Chương 93: Không cho cô ta cái cảm giác thỏa mãn
Đương nhiên Cố Niệm Chi biết Ngải Duy Nam là ai, nhưng cô ta thì có gì ghê gớm mà cô nhất định phải nhận ra cô ta cơ chứ?
Bởi vậy nên cô dò xét từ trên xuống dưới Ngải Duy Nam, khẽ mỉm cười hỏi, “Tôi là Cố Niệm Chi, xin hỏi cô là ai?”
Ngải Duy Nam bị nghẹn lời, cô ta giật mình nhìn Cố Niệm Chi, “Em không nhận ra chị là ai sao?”
“Hả? Tại sao tôi phải nhận ra cô?” Cố Niệm Chi sẽ không cho đối phương bất kỳ sự thỏa mãn nào về tâm lý.
Ngải Duy Nam hoàn toàn không dự tính đến điều này.
Cô ta còn cho rằng mình là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Cố Niệm Chi nữa…
Thế mà Cố Niệm Chi lại không hề nhớ rõ cô ta sao?
Sao có thể thế được?
Ngải Duy Nam nhớ tới lời Mai Hạ Văn đã nói với cô ta, Cố Niệm Chi là một cô gái mồ côi, chỉ có một người chú họ xa làm người giám hộ, gia cảnh không tốt lắm.
Vì vậy nên cô ấy mới bám chặt vào một cậu ấm có gia thế lớn như Mai Hạ Văn không chịu nhả ra mới đúng chứ?
Ngải Duy Nam cười rộng lượng, cởi mở nói với Cố Niệm Chi: “Không nhớ rõ cũng không sao, chúng ta làm quen lại một lần nữa nhé.” Nói xong, cô ta chìa tay ra, “Chị là Ngải Duy Nam, là bạn học cùng bàn cấp hai và cấp ba với Mai Hạ Văn.” Nói xong, cô ta lại quan sát tỉ mỉ thần sắc của Cố Niệm Chi, rồi dùng giọng điệu phủi sạch quan hệ vô cùng khoa trương, nói luôn miệng, “Nhưng mà em đừng hiểu lầm nhé! Tuyệt đối đừng hiểu lầm! Chị và Hạ Văn chỉ là bạn tốt của nhau thôi, không có quan hệ gì khác. Cậu ấy có tâm sự gì cũng đều nói với chị, chị có tâm sự gì cũng đều nói với cậu ấy, chỉ thế thôi!”
Cố Niệm Chi nắm tay kéo vali, đứng trên con đường rợp bóng cây trong trường học, nhìn Ngải Duy Nam bằng ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng. Sau đó cô khẽ lắc đầu, lách người đi vòng qua cô ta.
Một bạn học nữ trông thấy Cố Niệm Chi, vội cất tiếng chào hỏi cô rồi hỏi, “Người kia là ai thế? Kỳ quái thật đấy…”
Cố Niệm Chi cười nói, “Ai mà biết được? Cô ta cứ tự lải nhải suốt, tớ cũng không biết cô ta là ai. Tự dưng lao lên nói cô ta là bạn cùng bàn với lớp trưởng, hai người thế nào thế nào đó, tớ nghe mà phát rợn cả người.”
“Không phải chứ? Chẳng lẽ là cố tình tới trước mặt để tuyên bố chủ quyền sao?” Bạn học nữ kia biết Mai Hạ Văn đang theo đuổi Cố Niệm Chi, bật cười rồi khẽ đẩy cô một cái.
“Cái gì mà chủ quyền chứ? Cậu học luật đấy, sao có thể dùng từ lung tung như thế được?” Cố Niệm Chi cười hì hì rồi vừa nói chuyện vừa đùa giỡn đi về phía ký túc xá của mình.
Khuôn mặt Ngải Duy Nam thì lúc trắng lúc đỏ, bị hành động của Cố Niệm Chi làm cho nghẹn họng tới mức muốn trào máu.
Lúc chạng vạng tối, các sinh viên đại học C qua lại rất nhộn nhịp, cô ta ngượng ngùng đứng ở bóng cây bên đường trong chốc lát. Nhớ tới ý đồ đến đây của mình, cuối cùng cô ta vẫn đi về phía ký túc xá của Mai Hạ Văn.
Chuyến này cô ta lấy hết dũng khí tới đại học C tìm Mai Hạ Văn là có nguyên nhân.
Chuyện lớp một và lớp hai năm thứ tư của khoa Luật đại học C gặp nạn tại khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, đã lan truyền khắp thành phố C, và thậm chí là cả Đế Quốc.
Đài truyền hình cũng vào cuộc, trang web dò tìm đưa tin, các diễn đàn và blog cũng thảo luận đến khí thế ngất trời.
Trên trang cá nhân của mỗi người lại lan truyền một phiên bản “gặp nạn” khác nhau.
Dưới khí thế tuyên truyền như vũ bão đó, người không biết tới chuyện này đúng là hiếm như lông phượng sừng lân.
Ngay khi Ngải Duy Nam nhìn thấy phóng viên phỏng vấn Mai Hạ Văn trên tivi, cô ta cũng ngồi không yên được nữa.
Nhìn Mai Hạ Văn tiều tụy đi rất nhiều, nghe nói sau khi trở về, cậu ấy sốt cao không ngừng.
Bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong vô cùng hung ác, giết rất nhiều người.
Họ có thể trốn thoát khỏi bàn tay bọn chúng cũng đã là vô cùng may mắn rồi.
Nếu như không phải bọn họ may mắn, nếu như không phải bọn họ tỉnh táo, thì rất có thể cô ta và Mai Hạ Văn đã xa nhau vĩnh viễn rồi, sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại được nhau nữa.
Ngải Duy Nam ở trong trường suy tính suốt hai tuần lễ, cuối cùng cũng vẫn quyết định đi thử một lần.
Có lẽ sau khi thử xong thì cô ta và Mai Hạ Văn thậm chí còn không thể làm bạn bè được nữa.
Nhưng nếu như không thử, đời này cô ta sẽ hối hận.
Cô ta không muốn hối hận cả một đời.
Lần này Ngải Duy Nam đi máy bay trở lại thành phố C.
Cô ta mang theo túi to túi bé thuốc bổ tới nhà Mai Hạ Văn trước.
“Cháu chào cô chú, Hạ Văn thế nào rồi ạ?” Ngải Duy Nam rất quen với ba mẹ Mai Hạ Văn, hai nhà cũng có thể coi là thế giao.
Vành mắt của mẹ Mai Hạ Văn đỏ bừng, nắm lấy tay cô ta, nghẹn ngào nói, “Duy Nam, cảm ơn cháu đến thăm Hạ Văn. Aizz, lần này thật đúng là làm cô chú sợ chết mất thôi.”
“Không sao, không sao đâu cô, Hạ Văn là người tốt, chắc chắn sẽ được trời Phật phù hộ, chẳng phải cậu ấy không có chuyện gì đó sao? Cậu ấy còn được lên tivi nữa chứ, nhìn đẹp trai hơn người khác nhiều ạ.” Ngải Duy Nam đỡ lấy mẹ Mai Hạ Văn, không ngừng an ủi bà, cũng giành được cảm tình của cả ba và mẹ Mai Hạ Văn.
Nhưng mà, khi cô ta hỏi tới Mai Hạ Văn, thì mẹ của Mai Hạ Văn nói cho cô ta biết, Mai Hạ Văn đã về trường rồi.
Ngải Duy Nam không nói thêm lời nào, lại chạy thẳng tới đại học C.
Không ngờ cô ta lại gặp tình địch Cố Niệm Chi ở cổng trường.
Có điều, cô gái nhìn kém bọn họ bốn tuổi kia, lại chẳng hề có chút ấn tượng nào về cô ta, làm cho mọi sự chuẩn bị kỹ càng của cô ta đều trôi theo dòng nước.
Ngải Duy Nam nhìn chằm chằm vào lưng Cố Niệm Chi một lúc lâu, xác định chắc chắn cô đi về ký túc xá của mình rồi mới quay đầu đi tới ký túc xá nam để tìm Mai Hạ Văn.
Theo quy định của đại học C, sinh viên nam đi tới ký túc xá nữ rất khó, nhưng sinh viên nữ đến ký túc xá nam lại rất dễ.
Ngải Duy Nam chỉ cần đăng ký một chút ở dưới ký túc xá là được đi thẳng lên tìm cậu ta.
Chạng vạng tối, đám nam sinh ra ra vào vào ký túc xá nam đều cởi trần hoặc mặc áo ba lỗ. Thấy có sinh viên nữ đi lên tầng, những cậu nam sinh này vội lao vèo một cái về phòng mình, còn cuống quít đóng chặt cửa lại.
Ngải Duy Nam tươi cười đi trên hành lang ký túc xá nam của trường đại học C, tới trước phòng Mai Hạ Văn, gõ cửa.
Tráng Sĩ thò đầu ra, thấy là Ngải Duy Nam, cậu ta hú lên đầy quái gở, “Chờ tôi mặc quần áo đã rồi hẵng vào!”
Cậu ta cũng đang cởi trần, chỉ mặc một cái quần đùi ngồi chơi game trong ký túc xá.
“Mặc từ từ thôi, không cần phải vội vàng.” Ngải Duy Nam vừa cười vừa nói với vào trong phòng.
Tráng Sĩ mặc vào một cái áo thun rồi cao giọng hỏi: “Cậu đến tìm lớp trưởng à? Nhưng cậu ấy không có ở ký túc xá đâu.”
“Không ở ký túc xá á?” Ngải Duy Nam rất kinh ngạc, “Cậu ấy đi đâu rồi? Tớ mới từ nhà cậu ấy đến, ba mẹ cậu ấy nói cậu ấy đã đến trường rồi mà.”
“Đi đâu sao? Đương nhiên là đi đứng gác ở ký túc xá nữ chứ đi đâu!” Tráng Sĩ cười đùa kéo cửa ra, “Cậu quên rồi sao? Lớp trưởng đang theo đuổi Cố Niệm Chi mà…”
Ngải Duy Nam thoải mái cười nói, “Thế thì cậu ấy cũng may mắn thật đấy. Lúc tớ đến, vừa khéo nhìn thấy Cố Niệm Chi vừa mới về xong. Chắc là lúc này hai người đã gặp nhau rồi nhỉ?”
“Ai mà biết được? Ấy, cậu có muốn vào ngồi một chút không?” Tráng Sĩ né người tránh sang một bên, “Cậu còn mang theo hành lý sao?”
Ngải Duy Nam nhún vai nói, “Tớ vừa mới tới, còn chưa đặt phòng trọ. Tối nay định tìm bạn học cũ hát suốt đêm đây, cậu có muốn tới chơi cùng không?”
Mặc dù Tráng Sĩ rất muốn đi, nhưng nghĩ đến chuyện Ngải Duy Nam và Mai Hạ Văn là bạn học cũ cấp ba, nên bạn học cũ hẳn cũng sẽ là bạn cấp ba, cậu ta đi có quen ai đâu chứ. Thế nên, cậu ta lắc đầu, “Cảm ơn, nhưng để lần khác đi.”
Ngải Duy Nam cầm một túi đặc sản của thành phố Z đưa cho Tráng Sĩ, “Đây là quà cho cậu, lần trước thấy cậu có vẻ rất thích ăn cái này.”
“Ôi! Cảm ơn nhé! Duy Nam, cậu tốt bụng thật đấy!” Đã cầm đồ của người ta rồi, lẽ nào không nói hay vài câu. Thế nên, Tráng Sĩ ra sức mà khen Ngải Duy Nam như hoa như ngọc vậy.
Thấy Mai Hạ Văn không ở đây, Ngải Duy Nam cũng không vào phòng nữa. Cô ta quay người rời đi khỏi đại học C, vừa đi vừa gọi mấy cuộc điện thoại, không ngờ cũng gọi được mười mấy người bạn học cùng cấp ba tới.
“Tất cả mọi người đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, hôm nay tụ tập vui vẻ một chút, chúng ta không say không về. Mà nếu có say thì lên phòng ngủ trên lầu, tớ đã thuê ở đây hai phòng rồi, nam một phòng, nữ một phòng.” Ngải Duy Nam đứng ra mời khách, cực kỳ giỏi khuấy động không khí.
Một bạn học nam nói, “Hay là gọi cả lớp trưởng tới đi, không có cậu ấy cũng không vui lắm.”
“Cũng được, cậu gọi điện thoại cho cậu ấy đi.” Ngải Duy Nam cười híp mắt nói.