Chương 745:
Lúc đó, cô vẫn là một cô bé luôn sợ hãi và hoảng hốt, chỉ tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng, coi anh là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Quả thật, Hoắc Thiệu Hằng không phải là một người có thể kiên nhẫn và chăm sóc chu đáo cho trẻ nhỏ, nhưng anh đã phá lệ với Cố Niệm Chi rất nhiều lần.
“Khi đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Hoắc thiếu thông cảm cho ạ.” Cố Niệm Chi nói, rót một ly rượu vang cho Hoắc Thiệu Hằng, “Nào nào, Hoắc thiếu, em mời anh một ly.”
Hoắc Thiệu Hằng nhận ly rượu, nhấp một ngụm, ung dung liếc nhìn cô một cái. Trong đôi mắt tuấn mỹ hàm chứa một vẻ phong lưu không thể nói thành lời khiến nhịp tim Cố Niệm Chi gần như ngừng lại.
“Mau ăn đi, đừng có ngẩn ra đó nữa. Ăn xong còn đi mua sắm mà.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào bát cơm trước mặt cô, “Không ăn nhanh thì nguội mất.”
Cố Niệm Chi vâng dạ hai tiếng rồi cầm đũa lên ăn cơm.
Lúc ăn cơm, hai người đều không nói gì, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có ai trong phòng vậy.
Nết ăn của Cố Niệm Chi đều do Hoắc Thiệu Hằng dạy, ngay cả cách cầm đũa của hai người cũng không khác gì nhau.
Thỉnh thoảng, hai người lại gắp thức ăn hoặc múc canh cho đối phương, tự dưng lại mang theo vài phần hương sắc của cuộc sống hạnh phúc bình lặng.
Cơm nước xong xuôi, nhân viên nhà hàng thu dọn bàn ăn, bê hoa quả tới.
Cố Niệm Chi thấy trong đó có một chùm nho tím to, tự tay hái một quả cho vào miệng, nheo mắt cảm thán một tiếng, “Ngọt quá, quá ngọt luôn ấy!”
Hoắc Thiệu Hằng chống đầu ngồi bên cạnh nhìn cô ăn trái cây, trước mặt đặt một cốc trà xanh.
Cố Niệm Chi ăn hai quả mới nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng, bèn hái một quả to đưa cho anh, “Anh có muốn ăn không?”
Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt cười, lắc đầu, “Quả này không ngon, anh không thích, em tìm quả khác đi.”
“Không ngon sao?”
Cố Niệm Chi nhìn quả nho kia một chút. Không rách vỏ, còn to tròn, đã được rửa sạch sẽ nữa, sao mà lại không ngon nhỉ. Cô bỏ vào trong miệng mình, cũng ngọt giống như lúc trước, hàm lượng đường khá cao, nhưng mà cô thích.
Ăn xong quả nho này, cô lại chọn quả nho khác trong đĩa hoa quả cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng dù cô chọn thế nào, Hoắc Thiệu Hằng cũng đều không ưng.
“Cuối cùng anh muốn thế nào?” Cố Niệm Chi tức giận, “Em đều chọn những quả to nhất, ngon nhất rồi đấy.”
“Ai nói thế?” Hoắc Thiệu Hằng thò tay tới đĩa trái cây tìm tòi một chút, cuối cùng lấy ra một quả nho nhỏ nhất, cũng chẳng phải màu tím. Nhìn nó có vẻ như chưa chín lắm, vẫn mang theo một chút màu hồng nhạt.
Anh vân vê quả nho nhỏ kia, lật qua lật lại nhìn một lúc lâu, thản nhiên nói, “Quả này còn tạm được, nhưng chưa đủ tinh tế, màu sắc cũng không đủ đẹp.”
Cố Niệm Chi không hiểu, “Quả nho này có gì tốt? Vừa nhỏ vừa hồng, rõ ràng còn chưa chín lắm, chắc chắn là không ngọt.”
“Ừ, đúng là quả này không ngon lắm.” Hoắc Thiệu Hằng nói, sau đó nhét vào miệng mình, ngậm lấy quả nho nhìn Cố Niệm Chi, hàm hồ nói, “Anh đã được ăn quả ngon hơn rồi.”
Ánh mắt anh thoáng liếc qua lồng ngực nảy nở của Cố Niệm Chi, sau đó chậm rãi nuốt quả nho đó xuống.
Bây giờ Cố Niệm Chi mới hiểu được câu nói của Hoắc Thiệu Hằng có ý gì, khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chi đỏ bừng lên. Tuy vậy, cô lại lại không muốn tỏ ra quá ngạc nhiên làm màu, cho nên cô ra vẻ không thèm để ý, ngồi đó tiếp tục ăn trái cây, nhưng không chịu tiếp tục ăn nho nữa.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn Cố Niệm Chi, một tay gác sau lưng ghế của cô, cố ý hỏi, “Nho không ngon sao? Vừa rồi em thích ăn thế mà.”
“Ừm, quá ngọt, khé cả cổ.”
Cố Niệm Chi thản nhiên nói, hai gò má đã đỏ như lửa rồi.
Cứ mỗi lúc căng thẳng, Cố Niệm Chi lại càng thích nói không ngừng, chính cô cũng không biết mình đang nói gì nữa. Dù sao thì từ sáu năm trước, khi cô bắt đầu đi theo Hoắc Thiệu Hằng tới nay, cô đã hay nói rồi, nói mãi cho tới tận bây giờ.
Hoắc Thiệu Hằng nghe mà hơi nhức đầu, dựa vào lưng ghế, duỗi dài hai chân ra nói với cô, “Có vẻ như hôm nay em nói hơi nhiều nhỉ.”
“Bởi vì em muốn anh chặn miệng em đấy. — Dùng chỗ này này.”
Cố Niệm Chi đưa ngón trỏ ra, điểm một cái lên trêи môi Hoắc Thiệu Hằng.