Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 645




Chương 648:

 

Mãi cho đến khi bản án của Bạch Cẩn Nghi bị phanh phui, ông ta mới hiểu được rốt cuộc chuyện này là thế nào. Hóa ra là vì anh cảm thấy bất bình thay cho mẹ mình.

 

Hoắc Gia Lan liếc nhìn sắc mặt của mọi người trong phòng làm việc, bàn tay đang nắm vali siết chặt lại. Cô ta cúi đầu xuống, vô cùng sám hối nói, “Cháu tin lầm Bạch Cẩn Nghi, đối xử với cô Tống không ra gì, đấy là lỗi của cháu. Cháu ở lại ngôi nhà này, vốn là muốn mượn cơ hội để tự mình xin lỗi cô Tống, nhưng anh họ lại vì cháu mà không trở về nhà khiến trong lòng cháu càng áy náy hơn.”

 

“… Cũng không hoàn toàn là lỗi của cháu.” Ông cụ Hoắc im lặng hồi lâu, khẽ lắc đầu nói, “Ai mà biết được chuyện lại là như thế? Bạch Cẩn Nghi diễn quá tốt, mọi người đều không ai nhìn ra được ý đồ của cô ta.”

 

Kỳ thực cũng không phải không có người nhìn ra, ví dụ như Hoắc Thiệu Hằng chẳng hạn. Nhưng đúng là ngoại trừ anh thì không còn ai khác nữa.

 

Ngay cả ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều không nhìn ra, sao có thể trông chờ vào một cô gái mồ côi cha mẹ như Hoắc Gia Lan có thể nhìn ra được chứ?

 

Hoắc Gia Lan lập tức òa khóc, quỳ phịch xuống cửa phòng làm việc, vừa liên tục dập đầu vừa nói, “Ông nội và chú Hai nuôi cháu một đời, cháu không thể báo đáp, chỉ có thể dập đầu với hai người. Kiếp sau dù phải kết cỏ ngậm vành, cháu cũng sẽ báo đáp hết đại ân đại đức của hai người.”

 

Cô ta lại nói thêm: “Anh họ không quay về, mấy cái dập đầu này là cháu dập đầu với cô Tống. Cháu có lỗi với cô ấy, hy vọng cô ấy đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với kẻ hồ đồ như cháu. Cháu dập đầu với cô ấy, thắp hương khấn Phật cầu cho cô ấy sống lâu trăm tuổi!”

 

Hoắc Quan Thần giật nảy mình, vội vàng tiến tới muốn đỡ cô ta dậy, “Gia Lan, cháu làm gì thế? Mau đứng dậy đi! Mau đứng dậy đi!”

 

Ông cụ Hoắc cũng bước nhanh tới, đứng bên cạnh Hoắc Quan Thần, an ủi Hoắc Gia Lan đã khóc như mưa kia, “Gia Lan, cháu đừng nói thế. Mặc dù cháu không phải huyết mạch nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng cháu là con gái nhà họ Hoắc, là con gái của con trai cả của ông, cũng chính là cháu gái của Hoắc Học Nông ông. Ai dám không coi cháu là người nhà họ Hoắc thì bảo người đó tới nói chuyện với ông!”

 

“Ông nội!”

 

Hoắc Gia Lan vừa cảm kϊƈɦ vừa khổ sở, lập tức tránh khỏi tay của Hoắc Quan Thần, quỳ rạp xuống trước mặt Hoắc Học Nông, ôm lấy hai chân ông ta mà khóc đến không thở nổi.

 

“Được rồi, được rồi, cháu mau đứng dậy đi, về phòng chỉnh trang lại một chút.” Ông cụ Hoắc trông thấy Hoắc Gia Lan khóc thành thế này, cũng hạ quyết tâm, “Nếu Thiệu Hằng đã không về, không sao cả, chúng ta đi tới chỗ nó ăn Tết. Vả lại, dinh thự mới của nó vừa xây xong, cũng cần phải làm tân gia chứ. Mọi người đều đi cả đi, cùng nhau vui vẻ đón năm mới, có chuyện gì cũng đều nói với nhau cho rõ ràng, không cần phải che giấu. Đều là người một nhà mà, một cây bút đâu có viết ra được hai chữ Hoắc!”

 

“Dạ? Tới chỗ Thiệu hằng ăn Tết ấy ạ?!” Hoắc Quan Thần nhíu mày, “Đã hơn bảy giờ rồi, còn kịp sao?”

 

“Sao mà không kịp?” Ông cụ Hoắc trừng mắt với ông ta, “Anh mau gọi điện đi, chuẩn bị xe! Cứ nói là năm nay nhà họ Hoắc chúng ta ăn Tết ở chỗ Thiệu Hằng. Đưa cả bữa cơm tất niên đã chuẩn bị xong ở nhà sang, cùng nhau ăn cơm ở đó, lại càng thân thiết hơn ấy chứ!”

 

Lúc đầu, Hoắc Quan Thần cảm thấy ý của ông cụ Hoắc thật hão huyền, đã bảy giờ tối ba mươi Tết rồi lại còn muốn chạy ra ngoài.

 

Nhưng sau đó ông ta lại nghĩ, nếu như đi tới chỗ Hoắc Thiệu Hằng, ông ta sẽ có thể gặp được Tống Cẩm Ninh. Hiểu lầm nhiều năm như vậy, ông ta muốn nói chuyện rõ ràng với bà ấy. Dù gì cũng đã từng yêu, nếu không vì hiểu lầm bà ấy yêu anh trai mình, sao ông ta có thể ly hôn với bà ấy được?!

 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hoắc Quan Thần không còn phản đối nữa, ánh mắt lóe lên, “Vậy con đi gọi điện. Bên Thiệu Hằng là Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, không có giấy thông hành đặc thù thì không vào được. May mà con và bố đều có giấy thông hành, chúng ta cứ trực tiếp tới đó đi.”

 

Đối với con trai mình, ông ta vẫn hiểu rõ được vài phần, nếu như báo trước, ông ta dám khẳng định rằng chắc chắn bọn họ sẽ không bước qua được cửa nhà Hoắc Thiệu Hằng.

 

Ánh mắt ông cụ Hoắc đảo một vòng, cũng hiểu được ý của con trai. Ông ta cũng không lạ gì tính cách của Hoắc Thiệu Hằng, thậm chí còn rõ ràng hơn cả người làm bố như Hoắc Quan Thần. Vì thế, ông lẳng lặng gật đầu nói, “Cũng được, sắp không còn kịp rồi, nhanh gọi xe đi, chúng ta lập tức xuất phát.” Nói xong, ông ta quay người nhìn vợ chồng chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ, “Cô xuống phòng bếp báo một tiếng, để bọn họ xếp lại bữa cơm tất niên đưa tới Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.”

 

Tiền Thạch Huệ thấy hai bố con họ quyết định cái rụp như thế, nhất thời không biết làm thế nào, bất giác nhìn về phía Y tá trưởng chương Phong đang đứng phía sau ông cụ Hoắc, cầu cứu hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào…?”

 

“Nghe lời ông cụ Hoắc đi.” chương Phong mỉm cười với bà ta, lại nói với ông cụ Hoắc, “Lão Hoắc, ông dẫn theo Văn Na, Văn Kiệt là được, chúng nó đều là người trẻ tuổi, dễ thân thiết. Tôi và Bảo Thần với Thạch Huệ không đi đâu, ở lại trông nhà.”

 

“Như thế sao được?” Chân mày ông cụ Hoắc nhíu chặt lại, “Hôm nay là Giao thừa, mọi người ở bên nhau mới vui chứ? Sao lại Đông một nhà, Tây một nhà? Điềm xấu đấy!”

 

Ông cụ Hoắc đã lớn tuổi, lại là người thời xưa, vô cùng để ý tới chuyện đoàn viên ngày Tết.

 

Đây là cái Tết cực kì quan trọng với ông. Nhà họ Hoắc bọn họ đã sáu năm không sum họp rồi, năm nay sao có thể lại một lần nữa phân tán ở hai nơi khác nhau chứ?

 

Khó khăn lắm tất cả mọi người mới cùng ở Đế đô, chẳng lẽ ngay cả một buổi tối cũng không thể ở cùng nhau sao?

 

Ánh mắt ông cụ Hoắc nặng nề nhìn về phía chương Phong, người phụ nữ đã theo ông ta hơn bốn mươi năm không lời oán giận. Bà ta chỉ nhìn ông ta mỉm cười, bước tới đỡ ông cụ rồi nói với mọi người trong phòng, “Mọi người nhanh đi chuẩn bị đi, cả nhà sẽ đi ngay bây giờ đấy, để tôi trò chuyện với ông cụ Hoắc một chút.”