Chương 709:
Cố Niệm Chi vừa tắm xong, đang nằm nghiêng trêи giường cầm Ipad chơi điện tử.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vẫn cắm mặt vào màn hình Ipad, một tay với lấy cái điện thoại gạt sang.
Khi giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền tới, Cố Niệm Chi mới thoát trò chơi, cười tủm tỉm nằm ngửa người trêи giường, “Hoắc thiếu à, có việc gì thế ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói được mấy câu đã tắt điện thoại luôn.
Cố Niệm Chi á khẩu.
Nghe có vẻ như đang rất bận rộn nhỉ.
Cô khẽ cắn môi, uể oải ngồi dậy, cầm điện thoại mở email ra, nhìn thấy tài liệu Hoắc Thiệu Hằng gửi đến, còn có một đoạn thư anh viết vắn tắt nữa.
Hóa ra là việc chương Phong cần giấy ủy quyền tài sản. Danh sách tài sản của bà ta cũng được gửi qua.
Cố Niệm Chi xuống khỏi giường, lấy laptop ra ngồi trước bàn sách, tìm bản mẫu giấy ủy quyền, dựa theo danh sách tài sản của chương Phong mà làm lại một bản giấy ủy quyền chi tiết.
Cô vừa gõ chữ vừa tấm tắc thành tiếng.
Chương Phong quả đúng là “biết cách làm giàu”, tài sản kiếm được mười mấy năm qua đã nhiều hơn lợi nhuận của rất nhiều Công ty trêи sàn giao dịch chứng khoán rồi…
***
Sau khi chương Bảo Thần đi, ông cụ Hoắc cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Ánh mắt của ông sắc bén như có khả năng nhìn xuyên thấu, hận không thể nhìn xuyên qua dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài của Hoắc Thiệu Hằng để nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng anh.
Đáng tiếc ông không nhìn ra được.
Ông cụ Hoắc biết rõ hơn ai hết Hoắc Thiệu Hằng làm công việc gì trong Quân đội.
Nếu tâm tư của Hoắc Thiệu Hằng bị người khác nhìn ra thì anh coi như xong, không biết đã chết bao nhiêu lần từ lâu rồi.
Ông cụ Hoắc hậm hực dời ánh mắt đi, một lát sau mới nói: “Thôi bỏ qua đi, ông không cưới chương Phong nữa, cháu có thể dừng tay được rồi đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, rút một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, lấy một điếu đốt cho mình, làm như không nghe rõ nói: “Ông nội nói gì cơ? Cháu không nghe rõ.”
“Ông nói ông không cưới bà ấy nữa, cháu hài lòng chưa?!” Ông cụ Hoắc đứng phắt dậy, “Thật sự ông không ngờ cháu lại độc ác như vậy đấy. Không chỉ độc ác với kẻ địch, với người ngoài, mà kể cả với người nhà của mình cũng có thể bất chấp không nhận thân thích họ hàng như thế!”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, tay còn lại khoác lên ghế xô-pha, vẫn bắt chéo chân, tư thế không hề thay đổi.
Anh khẽ đập tay gạt nhẹ tàn thuốc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông cụ Hoắc, “Ông nội à, ông không thể trách oan cháu như thế được. Từ xưa đến nay cháu đối xử với người thân bạn bè đều ấm áp như mùa xuân, ông đi hỏi bọn họ thử xem có ai bất mãn với cháu không.”
“Cháu mà ấm áp á?!” Ông cụ Hoắc bị thái độ thản nhiên, hờ hững của Hoắc Thiệu Hằng làm cho tức điên lên, “Còn cần ông phải nói ra à? Cháu chưa bao giờ tôn trọng chương Phong, cũng chưa bao giờ coi Bảo Thần là bề trêи, thái độ đối với Văn Na và Văn Kiệt thì còn xấu xa hơn! Bọn họ có chỗ nào không tốt mà cháu đối xử như vậy? Lần này, nếu không phải ông nói muốn cưới chương Phong, có phải cả nhà họ sẽ không phải chịu tai bay vạ gió như thế này không?!”
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng rung một cái, một chút tàn thuốc nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay anh, nhưng anh không để ý, chỉ nhấn tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, đồng thời đứng dậy nhìn thẳng ông cụ Hoắc.
“Ông nội, lời nói của ông có hai điểm sai trí mạng.”
“Thứ nhất, người nhà họ chương không phải là người nhà của cháu. Ông không thể lấy điều này ra để chỉ trích cháu.”
“Thứ hai, chương Phong xảy ra chuyện này không hề liên quan gì đến việc ông muốn cưới bà ấy hay không.”
“Có thật không liên quan không? Ông không tin!” Ông cụ Hoắc nắm chặt nắm tay, lớn tiếng nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Cháu tưởng là ông già rồi, không nhìn ra thủ đoạn của cháu à?!”
“Đương nhiên là không liên quan ạ.” Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì bất kể ông có lấy chương Phong hay không, bà ta nhất định cũng sẽ gặp chuyện, chắc chắn sẽ ngồi tù.”
“Cháu —?!”
Ông cụ Hoắc tức giận đến cực điểm, giơ cao bàn tay, muốn tát vào mặt Hoắc Thiệu Hằng một cái.