồng tiền.

Biệt danh của Du Thi Nguyên từ nhỏ đến lớn chính là mười đồng tiền, cha hắn ho Du, mẹ hắn họ Thi, lại vì hắn lấy một từ tượng trưng cho sự khởi đầu và bắt đầu, cấu thành cái tên này.

Hắn thích cái tên này, cũng thích biệt danh dó. Khi còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu là tất cả món đồ chỉ cần mười đồng thì tốt rồi.

Chẳng hạn như cái ốc tai điện tử thoạt nhìn bình thường kia nhưng giá cả lại rất đắt.

Có lẽ bởi vì áy náy, cha mẹ ở một nơi khác đối với hắn rất tận tâm, cố gắng thỏa mãn mọi tâm nguyện ít tốn kém của hắn.

Trong thế giới vắng lặng không tiếng động này, điều khiến Du Thi Nguyên cảm thấy bình đẳng và tự tại nhất, chính là văn tự.

Ngôn ngữ của người câm điếc luôn có giới hạn, nhưng văn tự thì không có biên giới, trái tim của hắn bay đến nơi nào, văn tự cũng có thể đến được chốn đó.

Thế nhưng đối với người câm điếc mà nói, phương tiện truyền dẫn của ngôn ngữ âm thanh bị thiếu hụt, hơn nữa cùng với sự khác biệt của Hán ngữ cùng với ngôn ngữ ký hiệu, muốn đạt tới trình độ đọc và viết ký tự Hán ngữ tương tự như người bình thường sẽ trở nên khó khăn rất nhiều.

Du Thi Nguyên nỗ lực học tập, cha mẹ cũng tận lực giúp đỡ hắn, sự nỗ lực đó đã không phụ lòng người, sau này khi hắn nói chuyện với mọi người trên internet, không ai là có thể tìm ra sự khác biệt của hắn, hắn giống như một người bình thường, có thể truyền đạt chính xác những gì mình muốn nói.

Sau đó, hắn đắm mình trong thế giới của những cuốn tiểu thuyết.

Hình ảnh chỉ có phụ đề luôn có sai sót, nhưng những văn tự hoàn chỉnh không tiếng động luôn tràn ngập lôi cuốn và mị lực ngoạn mục.

Hắn đọc tất cả các loại tiểu thuyết, mặc kệ là tính hướng nào, mặc kệ là loại hình gì, chúng đều là những thế giới xa lạ vào độc đáo đối với hắn.

Hắn thích tất cả những câu chuyện mà hắn không thể trải qua.

Khi dạo chơi ở vô số những thế giới như vậy, Du Thi Nguyên đã xem được một câu chuyện mà khiến hắn phải khóc.

Nhân vật chính bị câm quái gở tự bế mình, được nửa kia như ánh mặt trời nhiệt liệt sưởi ấm, sau khi trải qua bao thăng trầm, người câm nhỏ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Sau khi dấu ngoặc kép xuất hiện đại diện cho lời nói của nhân vật chính, Du Thi Nguyên đã khóc nhiều hơn cả lúc mà hắn biết mình không thể cấy ốc tai điện tử, hắn vui thay cho người câm nhỏ, lại khổ sở cho một người câm nhỏ khác.

Vấn đề tâm lý có cơ hội chữa lành, nhưng bệnh điếc tai do thuốc lại không có thuốc chữa.

Du Thi Nguyên khó chịu vài ngày, lại nhịn không được tìm thêm nhiều cuốn tiểu thuyết có người tàn tập làm nhân vật chính, có không nghe được, có nhìn không thấy, cũng có không thể đi lại, mà hầu hết trong số đó, đều sẽ được chữa khỏi vào cuối truyện, một lần nữa có được một thân thể kiện toàn.

Mỗi khi khoảng khắc kia đến, Du Thi Nguyên đều sẽ xoa đôi mắt, thực sự cảm thấy hạnh phúc thay cho bọn họ.

Cho dù kia chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

Hắn đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết do người khác thêu dệt nên, có được một giấc mơ đẹp nhất.

Sau khi thức dậy sau giấc mơ, Du Thi Nguyên cũng không vọng tưởng bản thân mình có thể lại nghe thấy thanh âm, cũng như có thể được nói chuyện một lần nũa, hắn hiểu rõ thực tế không phải là tiểu thuyết.

Chỉ là thỉnh thoảng hắn sẽ tiếc nuối, nếu có thể trễ hơn mấy năm mới tiêm gentamycin thì tốt rồi.

Một tuổi thật sự quá nhỏ để có thể lưu lại bất kỳ ấn tượng nào về âm thanh của thế giới này, mà trình độ điếc của hắn ngay cả với máy trợ thính cũng không có tác dụng, thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của âm thanh.

Cho nên Du Thi Nguyên đã đặt tên cho nhân vật chính dưới ngòi bút của bản thân là Thẩm Niệm.

Chấp niệm.

Sau khi đọc nhiều tiểu thuyết, thường sẽ sinh ra xúc động muốn viết một câu chuyện cho riêng mình, dệt nên một giấc mơ hoàn toàn thuộc về bản thân.

Nhưng đến khi Du Thi Nguyên thật sự hạ bút thì mới phát hiện, bình thường chỉ tốn vài phút để xem xong một chương tiểu thuyết, nhưng khi viết xuống thì lại rất khó khăn, hắn đã bó tay một thời gian dài đối với giao diện trống rỗng.

May là việc cứu rỗi đại lão tàn tật là một đề tài rất trưởng thành, có rất nhiều quy trình và tình tiết mà ngay cả độc giả cũng đã quen thuộc.

Đại lão tàn tật được cứu rỗi hẳn là lãnh khốc tối tăm, người cứu rỗi đến bên hắn như ánh mặt trời hẳn là thiện lương tốt đẹp, nhưng bối cảnh gia đình hai bên đều không mỹ mãn, ai cũng có khuyết điểm và chỗ xấu xí, cho nên bọn họ cô đơn. Ngoài ra phải kể thêm một nhân vật phản diện tàn nhẫn bỏ rơi đại lão tàn tật.

Sau đó mối quan hệ giữa các nhân vật chính dẫn ấm lại, bảo vệ lẫn nhau, đại lão khôi phục lại vinh quang ngày xưa, vai ác ham hư vinh lại muốn nối lại đoạn cảm tình này, cuối cùng phải trả giá đại đại giới, sau khi người xấu bị giải quyết, giữa hai nhân vật chính cũng nghênh đón cảm xúc cao trào.

Người cứu rỗi tên Thẩm Niệm, đại lão tàn tật tên Hoắc Nhiên, vai ác bạc tình tên Vệ Thiều.

Có chủ tuyến như vậy, lại thêm máu thịt vào đó, sẽ trở nên dễ dàng hơn một ít.

Trên tàu điện ngầm chật cứng hành khách, Du Thi Nguyên gầy yếu nép mình vào trong góc, ngón tay nhanh chóng đánh chữ trên màn hình điện thoại, hắn đang viết kết cục của niềm hạnh phúc khi đoàn viên, một đám cưới được tổ chức ở nước ngoài.

Du Thi Nguyên biết mình viết không tốt lắm, hành văn thường thường, nhân vật cũng không sinh động, có những tình tiết luôn có thể coi là cổ quái, nhưng lần đầu tiên viết tiểu thuyết, điều quan trọng nhất là phải hoàn thành nó, cho nên hắn không có đăng lên mạng, chỉ muốn nỗ lực viết xong, cho dù thô ráp và tầm thường thì cũng là một món quà quý giá đối với bản thân hắn.

Khi hắn viết về Thẩm Niệm, bất tri bất giác đã đưa vào đó rất nhiều cảm xúc của mình.

Hắn hy vọng mình có thể trở thành bác sĩ, chữa khỏi những căn bệnh mà hiện này không có cách chữa được.

Hắn hy vọng mình có thể nhiệt tình dũng cảm, vươn tay giúp đỡ những người gặp khó khăn trong cuộc sống.

Hắn hy vọng mình đối với một người nào đó mà nói, là người rất quan trọng.

Hắn hy vọng mình có thể làm hết sức mình để cứu, yêu và bảo vệ một người.

Đây đều là những ước mơ mà Du Thi Nguyên không bao giờ có thể đạt được trong đời thực.

Câm điếc không thể chữa khỏi, thậm chí ngay cả việc giao tiếp bình thường với người khác hắn còn làm không được, sao có thể nói đến chuyện giúp đỡ và yêu.

Thỉnh thoảng Du Thi Nguyên ngẩng đầu nhìn đèn chỉ thị nhấp nháy trong tàu, khi sắp đến trạm, đầu tiên hắn cất điện thoại, cẩn thận đi tới cửa, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đêm lướt qua cửa kính xe, chờ đợi xuống xe.

Mỗi lần ra ngoài một mình, hắn đều sẽ phá lệ cẩn thận, sợ sẽ mang đến phiền toái cho người khác, cũng sợ hãi những ánh mắt khác thường cứ theo dõi hắn.

Đứng dưới lầu công ty, Du Thi Nguyên hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu đi lên trên.

Hy vọng hôm nay đồng nghiệp sẽ không chủ động thò người qua nói chuyện với hắn, sau đó lại nhắn tin nói với hắn: Tôi quên cậu không nghe được.

Nhưng hy vọng cũng vô dụng.

Vào buổi chiều, đồng nghiệp vẫn làm như vậy.

Liệu sau khi ý thức được hắn sẽ không nghe thấy gì, bọn họ sẽ cười sao?

Du Thi Nguyên không dám quay đầu lại xác nhận, hắn trầm mặc trả lời: Không sao cả.

Khi trả lời một cách máy móc nghìn bài một điệu đối với các câu hỏi từ mỗi khách hàng, Du Thi Nguyên đã cố gắng hết sức để tưởng tượng thế giới mà hắn đã tạo ra, tưởng tượng thấy một thân thể khác khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, tình cảm mỹ mãn, tưởng tượng thấy người kia đang sống một cuộc đời tươi đẹp và tỏa sáng.

Sau mỗi lần mặc sức tưởng tượng, hắn dường như tìm thấy một niềm an ủi rất nhỏ.

Thật vất vả chịu đựng đến khi tan làm, Du Thi Nguyên bước vào tàu điện ngầm đêm khuya vắng người, ngồi xuống một ghế trống, bắt đầu viết 500 từ cuối cùng của chương kết.

Suy nghĩ của hắn hiếm khi trôi chảy, ngón tay hắn nhanh chóng nhảy múa, giống như những con bướm uyển chuyển trên phím đàn, gõ xuống từng dòng văn tự hư cấu.

Khi nhân vật chính trong câu chuyện nghênh đón một cái kết có hậu, Du Thi Nguyên không tự chủ được mà nhớ tới con đường ngầm lát nữa phải đi qua khi về nhà.

Không biết hôm nay thanh niên chơi đàn guitar sẽ mặc quần áo màu gì.

Du Thi Nguyên cảm thấy anh ấy mặc đồ đen sẽ trông đẹp hơn.

Mặc dù không nghe thấy thanh âm, nhưng mỗi khi nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và những ngón tay linh hoạt của người đó, hắn đều sẽ không nhịn được mà dừng lại bước chân, tưởng tượng âm thanh của ca khúc đó sẽ mỹ diệu đến nhường nào.

Thanh niên cũng không ca hát, chỉ là đánh đàn, sau khi Du Thi Nguyên lên mạng tìm tòi, suy đoán anh ta có lẽ đang luyện tập fingerstyle, thế nhưng hắn lại không thể xác nhận được điều đó.

Mỗi lần chơi xong một bản nhạc, anh ta đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi vài phút, khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Du Thi Nguyên đang nhìn hắn như đi vào cõi thần tiên.

Thời gian dài, cho dù chưa bao giờ trò chuyện với nhau, giữa người diễn tấu an tĩnh và người nghe tận tụy, cũng sẽ thỉnh thoảng trao đổi một nụ cười.

Trong những ngày tháng tương ngộ, trong âm nhạc không tiếng động vẫn lan tỏa, lối đi ngầm trong mắt Du Thi Nguyên, dần dần có một dáng vẻ khác.

Khi hắn tìm tư liệu cho cuốn tiểu thuyết, vô tình tìm thấy một thiết bị có tên là đèn Wabash, nó nằm dưới một cây cầu đường ray xe lửa trên cao ở một thành phố phồn hoa của nước ngoài, được lắp đặt thành một hàng dài, ánh lên nhiều màu sắc.

*Đèn Wabash ở Chicago

Cái bóng ảm đạm do phía trên bao phủ sáng lên ngay lập tức, chỗ tối của thành thị mọc lên cầu vồng sáng ngời

Cái bóng ảm đạm do phía trên bao phủ sáng lên ngay lập tức, chỗ tối của thành thị mọc lên cầu vồng sáng ngời.

Trong trí tưởng tượng không gì không làm được của mình, Du Thi Nguyên đã chuyển nó đến lối đi ngầm quen thuộc này, cộng với âm nhạc chỉ tồn tại trong đầu hắn, món hàng trị giá mười đồng trên gian hàng mang lại cho con người một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

Tốt đẹp chỉ cần mười đồng.

Mười đồng chậm rãi đi qua thiên đường bí mật mà chỉ mình hắn biết.

Tưởng tượng chính là ngọn đèn Wabash trong thế giới đen trắng của hắn.

Một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt Du Thi Nguyên.

Tàu điện ngầm dừng lại, hắn theo bản năng thu mình vào góc để nhường vị trí cho những hành khách chuẩn bị bước lên

Một người trẻ tuổi đầy mệt mỏi ngồi xuống đối diện hắn, hẳn là mới vừa tan làm.

Trong dư quang, Du Thi Nguyên chú ý tới sắc mặt rất khó xem của đối phương, quá mức tái nhợt.

Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục đánh chữ, sợ hãi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình sẽ gây bối rối cho đối phương.

Có lẽ là tăng ca rất mệt, có lẽ là không nghỉ ngơi tốt, có lẽ là tuột huyết áp.

Nhưng trên người hắn cũng không có mang kẹo.

Hơn nữa hắn không nói được, lại không có mang theo giấy bút, chỉ có thể đánh chữ trên màn hình rồi bước tới cho đối phương xem, như vậy có vẻ rất kỳ quái, có thể bị người ta coi là có ý đồ khác hay không?

Một bên đánh chữ một bên âm thầm rối rắm, kết cục chỉ còn lại mấy dòng, Du Thi Nguyên quyết định viết xong rồi lại nói.

[ Một ngày náo nhiệt kết thúc, nghênh đón một đêm yên tĩnh. Dưới bầu trời đêm với những ngôi sao băng xẹt qua, cả hai đều mỉm cười khi nhó lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ. Những ngày thánh hạnh phúc đã bắt đầu từ đó, cũng sẽ luôn tiếp tục. ]

Câu chuyện cuối cùng đã kết thúc.

Hắn đã viết ước chừng hai trăm ngàn từ, đối với người mới mà nói là một độ dài vừa đủ.

Viết xuống thật gian nan, nhưng mà thật thỏa mãn.

Du Thi Nguyên còn không kịp vui vẻ thì đã nhạy bén chú ý tới một tia dị thường.

Từ khi còn nhỏ hắn đã rất mẫn cảm với môi trường xung quanh, có lẽ tầm nhìn của hắn rộng hơn một chút, hoặc có lẽ là những giác quan khác đã bồi thường cho sự thiếu hụt của thính giác.

Du Thi Nguyên theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người xa lạ phía đối diện hoàn toàn đứng ngồi không yên, hô hấp khó khăn, ánh mắt tan rã.

Anh ấy đã xảy ra chuyện.

Du Thi Nguyên thoáng chốc trở nên hoảng loạn, chiếc điện thoại trượt giũa những ngón tay do thả ra đột ngột và rơi xuống đất, phát ra âm thanh kịch liệt mà rõ ràng.

Một hành khách bên cạnh nghe thấy tiếng động nhìn sang, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Du Thi Nguyên không quan tâm đến điện thoại bị rơi xuống, hắn hốt hoảng đứng dậy, vọt tới trước mặt người xa lạ, trong lúc nhất thời hắn quên mất ngôn ngữ rườm ra của người câm điếc, muốn lớn tiếng hỏi anh ơi bị làm sao vậy, nhưng hắn lại không phát ra thanh âm.

Hắn không nói được.

Vài giây sau, chán ghét trước sự bất lực của chính mình, Du Thi Nguyên ý thức được mình không thể tiến hành sơ cứu, cũng không thể lên tiếng trấn an người xa lạ đang có vẻ rất thống khổ này, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy sang ghế dựa bên cạnh, toa bên cạnh, khoa tay múa chân bằng ngôn ngữ ký hiệu đơn giản nhất của người câm điếc, vẻ mặt nôn nóng chỉ vào nơi của người xa lạ.

Sau khi các hành khách sửng sờ một lúc, toa tàu yên tĩnh rất nhanh trở nên xao động.

Có người lấy điện thoại ra gọi 120, có người cố gắng tìm tiếp viên ở các toa khác, nhưng không ai có thể thực hiện hô hấp nhân tạo.

Du Thi Nguyên gấp đến độ sắp khóc, chân tay hắn luống cuống canh giữ bên cạnh người xa lạ, muốn làm cái gì đó, nhưng hắn không làm được gì cả.

Thế giới trước mắt đong đưa không tiếng dộng, thân ảnh mọi người không ngừng hiện lên, nhưng người kia lại dần bình tĩnh lại.

Anh ấy nhắm hai mắt, như là ngủ rồi.

Du Thi Nguyên muốn kêu anh ấy tỉnh lại, nhưng hắn không thể gọi được đối phương, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể gắt gao nắm tay đối phương, cố gắng kết nối người xa lạ đang lung lay sắp đổ với thế giới bên ngoài.

Hắn muốn giữ lại nhiệt độ cơ thể đang dần dần mất đi, hắn hy vọng người xa lạ vốn không quen biết này đừng xảy ra chuyện.

Phải sống thật tốt.

Đây là ý niệm duy nhất của Du Thi Nguyên.

Sau khi tàu điện ngầm đến trạm tiếp theo, nó ngừng lại một lúc, chờ đợi nhân viên cứu hộ mang hành khách bất ngờ xảy ra tai nạn đi.

Đầu óc Du Thi Nguyên trống rỗng theo bọn họ xuống xe, có người hảo tâm lấy chiếc điện thoại bị rơi trên mặt đất đưa cho hắn.

Có một vết nứt dài ngoằn trên màn hình, giống như ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời.

Xe cứu thương đón người xa lạ vẫn không nhúc nhích kia đi, nhà ga trở nên bình tĩnh.

Du Thi Nguyên kinh hồn chưa định, trầm mặc như một tác phẩm điêu khắc, sững sờ đứng tại chỗ thật lâu.

Một ngày sau, từ trong một bản tin của thành phố chớp nhoáng kia, hắn nhìn thấy kết cục của người xa lạ.

Đột tử do làm việc quá sức, tử vong ngay tại chỗ trên tàu điện ngầm trên đường đi làm về.

Anh ấy không thể tỉnh lại.

Thật khó để Du Thi Nguyên miêu tả được tâm tình lúc đó, trong sự ngưng trệ tinh thần phức tạp không thể tả được, hắn bị lòng hối hận ngập tràn bao phủ.

Đáng lẽ ra hắn nên sớm hỏi đối phương có cần giúp đỡ hay không.

Ngay cả khi hắn không thể nói chuyện, thậm chí không thể nghe thấy câu trả lời của đối phương, hắn cũng nên đánh chữ xuổng rồi cho đối phương xem.

Hắn không nên lo lắng cách nhìn của người nọ về hắn vào thời điểm đó.

Nếu như phát hiện sớm một chút, có phải anh ấy sẽ không phải chết rồi không?

Chính là sau khi tận mắt chứng kiến, hắn mới hiểu được hóa ra tử vong là một việc tàn khốc đến như vậy, không phải là một câu nói phiêu phiêu không còn nữa, mà là không tiếng động đêm dài lạnh băng, sẽ không có ngày mai.

Người kia vĩnh viễn dừng lại vào ngày hôm qua.

Đối mặt tô mì nóng hổi do mẹ nấu vào buổi sáng, nhóm người ở tàu điện ngầm vẫn nhốn nháo như cũ, những tin nhắn khách hàng đầy rẫy trên máy tính...... Đối mặt với tất cả mọi thứ mà người kia không còn nhìn thấy, Du Thi Nguyên không thể nào tập trung được, suy nghĩ vụn vặt của hắn cứ giam cầm ở một đêm kia, lại hiện ra rất nhiều chuyện khác liên quan.

Tiểu thuyết mà hắn viết thật sự rất tệ.

Vệ Thiều bạc tình, nhưng hắn cũng không chủ động làm tổn thương bất kỳ ai, tại sao hắn lại phải nghênh đón việc thảm đạm tự sát sau khi trả thù do tai nạn xe hơi?

Cho dù hắn ta chỉ tồn tại trong giả thuyết bản thảo, nhưng hắn có tên của mình, có câu chuyện của mình, hắn ta vẫn là một con người.

Hắn phải được sống, có lẽ trong tương lai sẽ gặp báo ứng về mặt tình cảm, nhưng hắn không nên cứ qua loa mà chết như vậy.

Du Thi Nguyên xóa tất cả các đoạn ngắn có liên quan đến Vệ Thiều trong tiểu thuyế.

Sau khi biên tập, hắn xem lại câu chuyện mà mình đã viết, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trước kia hắn cảm thấy tình tiết này cố quái.

Các nhân vật dưới ngòi bút của hắn không có sinh mệnh hoàn chỉnh, không có linh hồn, chỉ là con rối gỗ tái nhợt được giật dây trong tay hắn, để được cứu rỗi, cho nên cảnh ngộ bi thảm, để được ấm áp, cho nên lãnh khốc tối tăm.

Thế giới trong cuốn tiểu thuyết này không hề có sự sống, là một biển chết mặc cho người ta đùa nghịch.

Mà hắn lại không có năng lực cải biến.

Du Thi Nguyên phong ấn cuốn tiểu thuyết đã bị xóa thành mảnh nhỏ này, không bao giờ muốn mở ra.

Hắn cố gắng làm bộ nhưng không có chuyện gì xảy ra, hắn không viết những câu chuyện ấu trĩ và buồn cười, không gặp được sinh mệnh đột nhiên biến mất, hắn vẫn sống một cuộc sống tầm thường nhưng bình yên như cũ.

Nhưng để duy trì biểu hiện giả dối này rất khó khăn.

Luôn có những thời khắc đau đớn nhói lên, nhắc nhở sự kém cỏi và yếu đuối của hắn.

Có người vỗ bờ vai hắn, Du Thi Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy ý cười bỡn cợt trên mặt đồng nghiệp.

Hắn không biết đối phương liệu có phải mới nói xong lời nào đó hay không, hắn không muốn nghĩ đến vấn đề này, vì thế chết lặng gửi tin nhắn xin lỗi: Xin lỗi, tôi không nghe thấy.

Cửa sổ tin nhắn ngập tràn những lời buộc tối giận dữ từ khách hàng, cho dù không phải hắn sai, hắn cũng muốn xin lỗi: Thật xin lỗi, đã gây rắc rối cho ngài rồi.

Sau khi tan làm, Du Thi Nguyên mệt mỏi ra rời ra khỏi tàu điện ngầm, xuyên qua lối đi ngầm mà hắn thường thích nhất lúc nửa đêm.

Hương thơm của hoa thơm và trái cây vẫn còn đó, nhưng hắn lại không thể vực dậy tinh thần của mình.

Khoảnh khắc duy nhất mà hắn cảm thấy bình yên là khi đứng đối diện với người thanh niên, nhìn cậu ấy ôm đàn guitar, tưởng tượng ra tiếng nhạc mà hắn chưa từng nghe bao giờ.

Trong trí tưởng tượng có người làm bạn, hắn mới dám thả lỏng tâm tình, lén lút ảo tưởng một giấc mơ đẹp đẽ đắt giá hơn mười đồng.

Ảo tưởng gần đây của hắn, là người xa lạ kia vẫn còn sống, hơn nữa còn đang sống rất tốt, không có mỏi mệt, không có tái nhợt, chỉ có tốt đẹp và vui sướng.

Buổi tối hôm nay, sau khi khúc nhạc kết thúc, ánh mắt của Du Thi Nguyên vẫn cứ luôn thất thần, thanh niên trong tầm mắt ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, môi mấp máy.

Một lát sau, hắn mới phản ứng lại, đối phương nói chuyện.

Thanh niên thấy hắn hoàn hồn, nói lại một lần nữa, tốc đô rất nhanh, dường như có chút xấu hổ.

Du Thi Nguyên nhìn khẩu hình của cậu ấy, bên tai một mảnh yên tĩnh.

Là một câu nói rất ngắn, nhưng hắn lại không phân biệt được.

Trong lòng Du Thi Nguyên tràn ngập mờ mịt không thể trả lời đối phương.

Nếu hắn nói lỗ tai mình không nghe được, có phải sẽ xúc phạm đến đối phương không?

Một kẻ điếc tại sao mỗi ngày đều "Nghe" cậu ấy đàn guitar?

Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Du Thi Nguyên.

Cho nên hắn chật vật đào tẩu.

Du Thi Nguyên không còn bước vào lối đi ngầm này nữa.

Một nửa là hổ thẹn cùng trốn tránh, một nửa là quả thực không cần phải đi qua.

Bởi vì ngay sau đó, hắn bị công ty uyển chuyển sa thải, cho nên không cần đến nhà ga đó để đi tàu điện ngầm nữa.

Đồng nghiệp nói rằng giao tiếp với hắn rất bất tiện, rất nhiều việc cần đến sự giao tiếp sẽ rất phiền toái, sẽ chậm trễ đến công việc.1

Vào ngày hắn ôm đồ đạc của mình về nhà, Du Thi Nguyên đi sát vào hàng cây bên đên, bước chân thật chậm đi về phía trước.

Chiếc xe điện hung hãn lao qua vỉa hè, hắn nép mình vào trong hết sức có thể, né tránh con gió dữ dội.

Hắn đang nhớ lại khẩu hình của thanh niên.

Hắn đa suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng nghĩ ra một đáp án có khả năng nhất.

Hắn đoán câu nói ngắn ngủn của đối phương hẳn là: Nghe hay không?

Rất hay.

Thế nhưng hắn lại đào tẩu như thế.

Hắn lại thương tổn một người xa lạ.

Những ngày tháng sau đó, Du Thi Nguyên ngày nào cũng đều hối hận, hối hận vì đã không quan tâm đến người xa lạ kia sớm hơn, hối hận vì đã viết trong tiểu thuyết những tình tiết không hay ho gì, hối hận khi đã tiêm gentamycin không thuộc quyền kiểm soát của hắn khi mới một tuổi, hối hận khi hắn không thể nghe thấy lời đồng nghiệp nói, hối hận vì bản thân không thể trả lời thanh niên đàn guitar, hối hận những điều đã xảy ra và cả những chuyện chưa xảy đến.

Hắn thậm chí còn hối hận vì sự tồn tại của mình.

Ẩm mình trong căn phòng chật hẹp, Du Thi Nguyên dành cả ngày lẫn đêm để suy nghĩ một vấn đề: Hắn tồn tại có ích lợi gì?

Hắn vô dụng.

Hắn không làm được điều gì cả.

Trong khoảng thời gian mơ màng hồ đồ kia, cha mẹ lo lắng không thôi, nhưng Du Thi Nguyên lại không thể khống chế bản thân, hắn không thể kiềm chế được cảm xúc chán nản và tuyệt vọng trong đầu, giống như hắn chỉ là một hạt bụi nên bị thổi bay đi.

Hắn chỉ là một tờ mười đồng không đáng giá.

Hắn cuộn tròn trong chăn, vẫn luôn ngủ không yên, ngơ ngẩn nhìn mặt tường loang lổ.

Mãi cho đến khi sự kiệt quệ vô tận trào dâng từ sâu trong cơ thể, túm hắn vào một giấc mộng nặng nề.

Du Thi Nguyên mơ thấy một bệnh viện mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Ngọn đèn dây tóc chiếu sáng bóng cây, mùi thuốc sát trùng lan tỏa, một vầng trăng như nước trong vắt lơ lửng trên bầu trời.

Trong hình ảnh này hắn đang mặc áo blouse trắng, trước mặt hắn là người xa lạ mà hắn không biết tên, nhưng lại là người mà hắn không thể nào quên.

Là người xa lạ đã từng mất đi trước mặt hắn.

Khi Du Thi Nguyên ý thức được mình nhìn thấy anh ấy trong giấc mơ, những giọt nước mắt chua xót lập tức trào ra.

Nhưng không có một giọt nước mắt nào chân chính rơi xuống.

Hắn như một bóng ma lơ lửng trên bầu trời đêm.

Đang là vào đông, người xa lạ kia lúc ly biệt vẫn còn mặc trang phục mùa hè, giờ phút này quấn một chiếc khăn choàng trắng mềm mại, đối diện nói chuyện với hắn.

"Cảm ơn cậu ngày đó đã cứu tôi. Tôi biết cậu đã cố gắng hết sức mình, hơn nữa cuối cùng cậu đã làm được, cậu chắc chắn không nghĩ tới, cậu đã cho tôi một cuộc sống rất đặc biệt. Không cần tự trách, cậu thật sự đã làm rất tốt."

Du Thi Nguyên yên lặng lắng nghe, hắn nghĩ, giấc mơ này thực rất rất đẹp, là giấc mơ hắn cần nhất, một giấc mơ mà hắn có thể nghe thấy tiếng nói.

"Nếu như trong những ngày tháng sắp tới và tương lai, cậu gặp phải một số chuyện không hay, trải qua những ánh mắt khác thường, nhưng đó không phải là lỗi của cậu, từ trước đế nay đều không phải là cậu sai. Cậu là một người rất tốt, rất kiên cường cũng rất thiện lương, cậu rất quan trọng đối với người khác, ít nhất là với tôi, cậu đã thay đổi vận mệnh của tôi."

Hóa ra thanh âm là cái dạng này, hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung, chỉ biết nghĩ, hóa ra đây là âm thanh.

"Tôi hết bệnh rồi, hiện tại tôi rất khỏe mạnh, cũng có một cuộc sống mới rất hạnh phúc, tất cả đều là nhờ sáng tạo ban đầu của cậu, tôi hy vọng cậu có thể nghe thấy, tôi thật sự rất muốn gặp mặt cậu để nói một tiếng cảm ơn, đáng tiếc có lẽ không có cơ hội như vậy."

Hắn có thể nghe thấy thanh âm, nhưng không có biện pháp đáp lại, vì thế trên bầu trên đêm lạnh băng bắt đầu rơi xuống những bông tuyết nho nhỏ.

"Vận mệnh không công bằng, có lẽ cậu thiếu nhiều điều so với người khác, có lẽ con đường của cậu gian nan hơn người khác, nhưng những chuyện cậu đã trả giá, nhất định sẽ được ghi nhớ, sẽ được ngày tháng nhớ rõ, cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng của người khác."

Tuyết càng lúc càng lớn, tựa như lông ngỗng bay bay, uyển chuyển nhẹ nhàng lại mỹ lệ.

"Đừng sợ hãi ánh mắt của người khác, bây giờ cậu chính là cậu tốt nhất, làm chuyện cậu muốn làm. Cậu đã chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng thật ra vận mệnh đã bồi thường cho cậu, ở nơi mà cậu không thể nhìn thấy, cậu đã sáng tạo ra kỳ tích không thể tưởng tượng được."

Tuyết trắng bay tán loạn đầy trời, phủ lên linh hồn trong suốt của hắn.

Khi Du Thi Nguyên tỉnh lại từ trong giấc mơ, thật lâu không có hoàn hồn.

Người xa lạ kia vẫn còn sống, anh ấy đang thở, anh ấy đang nói chuyện, anh ấy đang sống một nơi nào đó cần khăn quàng cổ để giữ ấm vào mùa đông.

Anh ấy không hoàn toàn biến mất.

Du Thi Nguyên trùm chăn, vùi mình vào sự ấm áp nhỏ hẹp, không tiếng động mà khóc thút thít, nước mắt cuốn trôi hết tất cả những suy nghĩ phức tạp và hỗn loạn.

Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ giấc mơ này, vĩnh viễn nhớ rõ thanh âm đã gắn chặt trong linh hồn hắn.

Đây là thanh âm duy nhất mà hắn từng nghe qua.

Một kỳ tích không thể tưởng tượng được.

Hắn thích âm thanh.

Du Thi Nguyên ngủ một giấc dài, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của cha me, hắn từ trong phòng đi ra.

Hắn một lần nữa tìm công việc mới, một công việc có thể tan làm lúc 6 giờ.

Cuộc sống của hắn khôi phục bình lặng từ trong ra ngoài.

Nhưng một đêm vào lúc 11 giờ, Du Thi Nguyên đã sớm tan làm về nhà mang theo một cuốn sổ ghi chép nhỏ, cố ý trở lại lối đi thật dài và tối dưới lòng đất kia.

Hắn đang chờ đợi thanh niên đàn guitar xuất hiện trở lại.

Hơn mười ngày sau, Du Thi Nguyên cuối cùng cũng chờ được.

Người thanh niên đã lâu không đến đây mặc áo thun màu đen, cúi đầu gảy dây đàn, dựa vào ven tường, ngẫu nhiên lại có những ánh nhìn thản nhiên từ người đi đường.

Một khúc kết thúc, anh buông lỏng dây đàn, bẻ bẻ ngón tay có chút mệt mỏi.

Có lẽ đây là một khúc cuối cùng, anh tưởng, còn có rất nhiều việc nghiêm túc phải làm.

Khi mê mang ngẩng đầu nhìn lên, thanh niên nhìn thấy người nghe xa lạ đã xuất hiện trở lại.

Anh ấy đứng ở bức tường đối diện, ở vị trí sẽ không cản trở lối đi của người khác, an tĩnh chăm chú nhìn anh đàn guitar, như đã nghe lâu rồi, thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, giống như thường lệ, điều khác biệt duy nhất là một cuốn sổ ghi chép trên tay.

Giờ khắc này, người xa lạ trước đây vội vàng rời đi, chưa bao giờ nói với anh như cố gắng lấy dũng khí nào đó, chậm rãi đi về phía anh.

Trong ánh mắt bất ngờ của người thanh niên, Du Thi Nguyên có chút khẩn trương mỉm cười với hắn, sau đó đưa cuốn sổ ghi chép đã sớm chuẩn bị đưa cho cậu ấy.

Phía trên có những lời mà hắn đã viết trước.

Hắn thấp thỏm nhìn người thanh niên nhận lấy.

[ Thật xin lỗi, tôi là người câm điếc, cho nên ngày đó không có nghe thấy câu hỏi của cậu, cũng không thể trả lời cậu. ]

[ Mặc dù tai tôi nghe không thấy, nhưng biểu tình chơi đàn của cậu rất nghiêm túc, khi tôi đi ngang qua đây mỗi ngày sau khi tan làm, đều sẽ tưởng tương ra ca khúc được phát ra từ cây đàn guitar trong tay cậu, cho nên thật ra trong lòng tôi nghe thấy dược, rất có sắc thái, rất êm tai, cảm ơn cậu. ]

[ Không cần từ bỏ những gì cậu yêu thích. ]

Người thanh niên ôm đàn guitar cầm cuốn sổ tay nhỏ do người xa lạ đưa cho, cúi đầu an tĩnh nhìn nó.+

Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có cái gì đó lóe lên.

Trong thế giới vĩnh viễn lặng im, Du Thi Nguyên nhìn môi của đối phương chậm rãi mấp máy, rõ ràng khép mở ba lần.

Cảm ơn anh.

Bên cạnh người xa lạ bèo nước gặp nhau, muôn hoa nở rộ trong thùng sắt, hương thơm củ trái cây tươi tỏa ra bốn phía, ngọn đèn trắng đầu lối đi sáng ngời sạch sẽ, cùng với ngọn đèn Wabash như cầu vồng trong tưởng tượng của Du Thi Nguyên, chúng chiếu sáng thế giới ngầm thật xán lạn, nơi nơi tràn đầy sắc thái và hương thơm mỹ diệu.2

Lúc này đây, Du Thi Nguyên nhìn thấy thanh âm này.