Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 734




Chương 737:

 

Cục trưởng Kỷ lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.

 

Sau khi tan họp, tất cả mọi người đều không nói chuyện gì với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không để ý tới bất kỳ người nào, một mình đi trước.

 

Thấy còn chưa tới giữa trưa, anh bèn đi trước tới phòng làm bánh ngọt để mua hai hộp đưa tới cho Cố Niệm Chi.

 

Âm Thế Hùng ở bên cạnh anh cười nói, “Anh mua cho Cố Niệm Chi à?”

 

“Ừm.” Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng rất thản nhiên, nói với Âm Thế Hùng, “Cậu về Trụ sở trước đi, nói với Tiểu Trạch, bảo cậu ấy tập trung nghe lén bên Cục trang bị nhé. Tôi lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.”

 

Vẻ mặt Âm Thế Hùng lập tức nghiêm túc lại, “Rõ, thưa Thủ trưởng, tôi sẽ đi ngay.”

 

Anh ta và Phạm Kiến đi xe rời khỏi Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng trước, phái một xe khác cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng có rất nhiều lính công vụ, ai cũng có thể lái xe được.

 

Anh lên xe, nói một tiếng, “Đi tới cửa hàng đồ gia dụng ở quảng trường Trại Hằng.”

 

Sau nửa tiếng bọn họ đã tới quảng trường Trại Hằng, Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng tới một cửa hàng đồ gia dụng nổi tiếng ở đây mua một cái đệm giường đơn, sai người đưa ngay tới Đại học B.

 

Anh ngồi xe đi theo sau, đi thẳng tới phía dưới ký túc xá của Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi vừa ngâm chân xong, đang mệt mỏi nằm liệt trêи giường.

 

Nghe thấy chuông điện thoại vang lên, là tiếng chuông đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng, cô lập tức phấn chấn tinh thần hẳn, nhào tới lấy điện thoại ra khỏi túi, trượt máy trả lời, “Hoắc thiếu ạ?”

 

Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi, tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng chợt sảng kɧօáϊ hơn nhiều. Anh dựa vào cửa xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nói, “Niệm Chi, anh đưa đệm tới cho em này, nhớ mở cửa nhé.”

 

Cố Niệm Chi tò mò, “Đệm á? Đệm gì thế ạ?”

 

Cô cầm điện thoại đi ra cửa sổ nhìn xuống.

 

Cửa sổ của cô vừa vặn hướng xuống dưới tòa nhà ký túc xá của nghiên cứu sinh, thấy được một chiếc xe tải rất lớn ở phía dưới. Một chàng trai cao lớn tựa ở cửa xe, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại.

 

Cô chỉ cần nhìn thoáng qua hình dáng người đó là đã nhận ra ngay là ai.

 

“Hoắc thiếu? Anh lại tới trường của em sao?!”

 

Cố Niệm Chi cố gắng khống chế giọng điệu của mình, không muốn lộ ra vẻ mừng rỡ quá mức.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên, “Ừ” một tiếng, đưa tay vứt điếu thuốc vào thùng rác, “Em đừng xuống, để anh lên thăm em.”

 

“… Anh có thể lên ký túc xá nữ sao?”

 

Cố Niệm Chi cầm điện thoại, giọng nói bất giác lộ ra chút nũng nịu yêu kiều.

 

Cô cảm thấy hơi nóng nực bèn lấy tay quạt gió, quay người dựa vào tường, trái tim đập thình thịch như chực nhảy ra ngoài.

 

Đôi mắt nhanh chóng nhìn quanh phòng rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

 

May mà hôm nay cô không lười biếng, đã dọn dẹp phòng mình ngăn nắp sạch sẽ, nếu một lúc nữa Hoắc thiếu có lên cũng sẽ không quá mất mặt.

 

Nhưng rốt cuộc anh ấy có thể lên được sao?

 

Cố Niệm Chi nhớ rõ, trước kia khi cô còn học ở thành phố C, ký túc xá nữ đều có quản lý ký túc luôn canh cửa chằm chằm, chỉ sợ có đàn ông đi vào.

 

Cô hơi lo lắng, đi loanh quanh trong phòng vài vòng. Cuối cùng, cô cúp điện thoại xuống, quay người mở cửa đi ra. Cố Niệm Chi đang định ra ngoài hỏi thăm xem thế nào, lại thấy bạn học Miêu đang ngồi đọc sách trêи ghế xô-pha ở phòng khách, cô bèn thuận miệng hỏi một câu, “Bạn học Miêu này, cậu có biết quản lý ký túc của ký túc xá chúng ta là ai không?”

 

“Quản lý ký túc ư? Đâu phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, sao lại phải có quản lý ký túc xá?” Miêu Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên đáp, sau đó còn nói tiếp, “Tôi đang đọc sách. Lúc học tập, tôi không thích có người khác quấy rầy.”

 

Cố Niệm Chi cạn lời.