Chương 65: Mục tiêu của bọn chúng
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mai Hạ Văn chau mày nhìn Cố Niệm Chi, “Em đang ám chỉ điều gì?”
Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ rồi quyết định kể đầu đuôi mọi chuyện cho họ nghe, họ có quyền được biết rõ sự thật.
“Anh vào đi, em có chuyện muốn nói.” Cố Niệm Chi xoay người vào phòng rồi nói với ba cô bạn đang ở gian đối diện, “Phương Trà Xanh, Tào Nương Nương, Yêu Cơ, em có chuyện muốn nói với mọi người.”
Ba người trong phòng tiến đến, ngồi cạnh Mai Hạ Văn, nhìn Cố Niệm Chi với ánh mắt tò mò.
Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, bắt đầu kể từ những ký hiệu kỳ quái mà mình đã phát hiện lúc trước, sau đó nói tiếp việc chiếc SUV màu đen và súng bắn tỉa anh Lý đã tiết lộ cho cô biết. Cuối cùng cô đề cập đến khốn cảnh mà bây giờ mọi người đang gặp phải: Không có tín hiệu điện thoại, không có mạng Internet, ngay cả đường dây điện thoại cũng bị cắt đứt…
“Bây giờ điều may mắn duy nhất của chúng ta là lớp hai đã ép lớp mình đổi khu nhà. Hiện tại em không biết đám người kia quá thông minh, hay dốt đến mức mò trăng đáy nước.” Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, phác họa lại những đường tròn đồng tâm cho mọi người xem.
Bốn người nghe xong, cảm thấy đầu óc choáng váng. Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: “… Sao em biết được đấy là vali đựng súng bắn tỉa?”
“Em có họ hàng xa làm ở trong quân đội, chú ấy có một chiếc vali đựng súng giống hệt chiếc vali kia.” Cố Niệm Chi không nói cho họ biết, chuyện này do anh Lý tiết lộ với cô. Cô bình tĩnh nghiêng đầu sang bên, chiếc hoa tai đinh hương tinh xảo làm từ vàng trắng lóe sáng, dưới ánh đèn vẽ nên một vòng cung lấp lánh.
Ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng sáu năm, không đề cập đến những chuyện khác, chỉ riêng phong thái bình tĩnh và thong dong của anh, cô vẫn học được chút đỉnh, “Chẳng lẽ mọi người không lo lắng chút nào sao?”
“Lo lắng gì?” Yêu Cơ vuốt tóc mình, “Chị thấy việc không được lên mạng dạo Weibo còn đáng lo hơn.”
“Đúng vậy, sao chúng ta phải lo lắng? Dù ai đó có ý làm loạn, cũng liên quan gì đến chúng ta?” Mai Hạ Văn không hiểu lắm đeo gọng kính vàng của mình lên, “Có phải em cả nghĩ quá không?”
“Mọi người to gan thật đấy!” Cố Niệm Chi buồn bực, đi quanh bốn người một vòng, “Mấy người toàn cậu ấm cô chiêu, con quan con tướng, chẳng lẽ người nhà của các anh chị không dặn thế giới ngoài kia rất nguy hiểm sao?”
Lúc này Mai Hạ Văn mới giật mình hiểu ra, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc tái nhợt, “Em nghĩ bọn họ nhằm vào chúng ta? Đúng là ăntim hùm gan báo!”
Con nhà giàu sợ nhất là bị bắt cóc.
Mặc dù mục đích của việc bắt cóc là để vơ vét tiền của, nhưng cũng có vô số trường hợp kẻ bắt cóc đã giết con tin ngay sau khi nhận được tiền chuộc.
Ở thành phố C, nhà họ Mai nổi tiếng quyền uy cường thế, không ai dám giở trò gì với nhà họ Mai ở địa bàn của họ. Chính vì thế mà lúc ở thành phố C, Mai Hạ Văn không bao giờ dẫn vệ sĩ theo.
Nhưng hễ rời khỏi thành phố, cậu ta lúc nào cũng phải đi cùng vệ sĩ.
Cố Niệm Chi và anh Lý cũng chỉ suy đoán tất cả theo lẽ thường. Nếu những người kia không nhằm vào Cố Niệm Chi, vậy mục đích của chúng chính là những cô ấm cậu chiêu trong lớp của cô!
Hơn nữa Cố Niệm Chi rất tin tưởng vào năng lực của Hoắc Thiệu Hằng, anh bảo vệ cô rất kĩ, đến thời điểm này vẫn chưa một ai biết về thân phận đặc thù của cô, cho nên những kẻ này tuyệt đối không đến đây vì cô.
Bản thân cô chỉ là hàng đính kèm mà thôi!
“… Em Tư nói cũng rất có lý…” Tào Nương Nương nhìn Yêu Cơ, “ Quả thật lớp chúng ta có rất nhiều bạn con cháu nhà quyền quý.”
Trừ Mai Hạ Văn của nhà họ Mai, còn có Yêu Cơ Vương Quân Nhã.
Nhà họ Vương ở Đế Đô không phải là gia tộc bình thường.
Nhà họ Phương của Phương Trà Xanh cũng là gia tộc giàu có bậc nhất.
Chỉ có Cố Niệm Chi xuất thân kém cỏi lại bị vạ lây.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi im chịu trói?” Yêu Cơ sốt ruột, “Hay nói với mọi người rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách ứng phó?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em không đồng ý việc này. Càng nhiều người thì càng dễ lộ, làm như vậy sẽ khiến những người kia chú ý đến chúng ta hơn.”
“Chuyện này cũng có lý.” Mai Hạ Văn nghĩ đến mấy người bạn học ở lớp hai, “Nhưng lớp hai cũng có quyền được biết chứ? Hay chúng ta nói với họ?”
“Lớp hai xui xẻo thật đấy!” Phương Trà Xanh ưu nhã nâng tách trà lên, thổi một hơi, “Nhưng do họ nhất quyết đòi đổi phòng bằng được, cầu được ước thấy, giờ còn muốn trách ai?”
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.” Cố Niệm Chi kéo tay Phương Trà Xanh, “Em e rằng đã có chuyện lớn xảy ra rồi!”
“Để anh bảo Tráng Sĩ đi xem.” Mai Hạ Văn khẽ gật đầu, “Nhắc họ cẩn thận một chút, chỉ cần không tách lẻ ra, khóa chặt cửa, hơn hai mươi người như vậy chắc hẳn sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Mai Hạ Văn rời khỏi phòng của Cố Niệm Chi, quay về phòng của mình và Tráng Sĩ.
Chỉ một lát sau, Tráng Sĩ trùm áo mưa giấy, vội vã xông ra ngoài.
…
Tám giờ đúng, trong phòng họp lớn của tòa nhà quản lý khu nghỉ dưỡng được bày biện rất nhiều đồ ăn thức uống. Các nhân viên đều đã tề tựu đông đủ, có một người quản lý đang đứng điểm danh.
Năm phút sau, anh ta đến trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, gõ cửa: “Tổng Giám đốc Phó, mọi người đến đông đủ rồi!”
Bên trong vọng ra lời đồng ý, “Mọi người cứ ăn trước đi, ăn xong tôi có chuyện cần nói.” Giọng ông ta có vẻ ngập ngừng không rõ, bảo người quản lý này đi về trước.
Quản lý quay lại phòng họp lớn, tươi cười nói: “Sếp Phó bảo mọi người cứ dùng tự nhiên, ăn xong có việc cần tuyên bố.”
Hóa ra chỉ là một bữa liên hoan của các nhân viên. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tươi cười ăn uống no say.
…
Tráng Sĩ đội mưa đi vào Minh Nguyệt Các trước.
Anh ta vừa đưa tay đẩy nhẹ, đã thấy cửa Minh Nguyệt Các bật ra, bên trong cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào ngoài kia.
Bỗng nhiên Tráng Sĩ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta men theo dãy hành lang khúc khuỷu, đến trước cửa phòng của lớp trưởng lớp hai.
Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng bốn bề lặng ngắt, chẳng có lấy tiếng trò chuyện vọng ra. Không khí ở nơi này hoàn toàn khác hẳn với Thanh Phong Uyển đang ồn ào, náo nhiệt bên kia.
“Lớp trưởng Thường…” Tráng Sĩ gõ cửa, không ai đáp lời.
Anh ta hơi dùng sức đẩy cửa ra. Quả nhiên trước mắt Tráng Sĩ hiện lên khung cảnh khiến anh ta sợ đến mức suýt hét toáng.
Sáu bảy người trong phòng đều đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Tráng Sĩ kinh hãi, suýt chút nữa nhét cả hai tay vào miệng mình.
Anh ta sợ đến mức không thể kiềm chế được bản thân, rón rén đến cạnh lớp trưởng lớp hai đang nằm gần mình nhất.
Khi tiến lại gần, anh ta trông thấy lồng ngực bọn họ vẫn đang phập phồng lên xuống, chứng tỏ họ còn thở!
Bấy giờ Tráng Sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự bọn họ chết hết rồi, anh ta sẽ điên lên mất…
Sau một hồi lấy hết dũng khí đi kiểm tra từng phòng một, anh ta phát hiện ra tất cả mọi người ở lớp hai đều đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Mà phòng nào cũng có đồ ăn đang được ăn dở, vừa nhìn đã biết đây chính là đồ ăn thức uống được khu nghỉ dưỡng tặng miễn phí.
Bên phòng anh ta cũng có những đồ ăn miễn phí này, may sao không ai thèm đụng vào.
Tráng Sĩ đi ra khỏi Minh Nguyệt Các với vẻ mặt hoảng sợ. Trên đường về Thanh Phong Uyển, anh ta trông thấy một chú mèo nhỏ đang tránh mưa ở rừng trúc. Trong lúc mềm lòng, Tráng Sĩ đã ôm chú mèo nhỏ này về Thanh Phong Uyển.
“Lớp trưởng, có chuyện lớn rồi!” Tráng Sĩ thả chú mèo nhỏ ra, kể lại những gì mình vừa thấy ở Minh Nguyệt Các với Mai Hạ Văn, “Tớ đoán mấy món ăn miễn phí này có vấn đề! Đúng là trên đời này không có gì miễn phí mà!”
Mai Hạ Văn trầm mặt, hung hăng đấm mạnh xuống bàn. Lúc Mai Hạ Văn quay lại, đột nhiên nghe thấy tiếng mèovang lên, cậu ta nhìn về phía Tráng Sĩ, “Mèo ở đâu vậy?”
“Tớ nhặt trên đường về, bên ngoài mưa to quá nên nó trốn vào rừng trúc để tránh mưa.”
“Cho nó ănmấy món này đi!” Mai Hạ Văn chỉ vào chỗ đồ ăn miễn phí mà ban nãy gã đầu bếp kia đem đến.