Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 715




Chương 718:

 

Lông mày Cố Niệm Chi cau lại, cô tập trung suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên giật mình nảy ra một ý tưởng.

 

Cô cười gian xảo, nói với chương Bảo Thần: “Chú đi vào lần nữa đi. Chỉ cần nói là tài sản đứng tên bà ấy quá nhiều, Tòa án hoàn toàn có thể cưỡng chế bán đấu giá chỗ tài sản đó mà không cần thông qua bà ấy. Cho nên nếu muốn bảo toàn tài sản, tốt nhất là chuyển nhượng lại tất cả cho chú, dù sao chú cũng là người thừa kế thứ nhất của bà ấy. Nếu bây giờ không cho thì sau này sẽ không thể cho chú được chút tài sản nào nữa đâu.”

 

“Chuyển nhượng ư? Không phải ủy quyền sao?” chương Bảo Thần rối lên, “Bà ấy càng không chịu ấy chứ.”

 

“Lần này chú đưa ra một yêu cầu hơi vô lý trước, cho bà ấy phản đối, sau đó lại đề xuất một yêu cầu dễ chấp nhận hơn một chút.” Cố Niệm Chi đành phải giải thích cho chương Bảo Thần từng bước một, “Bà ấy sẽ đồng ý ngay.”

 

Chương Bảo Thần nghe vẫn mơ hồ, “Cô có chắc chắn cách này có tác dụng không?”

 

“Chú chờ một chút, để tôi soạn một bản giấy chuyển nhượng tài sản, chỉ cần sửa mấy chữ trong bản giấy ủy quyền này là được” Cố Niệm Chi lấy laptop mang theo ra, mở file gốc, nhanh chóng lưu lại thành giấy chuyển nhượng, xóa đi một số điều khoản của người đại diện, hoàn toàn căn cứ vào mẫu giấy chuyển nhượng trực tiếp tài sản để sửa lại một lần.

 

Cố Niệm Chi cầm lấy thẻ nhớ chứa file, đi cùng chương Bảo Thần vào tòa nhà của lực lượng cảnh sát quân sự để nhờ người trong phòng photocopy giúp cô in giấy chuyển nhượng ra.

 

“Được rồi, chú lại mang hai văn bản này đi gặp mẹ chú đi.” Cố Niệm Chi ấn hai văn bản vào tay chương Bảo Thần, “Trước tiên, hãy đưa giấy chuyển nhượng tài sản, chắc chắn mẹ chú sẽ không chấp nhận. Sau đó, chú lại lấy giấy ủy quyền ra, nói chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may thì bà ấy đang ở trong tù sẽ không tiện giải quyết, chú ở bên ngoài giúp bà ấy lo liệu. Không phải chắc chắn sẽ phải dùng đến tiền, nhưng nhỡ đâu có việc gì không ổn, chú có thể lập tức xử lý, không cần đợi gặp được mẹ chú mới có thể đưa ra quyết định.”

 

Nếu phải chờ mẹ ông ta cho phép nữa thì chắc đồ ăn cũng nguội lạnh luôn rồi.

 

Cuối cùng chương Bảo Thần cũng coi như đã hiểu được ý của Cố Niệm Chi. Ông ta nhìn hai văn bản kia một chút, rồi nhét vào túi công văn của mình, “Vậy tôi đi thử lại xem sao.”

 

***

 

Hôm nay, chương Phong đã gặp chương Bảo Thần lần thứ hai.

 

Bà ta vốn không muốn gặp, nhưng chương Bảo Thần đã nhờ vả cán bộ quản giáo, nói có chuyện quan trọng muốn trao đổi nên bà ta mới bất đắc dĩ phải ra gặp.

 

“Lại có chuyện gì nữa?” chương Phong không kiên nhẫn được nữa, “Nếu vẫn là việc tài sản thì con đừng nói nữa.”

 

Chương Bảo Thần không được tự nhiên lắm, lấy giấy chuyển nhượng tài sản đặt lên trêи bàn, nói lí nhí: “Mẹ à, là thế này, con đã ra ngoài nghĩ một chút, cảm thấy con vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, làm mẹ hiểu lầm.”

 

“Hiểu lầm ư? Làm gì có chuyện mẹ hiểu lầm chứ?” chương Phong chỉ muốn trợn mắt lên, ba bốn ngày sống trong nhà giam gần như đã đẩy bà ta đến bờ vực sụp đổ rồi, “Con cứ nói tới nói lui, không phải là vì tiền sao?”

 

Lúc này, chương Bảo Thần cũng nổi giận.

 

Ông ta ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, phải nhìn ánh mắt khinh bỉ của người khác là vì cái gì?

 

Không phải là vì để mẹ không phải ngồi tù sao?!

 

Thế nhưng trong mắt mẹ ông ta, hình như không hề coi việc ngồi tù là chuyện quan trọng, mà chỉ cần giữ được tiền của bà ấy thôi vậy…

 

Nhưng vấn đề là với tình trạng của bà ấy có thể giữ được sao?

 

Lời nói của Cố Niệm Chi đã nhắc nhở ông ta, một khi chương Phong bị kết án, tài sản của bà ấy sẽ tự động mất đi ngay lập tức, đến lúc đó không chỉ không có tiền, mà bà ấy còn phải chịu thêm tội danh không chịu chủ động trả lại số tài sản đã chiếm đoạt phi pháp.

 

Chẳng lẽ bà ấy thật sự muốn sống trong tù nửa đời còn lại sao?

 

Bà ấy không quan tâm, nhưng chương Bảo Thần thì có quan tâm, hai đứa con của ông ta cũng quan tâm. Có bà nội phải ngồi tù là cái tiếng hay ho lắm hay sao?

 

Ông ta và Tiền Thạch Huệ chỉ một lòng chăm chăm muốn cho hai đứa trẻ kết hôn với gia đình giàu có, chương Phong xảy ra chuyện như thế này, bọn chúng sẽ không thể bước chân vào tầng lớp đó được nữa…

 

Chương Bảo Thần nhíu mày, “Mẹ à, mẹ đừng chỉ biết có tiền. Mẹ đã từng nghĩ tới việc một khi mẹ bị kết án, tài sản của mẹ sẽ bị Tòa án ra phán quyết là chiếm đoạt phi pháp, đến lúc đấy sẽ bị tịch thu theo luật. Thay vì để đến khi đó bị tịch thu, không bằng… bây giờ chuyển nhượng lại cho con đi.”

 

Chương Bảo Thần đẩy một văn bản về phía chương Phong, “Mẹ ký đi. Tránh để đến lúc đó cả người cả của đều không còn, đã không giữ được tài sản mà còn không bảo vệ được mẹ nữa.”

 

“Nói bậy bạ gì thế?!” chương Phong hoang mang cực độ, bà ta đau quặn lòng, ngũ quan trêи mặt nhăn nhó, “Mẹ… mẹ sẽ không bị kết án đâu…”