Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 94




Chương 95: Hẹn hò với tớ đi

 

Vườn hoa của khách sạn này rất đặc biệt, mái che ở bên trên được làm bằng thủy tinh trong suốt như nhà kính trồng hoa.

 

Ban đêm ngẩng đầu lên mái kính của vườn hoa, có thể trông thấy bầu trời sao lấp lánh, bên người thì nghìn hoa nở rộ. Các loại thực vật nhiệt đới ở đây sinh trưởng rất tươi tốt, trên mặt đất còn có mấy dòng suối nhân tạo uốn lượn chảy quanh, có cả tiếng róc rách điện tử để mô phỏng tiếng nước chảy nữa.

 

Mai Hạ Văn đút hai tay trong túi quần, đứng cạnh một gốc cây Quan Âm trích thủy xanh biếc. Khuôn mặt đeo chiếc kính gọng vàng toát lên vẻ sáng sủa và nho nhã, đám nữ sinh cấp ba không cách nào kháng cự lại được mẫu con trai như thế này.

 

Ngải Duy Nam không hề che giấu sự quyến luyến đối với Mai Hạ Văn, ánh mắt cô ta tràn đầy tình yêu.

 

Cô ta vặn vẹo hai tay vào nhau, ngửa đầu nhìn Mai Hạ Văn, vì kích động nên giọng nói cũng trở nên khàn khàn hơn mọi khi, “Hạ Văn, từ năm lớp mười một, cậu đã đi vào tận sâu trong tâm trí tớ, nhưng mà tớ không dám tiến tới.”

 

Mai Hạ Văn khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn cô ta qua cặp kính gọng vàng. Cậu ta hơi hé miệng, muốn ngăn cản Ngải Duy Nam nói tiếp.

 

Nhưng Ngải Duy Nam lại bất chấp tất cả, nói liền một hơi, “… Tớ biết trong lòng cậu đã có người khác, tớ cũng biết cậu đã từng yêu người khác. Hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt nhất của tớ, cho nên tớ cũng không làm gì cả, chỉ yên lặng ở bên cạnh cậu thôi. Mỗi lần cậu và cô ấy hẹn hò, cô ấy đều sẽ kể kỹ càng cho tớ nghe. Mỗi một lần hai người cãi nhau, cô ấy đều sẽ khóc lóc kể lể với tớ. Tớ có thể không chút do dự mà nói rằng, mỗi một lần cô ấy muốn chia tay cậu, đều là tớ cố gắng thuyết phục cô ấy quay lại bên cạnh cậu…”

 

Đôi mắt Mai Hạ Văn đằng sau cặp kính gọng vàng đột nhiên mở to ra, vẻ mặt thản nhiên và nụ cười nhẹ của cậu ta như xuất hiện một vết rách.

 

Cậu ta biết Ngải Duy Nam là bạn thân nhất của mối tình đầu của mình, nhưng không ngờ hai người họ lại thân tới mức độ này.

 

Những chuyện hợp rồi tan tan rồi lại hợp kia vốn là bí mật và là thánh địa vĩnh viễn thiêng liêng trong lòng cậu ta. Cậu ta vốn tưởng rằng đó là bí mật của riêng cậu ta với cô ấy, thật không ngờ đối với cô ấy, đó không phải là bí mật gì cả.

 

Không ngờ… ngay cả những chuyện này cô ấy cũng có thể chia sẻ với người khác…

 

Trong lòng Mai Hạ Văn dâng lên sự tức giận, ánh mắt của cậu ta dần dần ảm đạm đi, sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

 

Ngải Duy Nam quan sát hết vẻ mặt của Mai Hạ Văn, cô ta lại chuyển hướng nói một kiểu khác, “Hạ Văn à, nếu như cậu vẫn còn tiếp tục quan hệ với cô ấy, tớ sẽ không nói những lời này hôm nay với cậu. Dù rằng tớ yêu cậu đến nỗi không thể tự mình thoát ra được tình cảm đó, nhưng cũng sẽ không nói một câu.”

 

Mai Hạ Văn hơi gục đầu xuống, ánh mắt cậu ta nhìn xuống sàn nhà giữa cậu ta và Ngải Duy Nam.

 

Thậm chí cậu ta còn có thể nhìn thấy Ngải Duy Nam đang đi một đôi giày cao gót mũi nhọn xinh xắn bằng da màu đen nữa.

 

“Nhưng người bây giờ cậu đang theo đuổi là ai chứ? Cậu theo đuổi loại người này, người nhà cậu có biết không?” Trong giọng nói của Ngải Duy Nam còn mang theo một chút ý trách cứ, “Tớ cũng có sự kiêu ngạo của tớ. Nếu cậu cứ một mực không chịu nhìn thẳng vào sự nỗ lực chờ đợi của tớ thì tớ thà rằng không nói gì cả, cứ như vậy mà sống đến hết đời cũng tốt. Nhưng lần này cậu gặp nạn ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, suýt chút nữa mất mạng, tớ mới chợt tỉnh ngộ. Nếu như tớ thật sự không nói, vậy thì cả đời này tớ cũng sẽ không vui vẻ được nữa.”

 

Ngải Duy Nam dừng một chút rồi tiến lên một bước, chủ động nắm lấy tay Mai Hạ Văn, tràn ngập mong đợi ngửa đầu nhìn gương mặt đang cúi xuống của cậu ta, “Hạ Văn, cho tớ một cơ hội đi, cũng cho hạnh phúc của cậu một cơ hội được không? Sống cùng tớ hết cuộc đời, cậu nhất định sẽ không hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay.”

 

Bị Ngải Duy Nam nắm lấy tay như vậy, một lúc lâu sau Mai Hạ Văn khẽ thở dài rồi rút tay ra khỏi tay Ngải Duy Nam, trầm giọng nói, “Duy Nam này, tớ vẫn luôn coi cậu là một người bạn tốt, thế mà cậu lại…”

 

Câu nói này thật đúng như một cái tát giáng thẳng vào mặt của Ngải Duy Nam.

 

Khổ sở, thất vọng, xấu hổ, đủ loại cảm xúc khó chịu dâng lên từ đáy lòng cô ta. Cô ta siết chặt nắm đấm, cố gắng để mình không lùi bước.

 

“Đương nhiên chúng ta là bạn tốt rồi, nhưng mà giữa nam và nữ sao có thể có tình bạn thuần túy được chứ.” Ánh mắt Ngải Duy Nam sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Mai Hạ Văn, “Trừ khi cậu là gay.”

 

“Nhưng tớ thật sự chỉ coi cậu là bạn tốt mà thôi, là kiểu bạn bè mà… không có giới tính đó.” Mai Hạ Văn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng lời trong lòng mình ra.

 

Câu nói này đã không còn là một cái tát nữa, mà trở thành một cú đạp thẳng vào tim, khiến cho dũng khí mà Ngải Duy Nam gom góp hai tuần lễ nay bị đạp nát bét.

 

Cô ta chợt ưỡn ngực rồi kêu lên với Mai Hạ Văn, “Tớ là con gái! Con gái! Cậu có thấy không hả?”

 

Sao lại có thể coi mình là một loại bạn bè không có giới tính được chứ!

 

Ngực của mình cũng có nhỏ đâu cơ chứ?!

 

Mặc dù không được cỡ C, nhưng ít nhất cũng được B- mà!

 

“Cậu biết ý tớ không phải thế mà.” Mai Hạ Văn dời mắt đi, không nhìn Ngải Duy Nam nữa, “Cậu là… bạn thân nhất của cô ấy, tớ cũng coi cậu là bạn thân nhất của mình. Những chuyện trước đây cậu yên lặng làm vì yêu tớ, đúng là tớ không biết thật. Giờ tớ đã biết rồi, tớ rất cảm kích, nhưng tớ chỉ có thể nói cảm ơn mà thôi, xin lỗi cậu!”

 

Cảm ơn, xin lỗi cậu ư?

 

Tình cảm sáu năm của cô ta, chỉ đổi được một câu, “Cảm ơn, xin lỗi cậu” đó thôi sao.

 

Nắm tay của Ngải Duy Nam lỏng ra rồi lại nắm chặt, lỏng ra rồi lại nắm chặt.

 

Mặc dù cô ta đã sớm chuẩn bị trước tinh thần với kết quả này, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, cô ta vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.

 

Người xưa nói, nam theo đuổi nữ, như cách một ngọn núi. Nữ theo đuổi nam, như cách tầng sa mỏng.

 

Nhưng đối với cô ta, câu nói này vừa khéo lại ngược lại hoàn toàn.

 

Cô ta theo đuổi Mai Hạ Văn, ròng rã suốt sáu năm, nhưng ngay cả chân núi cũng không đạp tới được.

 

“Hạ Văn, cậu nói cho tớ biết đi, cuối cùng thì tớ kém họ ở điểm nào? Gia thế của tớ tốt hơn hẳn bọn họ, thành tích cũng tốt hơn họ, tình cảm tớ dành cho cậu còn sâu đậm hơn… Ngay cả tướng mạo hay dáng người, kể cả không tốt hơn thì cũng không thua kém gì các cô ấy. Cậu nói đi, cuối cùng điều cậu muốn là gì?”

 

Ngải Duy Nam biết mình đã thua trắng rồi, nhưng cô ta không cam tâm, cô ta muốn thua cho rõ ràng.

 

Cô ta đã suy nghĩ sáu năm nhưng cũng không nghĩ ra, vì sao Mai Hạ Văn lại không yêu mình?

 

Mối tình trước đây thì không tính, nhưng hiện tại Mai Hạ Văn theo đuổi cả một cô gái còn không có gia thế bối cảnh gì như Cố Niệm Chi vậy mà lại không muốn cô ta.

 

Nhìn vẻ đau thương trên mặt Ngải Duy Nam, Mai Hạ Văn càng cảm thấy không đành lòng hơn.

 

Cậu ta đưa tay vén lọn tóc rủ xuống trước mặt Ngải Duy Nam ra sau tai cô ta. Ngón tay dừng lại trên khuôn mặt cô ta trong chớp mắt, sau đó thản nhiên dời đi, thấp giọng nói, “Duy Nam, cậu là một cô gái rất tốt, sau này nhất định sẽ có người rất yêu thương cậu. Nhưng hai chúng ta thật sự không phù hợp.”

 

“Không phù hợp chỗ nào? Cậu nói đi, tớ sẽ thay đổi, được không?” Ngải Duy Nam lưu luyến cảm giác ấm áp mà ngón tay Mai Hạ Văn mơn trớn trên vành tai mình để lại. Cô ta liều lĩnh nhào tới, ôm lấy eo Mai Hạ Văn, tựa đầu vào ngực cậu ta.

 

Nghe thấy nhịp tim bình thản của cậu ta, Ngải Duy Nam nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói, “Thôi được, cậu có thể không yêu tớ, tớ không trách cậu. Nhưng cậu có thể ngủ với tớ không? Trinh tiết của tớ, chỉ dành cho người tớ yêu nhất mà thôi.”

 

Mai Hạ Văn: “…”

 

“Tớ không cần cậu phải có trách nhiệm gì cả, sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho cậu, coi như cậu chơi tình một đêm với tớ đi. Đến sáng mai, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, tớ không tìm cậu nữa, cậu cũng đừng tìm tớ nữa, có thể chứ?” Ngải Duy Nam ngẩng đầu, nhìn Mai Hạ Văn bằng ánh mắt tuyệt vọng, “Thật mà, tớ tuyệt đối sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để níu kéo, dây dưa cậu. Nhưng mà, cậu nể tình tớ yêu cậu nhiều năm như vậy, để lại cho tớ một chút kỷ niệm đẹp đẽ được không? Để cho cả cuộc đời này của tớ, có thể có một thứ mà nhớ nhung hồi tưởng, được chứ?”