Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Chương 26: Ngoại truyện về Đông Tử (2)




Đêm hôm đó, Ngải Đông không biết bản thân bước chân ra khỏi hộp đêm củaĐặng Lũng bằng cách nào, mơ mơ màng màng, đầu óc đã hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, cứ loạn cào cào hết cả lên, có ảo giác như thể vừa bị sétđánh trúng.

Đương nhiên anh cũng đang vắt óc suy nghĩ một chuyện… một chuyện duy nhất… một chuyện khiến anh chẳng thể nào hiểu nổi.

Rốt cuộc anh đã đánh bạc hồ đồ đến mức nào mà thua một số tiền khổng lồ như vậy, những tám triệu nhân dân tệ?

Thực sự chẳng nhớ nổi, chỉ mơ màng nhớ lại bản thân khi ấy đã say mèn, rấtmuốn đi ngủ, chỉ có điều Đặng Lũng quá đỗi bá đạo, anh cũng chỉ còn cách cấu đùi ép hai mắt mở to. Sau đó, Đặng Lũng mỉm cười hân hoan lấy ramột bộ bài, nói rằng muốn dạy anh một cách đánh bài mới, vô cùng hay ho, anh nhất định sẽ rất thích, rồi thì tâm trạng của hắn rất tốt, bảo anhphải chơi với hắn vài ván.

Sau đó, anh cũng đành phải bức ép bản thân đánh bài, thời gian cứ thế trôi qua, chẳng khác nào đang ru ngủ,anh đánh bài trong mơ màng, cho rằng chỉ cần ở bên cạnh ông chủ cũ mộtđêm, tên họ Đặng này nhất định sẽ tha cho anh lần này. Ai mà ngờ, chẳngbiết đã đánh được bao nhiêu ván, nhân viên phát bài mới lạnh lùng nhắcnhở: “Anh đã thua ông chủ tám triệu nhân dân tệ rồi.”

“Cái… cái gì? Tám… tám triệu tệ? Chúng… chúng ta đang đánh bạc sao?”

Nhân viên phát bài vẫn không cảm xúc, trả lời thay cho người đàn ông đangcười rất giả tạo ở đầu kia: “Ông chủ của chúng tôi không bao giờ tùytiện đánh bài.”

Ẩn ý của câu này chính là ông chủ Đặng chỉ chơivới những người có máu mặt, cho nên những tên nào kinh tế không vữngchắc thì phải tìm lầu mà nhảy, hơn nữa nhất định phải tìm tầng lầu đủcao mà nhảy, nếu chẳng may có trở thành bán thân bất toại, nửa đời cònlại dù có ngồi trên xe lăn cũng vẫn phải cố vắt óc ra mà nghĩ cách trảnợ.

Cơn gió lạnh vô tình ập tới, đầu óc hỗn loạn của Ngải Đôngđột nhiên tỉnh táo hẳn, xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra trước đó,cuối cùng cũng biết được rằng bản thân đã bị kẻ xấu lừa gạt.

Hơn nữa, anh còn bị lừa một vố đau đớn.

Trước kia, mỗi lần đọc sách sử, không hiểu được lũ gian thần đã làm cách nàođể ép buộc những bậc trung thần phải treo cổ tự vẫn, hôm nay chính bảnthân mình đã bị ép đến nước phải nhảy lầu rồi, Ngải Đông mới thực sựthấm thía.

Anh hoang mang bước về phía trước, hồn xiêu phách lạc tới tận nơi đồng không mông quạnh nào đó, cái tên đại ác nhân đi phíasau chỉ còn cách anh có hai bước chân, thân hình to lớn đang ẩn trongbóng đêm với khóe miệng giương cao, bước chân mạnh mẽ tỏa ra khí thế oai nghiêm hiếm gặp.

Hai người một trước một sau, thế nhưng thực đúng là một người trên thiên đường, còn một người dưới địa ngục.

Nhân viên bãi đỗ đem xe của Đặng Lũng tới, đèn xe vừa sáng, Đông Tử sợ hãitới mức toàn thân run rẩy. Cảm giác căm ghét cái ác dồn nén bao lâu nay, nỗi bất bình với những kẻ giàu có áp bức người nghèo, nỗi nhục nhã khithân là một cảnh sát mà lại bị kẻ xấu lừa gạt bỗng dưng ùn ùn kéo đến,cơn phẫn nộ đã che mờ lí trí, anh đột nhiên quay người lại, hai mắt đỏau kiễng chân lên túm chặt lấy cổ áo của Đặng Lũng, lắp ba lắp bắp gàolên đầy phẫn nộ: “Tên khốn kiếp! Mày… mày gài bẫy tao!”

ĐặngLũng cao hơn Đông Tử một cái đầu, liếc mắt nhìn xuống, mỉm cười hiền từchẳng khác nào “sư tử mẹ”, nhướng cao đôi mày, thản nhiên đáp lại: “Vậythì sao?”

“Mẹ kiếp, tao… tao liều mạng với mày!”

Dướiánh trăng, gương mặt trắng trẻo, trẻ trung của Đông Tử phừng phừng lửahận, Đặng Lũng giơ tay ra, xách Đông Tử lên như một con gà rồi kẹp dướinách mình, Đông Tử bất đắc dĩ bị hắn lôi đi, bàn tay vẫn còn đang tómchặt lấy cổ áo của Đặng Lũng, miệng không ngừng chửi bới. Bộ dạng của cả hai người lúc này cực kỳ buồn cười.

“Tên khốn kiếp! Thằng chóchết! Mẹ kiếp! Tao sẽ không bỏ qua cho mày. Mày đừng quên rằng ông đâylà cảnh sát! Anh em của ông cũng toàn là cảnh sát, hãy đợi đấy! Mày màymày… mẹ kiếp, mày cứ đợi đấy! Ngày mai ông đây sẽ dẫn theo người đến xới tung sào huyệt của mày. Mày cờ bạc trái phép, đảo lộn trật tự trị an xã hội, giết người phóng hỏa, tao sẽ không tha cho mày…”

Ngải Đông bị lôi đi cả đoạn đường, vẫn không ngừng mắng chửi, khuôn mặt tuấn túcàng lúc càng đỏ bừng lên không biết là vì tức giận hay là vì men rượu.Đặng Lũng rất thích những chàng trai trẻ kiểu này, nhìn thấy cậu nhóctức giận kiểu ấu trĩ, trái tim bỗng thấy ngứa ngáy, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.

Hắn từ từ dừng lại, cặp mắt sắc nhọn dưới ánh trăng chẳng khác nào loài báo dữ, Đông Tử lặng người đi, chỉ thấy ĐặngLũng cúi đầu xuống, đối diện thẳng với mình rồi khẽ hỏi: “Mày nói anh em của mày toàn là cảnh sát, đúng không?”

Đông Tử vừa nghe vậy, tỏ ra đắc ý, lúc nãy giả bộ ra oai xem ra cũng có hiệu quả không tồi, tênhọ Đặng này đã sợ rồi. Thế là anh ngẩng đầu gật gật, trong lòng thầmnghĩ, biết điều thì hãy xóa ngay món nợ tám triệu vô duyên vô cớ vừa nãy đi, để tránh đồng nghiệp biết được lại cười cho thối mũi.

Đặng Lũng cũng gật đầu, rồi đột nhiên mỉm cười dịu dàng: “Anh rể của tao là cục trưởng.”

Câu nói này chẳng khác nào một quả lựu đạn lớn, khiến đầu óc Đông Tử nổ ầmầm, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể định thần lại. Anh hoảng hốt suy nghĩ,trong thành phố này, tòa nhà nào là cao nhất?

Người ta thường bảo “chó cùng dứt dậu”, nói chi đến một nam tử hán đại trượng phu như ngài cảnh sát Ngải Đông cơ chứ?

Lúc này, một cơn gió lạnh như vừa từ địa ngục tràn về, khiến người ta sởncả gai ốc, Đông Tử rùng mình một cái, trong lòng thầm hét lên: “Khôngđược thỏa hiệp! Không được chịu thua! Nhất định phải đấu tranh đến cùngvới tên đại ác nhân bất chấp mọi thủ đoạn này!”

Anh đanh mặtlại, mím chặt môi, khuôn mặt trong sáng đột nhiên toát lên vẻ quật cường hiếm thấy, ngước mắt lên tiến đến gần Đặng Lũng, lạnh lùng lên tiếng:“Thằng khốn! Tao biết rằng, mẹ kiếp, mày muốn ngủ với tao.” Anh “hừ” một tiếng đầy khinh miệt, chỉ ngón cái vào lồng ngực mình rồi nói: “NgảiĐông tao tuy không phải là người giàu có, nhưng tám triệu có là cái gì?Ông đây cho dù có chết cũng không ngủ cùng mày.”

Từ trước đếnnay anh luôn phải cúi đầu chịu thiệt trước con người đó, lần này đượcmắng chửi nhiệt tình, chưa đã, anh còn bồi thêm hai chữ nữa: “Khốnkiếp!”

Sau đó, Đông Tử ưỡn thẳng lưng hùng hổ bước đi, nhưngthực ra trái tim đang đập loạn xạ, anh đi một mình giữa con đường lớntối đen, không hề hoang mang, cũng chẳng hề sợ hãi. Anh cảm thấy NgảiĐông mình là một người khổng lồ, anh là sứ giả ánh sáng, chiến thắngđược thế lực tà ác.

Ngải Đông anh không phải là phận đàn bà, anh là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, là một người khổng lồtrong đám người lùn.

Còn Đặng Lũng chỉ đứng đó đưa mắt nhìn theo thân hình dần dần xa khuất của Đông Tử, châm thuốc trong bóng đêm, haimắt khẽ nheo lại, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm.

Chỉ vì hai chữ “khốn kiếp” này của mày, ông đây nhất định phải ngủ với mày bằng được!

Đông Tử ngật ngà ngật ngưỡng đi về nhà, lúc này đã ba giờ đêm, hộp đêm củaĐặng Lũng nằm ở vùng ngoại ô thành phố, anh đi mất một tiếng đồng hồ mới gặp được một chiếc taxi, cuối cùng đã tạm thời thoát khỏi cơn ác mộngđáng sợ ấy.

Lúc này anh muốn ngủ, cực kỳ muốn ngủ, như thể chưabao giờ thèm ngủ đến thế, không phải chỉ vì muốn gạt bỏ mệt mỏi trênngười, mà còn vì một số những tâm sự khác, ví dụ như tình yêu đầu đãchết, và cả món nợ tám triệu đáng ghét kia nữa.

Hiện thực tàn khốc như vậy, hy vọng rằng lúc tỉnh dậy, những phiền não khiến anh sắp nghẹt thở này sẽ hoàn toàn biến mất.

Giấc ngủ chỉ là cách giải thoát tạm thời, thế nhưng cái gì phải đến sẽ đến,ví dụ như món nợ mà tên ác bá kia đã cố tình gài anh.

Đông Tửsuy đi nghĩ lại, chỉ có cách trốn tránh Đặng Lũng, hy vọng rằng hắn sẽquên đi món nợ tám triệu hư hư ảo ảo mà mở cho anh một con đường sống.

Thấp tha thấp thỏm trong hai tuần lễ, người của Đặng Lũng vẫn chưa hề xuấthiện, sóng yên biển lặng khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Đông Tử cũngtạm thời dịu xuống.

Xung quanh Đặng Lũng có biết bao người vâyquanh xin được ngả vào vòng tay của hắn, đoán chắc hắn cũng chẳng cầnthiết phải làm phiền một cảnh sát như anh, nên bỗng nhiên từ bi buôngtha cho anh.

Đông Tử làm gián điệp trong một trường học, phảitiếp cận một nam sinh. Tối nay, anh được chàng trai đó rủ tới một bữatiệc. Vốn dĩ định ăn một bữa ra trò, ai ngờ ông trời cứ thích trêungươi, anh lại gặp phải người đàn ông mà bản thân không muốn gặp nhấttrong cuộc đời mình: Đặng Lũng.

Sự việc xảy ra, đương nhiên cósư tỷ Phương Lượng Lượng ra tay giải cứu, thế nhưng Đông Tử lại bắt đầucảm thấy thấp thỏm bất an, bàn tay cầm đĩa cũng run rẩy không yên.

Đặng Lũng thấy xung quanh chẳng còn ai khác, mỉm cười giảo hoạt rồi ghé sáttai anh thì thầm: “Ăn nhiều một chút, mày là con nợ mà!”

Xem ra, tên ác tặc họ Đặng này vẫn cứ bám riết lấy anh, Đông Tử cũng trở nên to gan hơn, ngẩng đầu lên phản bác: “Tên họ Đặng kia, hãm hại nhân viêncảnh sát không phải là tội nhỏ đâu, cho dù mày có là hoàng thân quốcthích đi chăng nữa. Ngải Đông tao là con người ngay thẳng, công lý đứngvề phía tao, tao không sợ mày đâu.

Trong lúc nói chuyện, Đông Tử ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ liều mình vì chính nghĩa, không ngại gian khổ.

Khuôn mặt giả bộ dũng cảm nhưng thực chất đang sợ hãi tột độ này khiến ĐặngLũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy lạ thường, hắn mỉm cười hứng thú: “Ôi trời, tố chất của các sĩ quan cảnh sát hiện nay cần phải được bồi dưỡng thêm rồi, vừa ăn cắp vừa làng, đã đánh bạc lại còn xù nợ, thế này thìnhững người dân làm ăn lương thiện như chúng tôi biết phải làm sao đây?… Cảnh sát Ngải đúng là nhanh quên quá, nếu không hôm nào tao mang băngghi hình phát lại cho mày nhớ ra nhé! Nếu như mày thực sự vẫn chẳng thểnào nhớ lại được thì cũng chẳng sao, để cho cục phó họ Đàm của chúng mày cùng xem một thể, để người ta trả lại công bằng cho tao.”

ĐặngLũng cười hỉ hả, lời nói thốt ra lại lạnh như băng, đã thành công trongviệc dọa dẫm vị cảnh sát Ngải nhát gan. Người ta thường nói đánh bạcnhiều sẽ thành tật, hàng ngày, anh cũng thường xuyên đánh bạc cùng cácanh em cảnh sát nhưng lúc nào cũng thận trọng. Không ngờ được rằng bâygiờ đã xảy ra đại họa thật rồi, còn ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân,nếu như để cho lão Đàm biết được mình thiếu nợ Đặng Lũng bao nhiêu tiền, hơn nữa còn nợ nần do “nhúng chàm”, nợ tiền thế hệ kế tiếp của một đạica xã hội đen, bây giờ còn có bằng chứng nữa, thực sự là có nhảy xuốngsông Hoàng Hà cũng chẳng thể nào rửa sạch được.

Lại nói, nếuthực sự để cho lão Đàm biết được mình nợ người ta tám triệu nhân dân tệ, vậy thì anh đừng mong tiếp tục làm việc trong ngành cảnh sát, chắc chắn sẽ bị coi là phần tử gián điệp. Thử nghĩ mà xem, thiếu nợ thì phải kiếm tiền trả nợ, một tên khố rách áo ôm, nghèo kiết xác như anh, làm sao có thể trả được? Cuối cùng chẳng phải chỉ còn mỗi cách là bán tin tình báo hay sao? Không được, tuyệt đối không thể để cho lão Đàm biết chuyệnnày! Đông Tử thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói với Đặng Lũng: “Chuyệngiữa hai chúng ta, anh đừng có lôi người khác vào, anh… anh đừng có ứchiếp người thái quá!” Đông Tử ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh, nhưnggiọng nói vẫn đanh thép: “Thúc ép quá, tôi… tôi chuyện gì cũng có thểlàm ra đấy!”

Đặng Lũng cũng không hề chùn bước, cười khẩy mộtcái, lạnh lùng “hừm” một tiếng rồi nói: “Xin lỗi nhé, cảnh sát Ngải! Đối với những thằng cảnh sát tự cho là mình thông minh như mày cứ phải ứchiếp, nạt nộ thì chúng mày mới hiểu được cuộc đời của những thương nhânnhư chúng tao khổ ải thế nào. Xin lỗi nhé, thiếu tiền thì phải trả tiền, điều này là lẽ đương nhiên! Chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Sau đó, ông chủ Đặng nâng ly rượu hướng về phía Đông Tử, bỏ đi đầy thách thức, để lại anh một mình chết lặng tại chỗ.

Trong lòng anh uất ức kêu than: “Ông đây cũng chỉ là một tên cảnh sát quènlàm công ăn lương thôi. Mày không vui liền tìm ông trút giận, mày âm mưu đùa cợt với tao, tao cũng có sung sướng nỗi gì chứ?”

Không thểkhông nói, đồng chí Đông Tử đã hồ đồ mất rồi, ẩn ý trong những lời thách thức cảnh sát của Đặng Lũng đã bị hiểu lầm một cách trầm trọng. Anh đãquên không phân tích bản chất của sự việc, bản chất thực sự là gì? Bảnchất của sự việc chính là ông chủ Đặng muốn ngủ cùng anh, kẻ xấu bây giờ cũng được học hành thành tinh rồi. Nói tóm lại là trong xã hội hiệnnay, cảnh sát là người truy trì trật tự xã hội, ngoại trừ các cơ quanquốc gia, chẳng ai dám động chạm vào họ cả. Đây vốn là một việc vô cùngđáng tiếc! Thế nhưng người nhà họ Đặng lại rất biết cách sáng tạo nênnhững điều mới mẻ, không được làm cảnh sát thì ngủ cùng họ vậy! Trưởngnữ nhà họ Đặng đã ngủ cùng cục trưởng cục cảnh sát, còn Đặng Lũng đươngnhiên cũng có những dự định của riêng mình.

Cởi bỏ bộ cảnh phục, để lộ ra lồng ngực trắng muốt của cậu ta, chèn ép khiến cho cậu ta phải run rẩy, bắt cậu ta phải xin tha, bắt cậu ta phải bỏ ngay cái giọngđiệu nghênh ngang của cảnh sát. Cảnh tượng sinh động đó thực sự đángmong đợi biết bao!

Nghĩ tới đây, nhìn đến cậu trai trẻ với khuôn mặt trắng nhợt gần đó, ông chủ Đặng thèm nhỏ dãi.

Thời cơ đã tới, cá sắp cắn câu.

Nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành một cách thuận lợi, đáng lẽ ra phải rất vuivẻ, thế nhưng Đông Tử lại cảm thấy vô cùng buồn chán, bức bối, lần đầutiên cảm thấy nghi hoặc về công việc của bản thân. Nhiệt huyết đượckhoác bộ cảnh phục lên người, được hy sinh vì nhân dân từ thời thơ ấucủa anh bắt đầu giảm xuống, cứ như thể vừa bị dội cho một gáo nước lạnh, bản thân cũng trở nên hoảng hốt, mơ hồ.

Lợi dụng sự lương thiện của một người đàn ông, huỷ hoại tình bạn thuần khiết, anh cũng thật bất hạnh mà! Mà nếu như anh không làm cảnh sát thì đã chẳng gặp phải loạichuyện đáng ghét khiến cho người ta phải lo lắng bất an như vậy, ngoàira anh cũng sẽ không gặp phải người đàn ông đáng sợ như Đặng Lũng, mắcphải một món nợ hồ đồ mà có trả mấy đời cũng chẳng hết.

NgảiĐông quay về căn nhà năm mươi mét của mình, bà ngoại bảy mươi tuổi cònđang ngủ. Người già giấc ngủ không sâu, nghe thấy tiếng mở cửa, biết anh đã về, liền bật đèn sáng, ho vài tiếng rồi đưa tay chống lưng bước rangoài, trên mặt hiện lên nụ cười thân thiết. Bà hỏi: “Đông Tử, con vềrồi đấy à? Có đói bụng không? Có cần bà ngoại làm chút gì cho con ănkhông? ”

Đông Tử nhìn thấy nụ cười hiền từ của bà ngoại, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương đó khiến anh cảm thấy xót xa, trong miệng toàn vị đắng chát, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Không cần đâu bà ơi, con đãăn no bên ngoài rồi.” Anh nhìn vào trong phòng rồi hỏi: “Mẹ con đã ngủchưa ạ?”

Bà ngoại gật đầu trả lời: “Mẹ con ngủ rồi.”

Đông Tử đáp lại một tiếng, đỡ lấy cánh tay gầy guộc của bà ngoại, nhẹ nhànglên tiếng: “Vậy con vào trong thăm mẹ một chút, bà cũng vào ngủ đi! Ngày mai con được nghỉ, con đưa bà với mẹ đi dạo công viên, được không ạ?”

“Được, được, ngày mai thời tiết đẹp lắm, mẹ con chắc chắn sẽ rất thích!”

Bà ngoại mỉm cười rất vui vẻ, Đông Tử cũng vui hẳn lên. Lúc này đây anhthật giống một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, là trụ cột duynhất trong gia đình, cho dù trời có sập xuống, anh cũng phải chống đỡcho bà và mẹ mình.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của mẹ Đông Tửkhi ngủ rất tĩnh lặng, anh kéo chăn lên giúp mẹ, lại kéo cả chăn cho bàngoại nữa rồi mới tắt đèn ra ngoài.

Anh bước tới mở cửa sổ phòng mình, một người trước nay không mấy khi hút thuốc, hôm nay đột nhiênlại rút ra một điếu, cau chặt đôi mày rồi châm lửa.

Không mở đèn, đốm sáng đó cứ nhảy múa loạn xạ trong bóng đêm, vẽ nên những đường cong sầu muộn.

Tính ra thì mẹ anh đã ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy suốt mười năm rồi.

Có lẽ vì yêu quá sâu đậm, sau khi ba qua đời vì tai nạn ô tô, không tìmđược tên lái xe gây tai nạn, mọi gánh nặng trong gia đình trút cả lênđôi vai gầy yếu của mẹ, còn anh lúc đó lại chưa hiểu chuyện, lúc nàocũng chỉ muốn đi tìm tên hung thủ đã hại chết cha mình, thường xuyêntrốn học lượn lờ ngoài đường cái, chỉ hy vọng ông trời có thể giúp đỡmình, tìm ra con người độc ác đó.

Sau cùng, ông trời cũng đãchẳng giúp đỡ mà ngược lại còn làm hại anh, có lần trong lúc đi xuyênqua dòng người, anh bị một gã lái xe say rượu đâm phải, bị gãy chân,thật đúng là “nhà dột còn gặp đêm mưa dầm!”

Khoảng thời gian anh nằm viện, mẹ anh bắt đầu có những biểu hiện khác thường, cả đêm khôngngủ được, sợ đường lớn, nghe thấy tiếng còi xe là hoảng loạn, lúc bìnhthường lại im lặng đến mức đáng sợ, nhất thời khiến cho mọi người cảmthấy thật xa lạ.

Sau đó, mẹ đã phát điên.

Cả ngày cứngây ngây ngô ngô, lặng lẽ ngồi một chỗ không chút biểu cảm, trong taycầm bức ảnh ba anh, may mà không hề có khuynh hướng bạo lực đi tấn côngngười khác, vào lúc bình thường vẫn nhớ tên của anh, lúc nào bất thườngthì cả ngày chẳng nói một câu, chỉ ôm anh, mỉm cười, rồi lặng người nhìn về phía xa xăm, có lẽ mẹ đang nhớ về ba. Ngải Đông cũng không biết baonăm nay anh đã sống như thế nào nữa, thực ra, có thể coi là bà ngoại đãmột tay nuôi anh khôn lớn. Anh còn một người dì, điều kiện kinh tế cũngkhá, thi thoảng lại tiếp tế cho bọn họ, chính dì là người đã cho anhtiền học đại học, trong lòng anh luôn thấy cảm kích vô cùng.

Sởdĩ theo học ngành cảnh sát, một mặt vì sự việc của ba đã đả kích anh rất nhiều, anh biết rằng, chỉ có cảnh sát mới có thể chủ trì công đạo chonhững côi nhi quả phụ. Ngoài ra, anh cũng vì ngành này có phúc lợi tốt,nói cho cùng, anh vác trên vai một gánh nặng rất lớn.

Cho nênsau hai năm làm việc, các anh em đồng nghiệp khác đều đã ổn định rồi,tiền lương để mãi trong thẻ không tiêu là khó chịu, còn anh thì chuyểnphần lớn số tiền trong đó vào một tấm thẻ khác, thận trọng tích lại, dùsao thì bà ngoại và mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, cũng phải tích chút tiềnphòng thân.

Anh yêu cái đẹp, thích trào lưu, may mà có người bạn thân thiết mở cửa hàng bán quần áo, bán cho ánh giá nhập hàng, nên mỗimùa anh cũng mua vài chiếc để thay đổi, trong lòng cũng cảm thấy hânhoan hơn.

Chuyện trong nhà anh chỉ có những người bạn thân thiết nhất mới biết. Mọi người cứ như thể đã hẹn trước vậy, mỗi lần đánh bạcăn thua đều nhường cho anh thắng, lúc ra ngoài ăn nhậu đánh chén cũngkhông chọn nơi nào quá đắt đỏ, có mấy lần đắt quá, bọn họ đều tranh nhau thanh toán, lúc nào rẻ thì mới để anh trả tiền.

Tâm ý của mọi người, anh hiểu rất rõ, cảm kích vô cùng.

Ngải Đông anh cả đời này hầu như đều gặp được người tốt, cho nên khi phảitên đại ác nhân không biết lý lẽ Đặng Lũng kia, anh không biết phải làmthế nào.

Anh than dài một tiếng, dập điếu thuốc, thả người lêngiường, nói với bản thân hãy quên đi tất cả, ngủ một giấc ngon lành rồitính sau.