Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 103




Yến Kinh nhất trung.

Hoa ngọc lan chưa đến giai đoạn ra hoa, những chiếc lá đan xen giữa xanh và vàng hơi cong, rung rinh trước gió.

Thoang thoảng một mùi hương cỏ xanh trong gió.

Đang trong giờ nghỉ trưa, quạt điện trên đỉnh đầu quay một vòng chậm rãi, Hoắc Nhiên một tay chống má, phát ngốc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Giữa những lá cây mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, giống như một nụ hoa đang nhú ra, lại giống như mông của chú chim nhỏ lông xù xù.

Hoắc Nhiên cố gắng nhìn xem rốt cuộc đó là cái gì bằng thị lực 5.2 của mình.

Nhìn nhìn, tầm mắt của hắn vô tình di chuyển về phía cuối hành lang của dãy nhà dạy học.

Nơi đó có một thân ảnh mặc áo thun trắng và quần jean, một nửa gương mặt khuất bên cột, lộ ra một món đồ màu xanh lam trong túi bên hông của cặp học sinh.

Nhìn từ góc độ này thì không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có mái tóc ngắn mềm mại bên kia bị gió nhẹ thổi bay.

Màu trắng, màu xanh, vàng của ánh nắng và xanh lục của lá.

Hoắc Nhiên nhìn xuống bộ đồng phục màu xanh đậm trên người, không khỏi có chút hâm mộ.

Chờ đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh kia đã không thấy đâu, một chú chim nhỏ trắng trẻo mập mạp đột nhiên bay ra khỏi cành cây ngọc lan.

Quả nhiên là mông của con chim.

Hắn đoán đúng rồi.

Nhưng không tại sao, trong lòng Hoắc Nhiên vẫn còn chút buồn bã vương vấn.

Chắc chắn là bộ đồng phục của trường quá xấu.

Nếu có thể không mặc đồng phục thì tốt rồi.

Hoắc Nhiên, một học sinh trung học vừa tròn mười sáu tuổi, đã nghĩ như thế.

Sau khi phát ngốc, Hoắc Nhiên lấy một chiếc gối chữ U từ trong hộc bàn ra, đang chuẩn bị nằm bò nghỉ ngơi một lát, thì nơi cửa sau truyền tới một tiếng bước chân ra vẻ cẩn thận.

Trước khi đối phương đột ngột vỗ vai của hắn, Hoắc Nhiên đã rất có tầm nhìn mà thẳng người lên.

"Làm gì?"

Lục Ngạn thấy thế thì vẻ mặt thất vọng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh.

Hắn hạ giọng đầy bí ẩn: "Cậu đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì?"

Hoắc Nhiên suy nghĩ một giây đồng hồ: "Nhìn thấy có người không mặc đồng phục?"

Lục Ngạn chấn động: "Đệt! Sao mà cậu biết?"

"......" Hoắc Nhiên cảm thấy cạn lời, "Bởi vì tôi cũng nhìn thấy. Còn cậu sao lại kéo đồng phục lên như vậy? Không nóng sao?"

Lục Ngạn vừa thở dài vừa kéo khóa áo xuống: "Tôi thấy người ta đi theo sau giáo viên rất tự tin, tưởng rằng hôm nay không kiểm tra, thuận tay cởi ra, kết quả vừa lúc đụng phải người quản lý tác phong...... Vẫn là cái tên lần trước tôi không đối phó được kia."

"Không sao đâu, tuần sau đến phiên tôi, sẽ giúp cậu kiểm tra lại."

"Cảm ơn lão đại!"

Lại lẩm bẩm với Hoắc Nhiên trong chốc lát, Lục Ngạn đột nhiên nghi hoặc nói: "Không đúng, thật ra vừa rồi tôi không phải muốn nói với cậu về đồng phục. Tôi muốn nói cái gì ta?"

Hoắc Nhiên cũng nghi hoặc: "Cậu muốn nói cái gì?"

"...... Quên đi, không quan trọng, tan học chơi bóng sao?"

"Chơi, hôm nay sẽ không va chạm với đám năm hai chứ?"

"Sẽ không, nếu như không được thì cứ đánh một trận, nhất định bọn nó sẽ thua."

Hoắc Nhiên lập tức có hứng thú: "Ngày hôm qua tôi mới vừa học được một kỹ thuật chặn mới......"

Chờ đến khi đề tài bị lệch hoàn toàn, Lục Ngạn cũng không nhớ tới, mình vốn dĩ muốn nói tới cái gì.

Bóng rổ, trò chơi, bài tập về nhà vào ngày mai, tuần sau sẽ phải thi cử.

Thế giới của nam sinh trung học chính là một tứ to lớn đơn giản như vậy.

Tiếng chuông, các bạn học cùng lớp thức dậy sau giờ nghỉ trưa dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rủ nhau đi WC, hoặc là nắm chắt thời gian nheo mắt trong chốc lát.

Mỗi một ngày của quãng đời học sinh, giống như lặp lại vô tận.

Sau khi sắp xếp xong kế hoạch tối nay sau giờ tan học trong đầu, Hoắc Nhiên bắt đầu làm bài tập trước.

Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là tiết chính trị của giáo viên chủ nhiệm, muốn tận lực ẩn nấp một chút, vậy làm một bài toán tính thể tích gọn nhẹ đi.

Đang lúc Hoắc Nhiên vùi đầu chiến đấu với hàm số lượng giác, tiếng chuông vào lớp đúng giờ vang lên, các học sinh xung quanh trở về chỗ ngồi yên tĩnh lại.

Nhưng mà hôm nay hình như vô cùng an tĩnh.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, bên ngoài cửa truyền đến thai tiếng bước chân khác nhau.

Lục Ngạn ngồi ở phía sau Hoắc Nhiên vỗ đùi, hưng phấn nói: "Tôi nhớ ra rồi!"

Giọng nói ngộ đạo của hắn quá cao vút, dẫn tới sự chú ý của mọi người, cộng thêm ánh mắt xem thường của giáo viên chủ nhiệm.

Lục Ngạn gãi gãi đầu, cười mỉa một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, cái này là chuông lớp."

Sau đó hắn lại chọc chọc vào lưng Hoắc Nhiên, nhỏ giọng nói: "Là học sinh mới chuyển trường......"

Cùng lúc đó, chủ nhiệm lớp hắng giọng, bước lên bục giảng, giới thiệu người phía sau với tất cả học sinh đang tò mò trên khán đài.

"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới, là do ba bạn ấy chuyển công tác nên mới đến Bắc Kinh, chuyển vào trường của chúng ta."

Nói xong, chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn cậu: "Em hãy giới thiệu một chút về mình đi."

Hoắc Nhiên ngẩng đầu lên khỏi công thức toàn học khiến người ta vò đầu bức tai, liền nhìn thấy thân ảnh thoáng kinh hồng kia trong giờ nghỉ trưa.

Áo thun trắng, quần jean xanh đậm, tóc ngắn thoải mái cùng gương mặt trắng nõn.

"Chào các bạn, mình tên là Đào Tri Việt, tri trong tri thức, việt trong vượt đèo lội suối."

Khi cậu cười lên thì đôi mắt cong cong, giống như chứa đầy ánh nắng xán lạn.

"Tớ đến từ phương nam, không quá quen thuộc với nơi này, hy vọng có thể cùng các bạn học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Đó là một lời giới thiệu bản thân hết sức bình thường, nhưng khi cậu vừa nói xong, giữa những bàn học đã nổ ra một tràng pháo tay nồng nhiệt.

"Chào mừng bạn học mới!!"

Trong đó giọng nói của các nữ sinh là vang dội nhất.

Trong những ngày bình đạm nhạt nhẽo thật vất vả mới có sự kiện mới mẽ, hơn nữa còn là một tiểu soái ca.

Đương nhiên là phải hoan nghênh nhiệt liệt rồi.

Các nam sinh đã bình tĩnh rất nhiều, chỉ vỗ tay theo hình thức.

Lục Ngạn mạc danh bi phẫn nói: "Một đám nhan khống."

Chủ nhiệm lớp rất hài lòng với sự nhiệt tình và thân thiện của mọi người, bổ sung thêm: "Thành tích của bạn Đào rất tốt, đặc biệt là toán học và vật lý, thường xuyên đạt điểm tối đa, các em nếu như có thắc mắc gì thì hãy giao lưu với bạn Đào nhiều hơn, giúp đỡ lần nhau."

Vì thế Hoắc Nhiên đã nghe thấy tiếng vỗ tay vô cùng dữ dội từ phía sau lưng mình.

Lục Ngạn phảng phất như thay đổi sắc mặt, tràn ngập vui sướng: "Chào mừng bạn học mới!!"

Bài kiểm tra môn vật lý với 36 điểm viết bằng nét chữ đỏ tươi trên bàn hắn đón gió tung bay.

Hoắc Nhiên:......

Thế giới này thật hiện thực.jpg

Giới thiệu xong, chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn lớp học ồn ào cãi cọ, suy nghĩ nên sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh mơi như thế nào.

"Để tôi xem em ngồi ở đâu thì tốt......"

Cả lớp trước đó có tổng cộng 51 thành viên, xếp theo hai người một bàn, cho nên chỉ có một người vẫn chưa có bạn cùng bàn.

Nhìn thoáng qua chỗ ngồi còn trống duy nhất, ở hàng ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh thiếu niên mặt mày tuấn tú.

Đào Tri Việt nhìn theo tầm mắt của chủ nhiệm lớp, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Hoắc Nhiên.

Nắng chiều tựa như dòng sông chảy, khiến đôi mắt của người xa lạ kia ánh lên rực rỡ lấp lánh.

Hoắc Nhiên ngẩn ra trong chốc lát, rất nhanh lại cúi đầu nhìn bài thi trên bàn.

"Như vậy đi, tạm thời không có chỗ trống nào khác, em hãy ngồi đó trước có được không?" Chủ nhiệm lớp chỉ vào chỗ trống bên cạnh Hoắc Nhiên, "Nếu như có vấn đề gì thì hãy nói với cô, lúc đó lại chuyển chỗ."

Đào Tri Việt nhạy cảm mà cảm nhận được một chút ngập ngừng trong lời nói của chủ nhiệm lớp.

"Dạ, cảm ơn cô."

"Được rồi, vậy em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu học."

Cậu đầu đồng ý, trong ánh mắt tràn đầy mới lạ của các bạn học, cậu đi đên bên cạnh Hoắc Nhiên.

...... Sẽ có cái vấn đề gì chứ?

Đào Tri Việt không khỏi có chút khẩn trương, lặng lẽ siết chặt dây đeo vai của cặp sách.

Những người thường ngồi một mình, hình như thường rất khó hòa đồng.

Mặc dù thoạt nhìn bạn học nam này, hẳn là loại học sinh được hoan nghênh nhất trường mới đúng.

Ôm tâm tình thấp thỏm bất an, Đào Tri Việt bước đến chiếc bàn trống, nở một nụ cười lễ phép với Hoắc Nhiên, hít sâu, sau đó ngồi xuống.

Sau khi lấy hộp bút và một cuốn sách giáo khoa chính trị mới tinh, Đào Tri Việt nhét cặp sách vào trong hộc bàn, rất nhanh tiến vào trạng thái tập trung nghe giảng.

Hoắc Nhiên lại bị mắc kẹt trước đống công thức hoa hòe lòe loẹt, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ loạn xà ngầu.

Nhất định là bởi vì có người ngồi bên cạnh, cho nên hắn mới không tập trung được.

Vì kiếm cho mình một cái cớ không làm bài được, Hoắc Nhiên dich cuốn sách chính trị che giấy làm bài toán, lộ ra biểu tình nghe giảng bài vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu theo lời giảng của giáo viên, đồng thời bắt đầu quang minh chính đại mà thất thần.

Bạn cùng bàn mới mỉm cười với hắn, nhưng không nói với hắn lời nào.

Bạn cùng bàn mới đang ghi bài vào vở, chữ viết rất đẹp.

...... Bạn cùng bàn mới hình như có hơi lo lắng.

Lòng bàn tay cầm bút được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, lấp lánh từng chút một nhưng bột bạc, ẩn ẩn lớp mồ hôi.

Hoắc Nhiên nhịn xuống xúc động muốn lấy khăn giấy từ trong học bàn đưa cho đối phương.

Động tác này hình như có hơi đột ngột.

Hoắc Nhiên cảm thấy mình có thể lý giải được tâm trạng của Đào Tri Việt, cậu ấy đến một ngôi trường mới, xung quanh toàn những người xa lạ lớn lên ở những vùng khác nhau với cậu ấy, không khẩn trương mới là lạ.

Làm một lớp trưởng, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ khai sáng cho bạn học mới, giúp cậu ấy hòa nhập với môi trường mới.

Huống chi bạn học mới là bạn cùng bàn với mình.

Hoắc Nhiên châm chước tìm từ, tranh thủ lúc giáo viên quay người viết bài lên bảng, lặng lẽ chồm về phía Đào Tri Việt.

Hắn thấp giọng nói: "Bạn à, sao bạn không mặc đồng phục?"

Sau đó hắn nhìn thấy, cả người bạn cùng bàn mới chấn động một chút.

Hoắc Nhiên đột nhiên không kịp phòng ngừa, cũng chấn động theo.

Lục Ngạn phía sau ngoại trừng bảng đen thì chỗ nào cũng nhìn, không kìm được bật cười thành tiếng.

Hoắc Nhiên bất mãn dùng lưng đụng vào bàn sau, Lục Ngạn lập tức im miệng.

Đào Tri Việt vốn dĩ đang dùng dư quang trộm đánh giá Hoắc Nhiên, phán đoán ý đồ hỏi chuyện của đối phương, thấy thế hì lập tức thu hồi tầm mắt, còn dừng động tác viết bài, trả lời một cách có trật tự: "Hôm qua mới nhận đồng phục, giặt vẫn chưa khô, cho nên hôm nay không có mặc."

Đào Tri Việt quay đầu nhìn hắn, bảo đảm một cách vô cùng trịnh trọng: "Ngày mai nhất định sẽ mặc."

Chỉ kém có giơ tay tuyên thệ nữa thôi.

Hoắc Nhiên trong lúc nhất thời có hơi mờ mịt.

Tại sao thoạt nhìn bạn cùng bàn lại càng khẩn trương hơn......?

Hoắc Nhiên không thể nghĩ thông suốt ngọn nguồn trong đó, thử an ủi: "Thoải mái đi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

"Được, ngày mai nhất định sẽ mặc."

"......" Hoắc Nhiên sinh ra một chút nghi ngờ với thế giới trước mắt, "Không sao cả, thật ra tôi cũng không muốn mặc, chủ yếu là do người quản lý tác phong sẽ bắt được."

Đào Tri Việt cố gắng tìm kiếm đáp án từ vẻ mặt của hắn: "Vậy cuối cùng thì ngày mai...... Tớ có nên mặc đồng phục không?"

Hoắc Nhiên cũng cố gắng tìm kiếm đáp án từ biểu tình của đối phương: "Muốn mặc thì mặc......?"

Lục Ngạn đã không còn có thể quan sát từ phía sau dúi đầu vào sách, nghẹn cười rất là thống khổ.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà rất muốn cười nha.

Hoắc Nhiên vừa bối rối vừa bực bội chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc mà cảnh cáo Lục Ngạn đang cười giống như ấm trà bốc hơi.

Không khéo, Đào Tri Việt đang thấp thỏm quan sát Hoắc Nhiên cũng nhìn thấy.

Cậu theo bản năng mà dịch chuyển cái ghế về phía lối đi, cố gắng giữ khoảng cách với bạn cùng bàn nguy hiểm.

Hoắc Nhiên chứng kiến động tác của bạn cùng bàn mới:!!!

Tại sao lại như vậy.jpg

Tiết học chính trị xuất sắc sinh động này, đã trôi qua trong sự hoài nghi nhân sinh vô cùng nhất trí của hai người.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Hoắc Nhiên và Đào Tri Việt không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chủ nhiệm lớp vừa đi, xung quanh lập tức trở nên náo nhiệt, người thì ngủ bù, người thì WC, người thì tám dóc.

Chỉ có duy nhất khu vực này, một khoảng lặng.

Đào Tri Việt nhìn chằm chằm vào cặp sách trong học bàn, đang do dự không biết có nên lấy hết đồ từ trong đó ra không.

Bởi vì có thể phải đổi chỗ ngồi sớm.

Lục Ngạn đã sắp ngất đi vì cười nguyên cả tiết, thần thanh khí sảng vỗ lên vai Hoắc Nhiên, đánh vỡ sự yên lặng vi diệu này.

"Lão đại! Đi, kiếm gì ăn thôi."

"Mới vừa ăn trưa xong......"

Ngoài miệng thì phun tào như vậy, nhưng Hoắc Nhiên vẫn theo lời đứng lên.

Lão đại.

Đào Tri Việt nghe vậy không trì hoãn chút nào, lập tức đứng lên nhường đường cho hắn.

Hoắc Nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cảm ơn."

Đào Tri Việt cũng nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có gì."

Lục Ngạn: "Ha ha ha ha ha ha lại tới nữa!"

Mãi đến khi bước ra khỏi khu dạy học, đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh sân thể dục, Hoắc Nhiên như còn suy tư điều gì mà nhìn về cửa sổ nhưng không thấy người bạn cùng bàn mới.

"Tôi thoạt nhìn rất đáng sợ sao?"

Hoắc Nhiên nhịn không được lẩm bẩm.

Lục Ngạn cười mà mệt mỏi quá trời: "Chắc là lá gan của bạn học mới có hơi nhỏ."

"Không phải đâu." Hoắc Nhiên phân tích, "Cậu ấy rất tự tin khi giới thiệu về bản thân mình, tại sao lại sợ tôi như vậy chứ?"

Lục Ngạn vừa càn quét giá đồ ăn vặt vừa bịa chuyện: "Có khả năng là khí tràng đẩy nhau giữa những học bá."

"Đó là thưởng thức lẫn nhau." Hoắc Nhiên sửa lại cho đúng, "Nhưng mà toán với lý có thể đạt điểm tối đa, thật sự rất lợi hại."

"Lão đại, cậu nói xem kỳ thì giữa kỳ lần này, học sinh chuyển trường có thể vượt qua cậu lấy hạng nhất không? Nếu có thể nửa chừng chuyển đến trường của tụi mình, thành tích hẳn là rất giỏi."

Những lời này kích phát khát vọng chiến thắng như thiêu đốt trong lòng Hoắc Nhiên.

"Tiếng Anh và địa lý của tôi cũng có thể đạt điểm tối đa, tổng điểm không nhất định sẽ thấp hơn cậu ấy."

"Không đúng, không phải không nhất định, là nhất định sẽ không."

"Lão đại giỏi." Lục Ngạn cảm thán nói, "Môn học mà hai người các cậu giỏi thật bổ sung cho nhau nha, nếu như dồn hết những điểm này vào người tôi, chẳng phải là đứng nhất thành phố rồi sao."

"Tỉnh lại đi, cậu vượt qua bài kiểm tra trước rồi hãy nói."

Giữa tiết học chỉ có mười phút giải lao, sau khi nói chuyện phiếm lấy đồ ăn thức uống xong, Hoắc Nhiên xách túi đi đến khu dạy học, thỉnh thoảng có học sinh các lớp chào hỏi hắn.

Đào Tri Việt dựa vào bệ cửa sổ nhìn trộm ra ngoài.

Bạn cùng bàn mới thoạt nhìn rất có quan hệ rộng.

Không hổ là người có thể làm lão đại.

Đào Tri Việt từ nhỏ đến lớn chính là một học sinh ngoan bình thường, chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm giao lưu nào với lão đại vườn trường.

Vừa mới lạ vừa đáng sợ.

Nhắc mới nhớ, cậu còn chưa biết tên vị lão đại này.

Chắc là một cái tên uy phong lẫm liệt.

Khi Đào Tri Việt phát ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ, hai bạn học nữ ở hàng ghế trước khe khẽ nói nhỏ nửa ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm quay đầu, nói chuyện với cậu.

"Chào cậu, cậu vừa mới chuyển đến Bắc Kinh sao?"

Đào Tri Việt gật đầu: "Mới đến một tuần."

"Vậy là chắc chưa đi chơi nhiều nơi rồi." Bạn học nữ hưng phấn nói, "Nếu như cuối tuần này cậu muốn đi chơi, có thể nói với bọn mình, bọn mình sẽ giới thiệu món ngon cho cậu."

"Đúng rồi, không khí ở đây có hơi khô ráo, nếu từ phương nam đến thì nhất định sẽ không quen, mỗi ngày nhớ uống nhiều nước nha. Nắng ở đây cũng chói lắm, chà, da cậu trắng thật, bình thường dùng kem chống nắng sao? Của hãng nào thế!"

Bị các cô gái vây quanh, Đào Tri Việt thật xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chỗ đó của tụi tớ mưa nhiều, nắng ít, hơn nữa bình thường tớ ít khi ra ngoài, cho nên có hơi trắng."

"Thật tuyệt quá, tớ cũng muốn sống ở phía nam...... Vậy cậu sẽ vĩnh viễn ở Bắc Kinh sao? Hay là sau một thời gian sẽ chuyển đi?"

"Sẽ luôn ở đây, gia đình tớ đã chuyển đến đây rồi."

Khi Hoắc Nhiên và Lục Ngạn bước vào lớp, cảnh tượng nhìn thấy chính là bạn cùng bàn đang trò chuyện vui vẻ với các nữ sinh.

Đào Tri Việt chăm chú nhìn các bạn học đang nói chuyện với mình, lỗ tai có chút phiếm hồng, khiến cho màu da càng trắng, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy Hoắc Nhiên trở về, cậu nhanh chóng đứng lên, lúc ngồi xuống, nụ cười lặng lẽ biến mất.

Hoắc Nhiên dừng lại một chút, chẳng hiểu sao lại có chút không vui.

Tại sao nhìn thấy hắn lại không cười?

Hoắc Nhiên chưa từng hoài nghi hình tượng của chính mình, nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía kính cửa sổ.

Rõ ràng vẫn đẹp trai trước sau như một.

Không nghĩ ra mà.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Nhiên quyết định dùng đồ ăn để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hắn lấy một lon coca ướp lạnh từ trong túi ra, đặt lên bàn của Đào Tri Việt, trong đầu lại dạo quanh một vòng các câu "Mời cậu uống coca" "Cậu thích uống coca không?" "Uống coca lạnh nè", nhưng tất cả đều kẹt cứng, cuối cùng hóa thành một chữ.

"Uống."

Lời vừa ra khỏi miệng, Hoắc Nhiên đã hối hận.

Tại sao một thứ êm đẹp như mời người ta uống coca mà hắn lại nói ra mùi vị cưỡng bách như vậy.

Kết quả sau khi Đào Tri Việt trố mắt, lại nở nụ cười.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở chốt lon, âm thanh kích thích do khi gas phun ra bị tiếng chuông lớp che giấu.

"Cảm ơn."

Lão đại vườn trường với lon coca, ngoài ý muốn lại có một chút đáng yêu.

Vị coca lạnh tiến vào cuống họng, xương hàm rõ ràng, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn.

Trong ngày xuân mát mẻ, chiếc áo thun trắng cổ tròn toát lên mùi thơm thoang thoảng của bột giặc.

Nụ cười và giọng nói, mọi thứ đều rõ ràng trong vắt, như bọt khí trong suốt thoáng qua.

Hoắc Nhiên bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình nảy lên một chút.

Hắn thất thần trong chốc lát, sau đó trì độn suy nghĩ: Nhất định là vừa rồi chạy quá nhanh lúc lên cầu thang.

Nhưng mà hình như bạn cùng bàn mới đã không còn sợ hắn nữa.

Để chúc mừng cho sự tiến bộ vượt bậc này, Hoắc Nhiên cũng tự tay mở cho mình một lon coca, vì thế Lục Ngạn phía sau càng thêm nhịn không được, một hơi tiêu diệt hết lon coca vốn dĩ muốn hết tiết lại uống tiếp.

Chỉ còn lại bạn cùng bạn của Lục Ngạn ai oán mà nhìn thế giới khắp nơi toàn là coca này.

Giáo viên bước vào lớp học, mọi người đều gọn gàng giấu những lon coca sau những chồng sách.

Hoắc Nhiên đang có tâm trạng rất tốt hơi dịch ghế qua một chút, chính thức bắt đầu nói chuyện với bạn cùng bàn mới.

"Xin chào, tôi tên là Hoắc Nhiên."

Lời tự giới thiệu muộn màng.

"Là nhiên trong thiêu đốt sao?"

"Đúng vậy."

Đào Tri Việt âm thầm nhớ tên của hắn một chút, như là ghi tạc trong lòng.

Cái tên này rất có phong phạm lão đại.

Hoắc Nhiên hoàn toàn không biết hình tượng kỳ diệu của mình trong lòng bạn cùng bàn mới, chỉ lo cười ngây ngô.

Đào Tri Việt có một chút khẩu âm miền nam, không giống câu chữ rõ ràng như tiếng phổ thông của người miền bắc, nghe có vẻ nhu hòa rất nhiều.

Tóm lại chính là rất êm tai.

Hoắc Nhiên cảm thấy mỹ mãn mà mở sách giáo khoa ra, dùng ánh mắt chân thành tha thiết "Em nghe giảng rất nghiêm túc" nhìn về phía giáo viên.

Giáo viên phảng phất như được cổ vũ, nói càng hăng say.

Lớp học vào buổi chiều tràn ngập sự lười biếng mệt mỏi, cứ cách một lát thì lại vang lên tiếng ngáp.

Hoắc Nhiên khó có khi tinh thần phấn chấn mà nghe giảng cả buổi chiều, thậm chí quên mất bài tập muốn làm lúc trước.

Buổi tối có chương trình khám phá địa lý muốn xem, bài tập hôm nay đại khái mất khoảng hai tiếng mới có thể hoàn thành, cân nhắc xong, Hoắc Nhiên quyết định hôm nay không chơi bóng, về nhà sớm một chút để làm bài tập.

Hắn không ở ký túc xá, cho nên thay vì ở lại trường tự học buổi tối, hắn có thể trực tiếp tan học về nhà.

Sau khi nói chuyện với Lục Ngạn một lát, lúc Hoắc Nhiên phản ứng lại, chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.

Đào Tri Việt đã đi rồi, thân ảnh cậu biến mất trong đám đông, rất nhanh biến mất không thấy.

Những bạn học muốn ở lại tự học buổi tối, tụm năm tụm ba rủ nhau xuống dưới nhà ăn.

Khi Hoắc Nhiên đeo túi xuống lầu, cố ý nhìn khắp nơi xung, nhưng cũng không thấy cậu.

Ở ven đường ngoài cổng trường, bác quản gia Trương đang đợi bên cạnh chiếc xe màu đen quen thuộc, thấy hắn tới đây, lập tức nhận lấy cặp sách trên vai hắn.

Đồng thời cửa sổ ghế sau được hạ xuống, thò ra mộ cái đầy thắt hai bím tóc, khóe miệng dính một chút kem.

"Anh à chậm quá đi thôi!" Hoắc Tư Hàm chưa thoát khỏi tính trẻ con lớn tiếng oán giận, "Em đợi anh mười phút trời!"

"Em rõ ràng là đang ăn." Hoắc Nhiên không lưu tình chút nào mà chọc thủng cô bé, "Lại ăn bánh kem nhỏ? Mập chết em."

Hắn mở cửa xe ra, quả nhiên nhìn thấy trong tay Hoắc Tư Hàm ôm một chiếc bánh kem nhỏ tạo hình tinh xảo.

Hoắc Tư Hàm cảnh giác mà co rụt người sang bên cạnh: "Không được dành bánh kem của em."

Hoắc Nhiên khịt mũi coi thường: "Học sinh tiểu học mới ăn bánh kem."

"Em không phải học sinh tiểu học!" Hoắc Tư Hàm phồng mặt cường điệu nói, "Em học sơ trung rồi! Sơ trung!"

"Năm nhất bốn bỏ năm lên vẫn là học sinh tiểu học, cao trung mới là bước nhảy vọt." Hoắc Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ăn nhiều món có dinh dưỡng một chút, nhìn chiều cao của em kìa, còn lùn hơn cả học sinh tiểu học."

"Em không nghe em không nghe em không nghe!"

Bác Trương mỉm cười nghe hai anh em ngồi phía sau quậy tưng, vững vàng khởi động xe, dần dần rời khỏi khu phố cũ nồng đậm hơi thở sinh hoạt này.

Yến Kinh nhất trung bao gồm tiểu học, sơ trung và cao trung, Hoắc Nhiên đã học ở đây từ khi học tiểu học, mặc dù trong nhà càng ngày càng có tiền, cũng dọn vào căn nhà lớn có vị trí tôt hơn, có thể đi học ở trưởng tốt hơn. Nhưng học sinh tiểu học Hoắc Tư Hàm không muốn rời xa môi trường quen thuộc và các bạn tốt, vì tiện có chuyện gì có thể chăm sóc em gái, cho nên Hoắc Nhiên cũng không chuyển trường, vẫn luôn ở lại đây.

Giải quyết bánh kem nhỏ một cách mỹ mãn, Hoắc Tư Hàm uống nước ừng ực xong, có chút ngạc nhiên mà đánh giá anh trai: "Hình như hôm nay anh rất vui vẻ nha."

Hoắc Nhiên ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có."

"Thật sự không có sao? Vậy tại sao anh vẫn luôn cười thế? Có phải nhận được thư tình rồi không!"

Hoắc Nhiên nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của em gái mình: "Anh là cái kiểu người sẽ cười khi nhận được thư tình sao?"

Hoắc Tư Hàm vươn tay ngắn nhỏ, có ý định nhéo lại, nhưng hiển nhiên thất bại.

"Vậy là phải phụ thuộc vào người gửi, đúng hay không."

Cô bé ra vẻ cao thâm mà lắc đầu, tầm mắt lơ đãng mà xẹt qua một thân ảnh bên ngoài cửa sổ, lập tức mở to hai mắt ra nhìn nhìn, hưng phấn dí sát người vào để xem.

"A a a a mẫu người lý tưởng kìa!!"

"Mỗi ngày em suy nghĩ cái gì thế, chút thì thư tình chút thì mẫu người lý tưởng ——"

Hoắc Nhiên theo tầm mắt của em gái nhìn qua, giọng nói thoáng chốc ngừng lại.

Bên cạnh con đường đầy cây ngô đồng, một thiếu niên thân hình đĩnh bạt đang đạp xe, cặp sách đặt trong giỏ ngăn ngắn, áo rót đầy gió, góc áo phiêu động, hoàng hôn xuyên qua phồn thịnh lá xanh, vỡ thành ánh sáng đầy người.

Trong tiếng gió phần phật, hắn dường như nghe thấy một giọng nữ thanh thúy, theo bản năng nhìn về hướng này.

Đôi tay với đại não phản ứng trước, Hoắc Nhiên tay mắt lanh lẹ mà kéo cửa kính xe lên.

"Anh làm gì thế!!" Hoắc Tư Hàm lớn tiếng kháng nghị, "Mau hạ xuống! Em muốn nhìn mẫu người lý tưởng!"

"Không được." Đại não Hoắc Nhiên nhanh chóng vận chuyển, "Em quá ồn, ảnh hưởng đến người khác lái xe thì làm sao bây giờ, rất nguy hiểm."

"Em có thể không nói lời nào mà!" Hoắc Tư Hàm dùng sức lay hắn, "Cho em nhìn mẫu người lý tưởng đi, đẹp trai quá à hu hu hu."

Hoắc Nhiên dễ như trở bàn tay mà chống đỡ được công kích giương nanh múa vuốt của em gái, thoạt nhìn rất lá bình tĩnh.

Nhưng lòng bàn tay của hắn đặt trên trên nút kéo đã dần toát mồ hôi, lập lòe nhàn nhạt trong ánh sáng khúc xạ chiếu vào xe.

Bây giờ trong lòng bàn tay của hắn cũng có những ngôi sao như bột bạc.

Những vì sao ban ngày khiến đầu Hoắc Nhiên trở thành một đám sương mù.

Tại sao hắn lại cảm thấy có chút khẩn trương......?

Cách lớp kính ám sắc, hắn thấy bạn cùng bàn mới của mình tập trung cầm tay lái, lái xe về phía hoàng hôn phía trước.

Hoắc Nhiên bình tĩnh hạ cửa kính xe một chút, nhìn thấy hoàng hôn xán lạn rơi trên mái tóc cậu, tựa như hình ảnh trong phim.

Bác Trương luôn chú ý ghế sau rất phối hợp mà thả chậm tốc độ xe.

"Nè, đôi mắt của anh dường như cứ dán vào cửa xe nha." Hoắc Tư Hàm như suy tư gì nói, "Chẳng lẽ mẫu người lý tưởng của chúng ta giống nhau sao?"

Hoắc Nhiên tâm thần ngẩn ngơ chậm nửa nhịp phản bác lại: "Anh mới không nhan khống giống như em."

Hoắc Tư Hàm nghiêm túc nói: "Nhan khống của em đối với anh mà nói đó là chuyện tốt, chẳng hạn như khuôn mặt của anh chính là lý do duy nhất mà em gọi anh là anh."

"......" Hoắc Nhiên mê hoặc nói, "Hai chúng không phải công nhận là trông rất giống nhau sau? Đây là phương thức mới mà em tự khen chính mình à?"

Hoắc Tư Hàm bị chọc thủng cười ngây ngô: "Hì hì."

Hoắc Nhiên buồn cười nói: "Đồ ngốc."

Đến ngã ba đường, người bạn cùng bàn mới đạp xe rẽ sang con đường khác, bóng lưng mảnh khảnh dần biết mất khỏi tầm mắt.

Hoắc Nhiên có chút tiếc nuối, rất lâu vẫn không dời mắt đi.

Mà Hoắc Tư Hàm bên cạnh đang dựa cả người vào lưng ghế, bàn tay áp vào kính cửa sổ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẫu người lý tưởng càng lúc càng xa.

Thật không hổ là anh em ruột.

Hoắc Tư Hàm cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn hắn: "Đạp xe đẹp trai quá à! Cảm giác giống như trong truyện tranh vậy!"

Lần này Hoắc Nhiên không phản bác, làm bộ dường như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.

"Anh, sáng ngày mai lái xe đi học được không?"

"Không được, rất xa."

"Anh à anh à!"

"Không được không được."

Sáng hôm sau, Hoắc Tư Hàm ở ghế sau vui sướng nắm quần áo của Hoắc Nhiên, hưng phấn cảm nhận được làn gió xuân thổi ngang qua má, hai bím tóc thổi bay giống như chong chóng nhỏ.

Trở lại ngã ba này từ hướng ngược lại, Hoắc Nhiên cố ý thả chậm tốc độ, rụt rè liếc nhìn về phía ngã tư nơi mà bạn học mới của hắn đã biến mất ngày hôm qua.

Hình như không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Hoắc Tư Hàm nhạy bén nói: "Anh đang nhìn cái gì thế?"

"...... Anh đang quan sát tình hình giao thông."

"Chúng ta lại không đi con đường kia nha!"

Hoắc Nhiên nhất thời nghẹn lời thử nói chuyện khác: "Em cứ quầy rầy anh, không cho nói chuyện."

"Em cứ nói cứ nói."

Không chỉ muốn nói, Hoắc Tư Hàm thậm chí còn hát lên.

Hoắc Nhiên vốn định quay đầu lại trừng em gái mình, kết quả lại bị hành vi không đâu ra đâu của cô bé chọc cười, lộ ra nụ cười như ánh mặt trời.

Đào Tri Việt ở giao lộ quẹo vào, động tác nhẹ nhàng chạy về phía trường học, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy.

Cô em gái học sinh trung học đáng yêu ngồi hát ở ghế sau, anh trai cao lớn phía trước thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, cười rất vui vẻ.

Hóa ra là bạn cùng bàn mới của cậu.

Đào Tri Việt vốn dĩ muốn trộm đi ngang qua, nhưng nghĩ lại, vẫn là lấy hết can đảm ấn chuông xe, làm như chào hỏi.

Hoắc Nhiên nghe tiếng nhìn sang thì thấy cậu.

Tay lái trong tay hắn tức khắc chấn động, cả chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Hoắc Tư Hàm sợ tới mức ôm chặt eo anh trai, tiếng hát lạc nhịp lung tung liền biến thành tiếng hét.

"A a a anh trai thúi làm gì thế!!"

Hoắc Nhiên phản ứng lại lập tức điều khiển xe, biểu tình lại trở nên rất cổ quái.

"Mau buông tay ra, không được ôm!!"

"Ai biểu kỹ thuật lái xe của anh tệ như vậy chứ!"

"An toàn rồi, mau buông tay!"

Đào Tri Việt sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, từ biểu tình như là cực lực nhẫn nại của Hoắc Nhiên mà phán đoán ra nguyên nhân.

Hình như hắn rất sợ nhột.

Một lão đại vườn trường muội không thích uống coca lại sợ nhột.

Quả là một nguyên tố tổ hợp kỳ quái.

Nhưng mà rất đáng yêu.

Vì thế Đào Tri Việt lại bấm chuông, chân chinh chào hỏi bạn cùng bàn mới gặp trên đường.

"Buổi sáng tốt lành."

Cơn nhột tan biên, Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cố hết sức khiên bản thân ra vẻ bình tĩnh, nhân tiện cũng bấm chuông xe.

Kết quả mở miệng ra thì nói lắp.

"Buổi sáng...... Buổi sáng tốt lành."