Chương 733:
Âm Thế Hùng cảm thấy hài lòng, khẽ gật gù rồi đưa tay ra xoa đầu Cố Niệm Chi.
“Chắc chắn em sẽ đứng thứ nhất!”
Cố Niệm Chi cực kì kiêu ngạo nói. Những phương diện khác thì cô không dám khoe khoang, nhưng việc học thì thật sự không làm khó được cô.
“Đừng có mà ngạo mạn. Không đứng đầu được thì sao?”
Vì Phạm Kiến vẫn chưa xuống, Âm Thế Hùng liền dựa vào cạnh cửa xe, cười nói với Cố Niệm Chi.
Vóc dáng của anh ta cao lớn, tuấn tú, mày rậm mắt to, mặc một bộ quần áo thường ngày màu xanh tím. Khi nói chuyện, khuôn mặt anh ta tươi như hoa, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.
Không ít bạn nữ nghiên cứu sinh đang ra vào cửa ký túc xá đều nhìn trộm Âm Thế Hùng.
Cố Niệm Chi khẽ đẩy anh ta, “Anh Đại Hùng, anh đi mau đi, đừng ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
“Anh trêu hoa ghẹo nguyệt á?!” Âm Thế Hùng dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình, “Anh đứng đắn hơn ai hết đấy nhé!”
“Mấy nữ sinh vừa nãy đều nhìn trộm anh kìa, anh dám nói anh không biết không?”
Cố Niệm Chi đeo túi hộp Hermes, kéo khóa áo khoác lông vũ lên.
Đứng bên ngoài xe thế này một lúc thôi mà cô đã cảm thấy hơi lạnh rồi.
Hoắc Thiệu Hằng ở trong xe nhìn thấy, liền nói với Âm Thế Hùng: “Đại Hùng, lên xe.” Rồi anh lại khẽ hất cằm với Cố Niệm Chi, “Em lên đi, đừng đứng ở đây nữa, gió lùa đấy.”
Cố Niệm Chi nở nụ cười ấm áp với anh, “Không sao đâu, em không lạnh.”
Lúc này Phạm Kiến cũng đã đi từ trong ký túc ra, nói với Cố Niệm Chi: “Anh đã kiểm tra phòng ký túc xá của em rồi. Bóng đèn, mạch điện và phòng tắm đều không có vấn đề gì, chỉ có giường hơi kêu cót két một chút. Có điều, giường gỗ hầu như đều bị như thế cả, anh đã sửa cho em xong rồi.”
Cố Niệm Chi vô cùng cảm động, vội nói: “Cảm ơn anh Phạm Kiến ạ, hôm nào về em mời anh ăn cơm nhé.”
“Ha ha, khách sáo gì chứ? Thôi đừng nói nữa, em mau đi lên đi. Đồ đạc nhiều lắm đấy, em thu dọn sớm đi nhé.”
Phạm Kiến khẽ vẫy tay với cô, vòng qua bên kia để lên xe.
Âm Thế Hùng cũng mở cửa chuẩn bị lên xe, đồng thời nhắc nhở cô: “Anh đã gửi lịch trình ngày hôm nay qua điện thoại của em rồi, em tự kiểm tra nhé. Thời khóa biểu và cả bản đồ trường học đều đã gửi cho em rồi. Trường học này không phải to bình thường đâu, khu dạy học rải rác khắp nơi, nhớ kĩ đừng để lạc đường đấy.”
Cố Niệm Chi hừ một tiếng, nói: “Trí nhớ của em hơi bị tốt, có anh lạc đường ấy.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gõ cửa xe mấy cái, từ trong xe nhìn Âm Thế Hùng với nét mặt không cảm xúc.
Âm Thế Hùng vừa vội quay đầu lên xe, vừa vẫy vẫy tay với Cố Niệm Chi: “Em mau đi đi, mau đi đi. Bọn anh cũng đi đây.”
“Vâng, hẹn gặp lại anh Đại Hùng, hẹn gặp lại anh Phạm, hẹn gặp lại… Hoắc thiếu…”
Cố Niệm Chi đứng ở cổng tòa ký túc xá vẫy tay, đưa mắt nhìn chiếc xe SUV kia lái đi nhanh, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng đâu nữa mới lưu luyến, bịn rịn quay người đi vào.
Phòng ký túc xá của cô ở tầng sáu, vốn cảm thấy hơi cao, có điều vào trong mới phát hiện ra có thang máy. Cô lập tức vui sướиɠ ấn nút lên rồi bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại, có mấy cô gái kêu to: “Thang máy chờ tôi một chút!” rồi lao ầm ầm đến.
Cố Niệm Chi vội đặt tay ở cửa thang máy để giữ cửa thang máy cho mấy cô gái kia đi vào.
“Cám ơn cậu nhé!”
Cô gái xông vào đầu tiên nhìn có vẻ rất trưởng thành. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác chiết eo bằng lông lạc đà màu tím nhạt, đội một cái mũ lông cùng chất cùng màu, che đi mái tóc dài xõa sau lưng, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt thanh tú mang theo khí chất khó diễn tả.
Cố Niệm Chi vừa nhìn cô ấy đã thấy có thiện cảm rồi, bèn mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, tiện tay thôi mà.”
Cô gái đi vào thứ hai rất trầm tính, đứng trong góc thang máy không nói tiếng nào, hơi cúi đầu xuống. Chỉ đến khi Cố Niệm Chi ấn thang máy cho cô ấy, cô ấy mới nhanh chóng liếc nhìn cô, nói một câu: “Tầng sáu.”
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Trùng hợp nhỉ, tôi cũng lên tầng sáu.”
Cô gái vào đầu tiên kia cũng nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng lên tầng sáu đấy.”