Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 633




Chương 636:

 

Âm Thế Hùng nhìn đồ trong tay, chậc chậc hai tiếng, “Niệm Chi, em biết tiêu tiền thật đấy. Những thứ này coi như đi đứt một căn hộ hai phòng ngủ ở khu Tứ Hoàn rồi còn gì.”

 

Cố Niệm Chi hơi ngượng ngùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, chỗ tiền này coi như em mượn của anh nhé. Chờ sau khi em học xong đi làm sẽ kiếm tiền trả lại cho anh.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Âm Thế Hùng một cái, nắm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, “Đây chính là tiền thù lao em tự kiếm được, không cần trả anh.”

 

“A? Em tự kiếm sao?” Cố Niệm Chi vô cùng mừng rỡ, “Em biện hộ một vụ kiện mà có thể kiếm được nhiều như vậy à! Vậy sau này chẳng phải em sẽ nhanh chóng mua được nhà sao?”

 

“Em mua nhà làm gì?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng hỏi. Cửa thang máy mở ra, ba người tiến vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

 

Cố Niệm Chi nhân lúc Âm Thế Hùng không chú ý, cười hì hì đánh mắt đưa tình với Hoắc Thiệu Hằng, “Mua nhà để cưới anh đẹp trai đó… Anh đẹp trai, có đồng ý về cùng nhà với em không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng mím môi cười cười, khẽ nhéo tai cô, “Dám trêu cả anh, Niệm Chi em to gan quá rồi đấy nhỉ?”

 

“Anh chiều mà! Em rất vui.” Cố Niệm Chi ôm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng lắc tới lắc lui. Âm Thế Hùng quay người nhìn thấy, chỉ cảm thấy mí mắt mình giật một cái. Anh ta không nhịn được, tằng hắng một tiếng, nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, đang là bên ngoài, chú ý một chút.”

 

“Chú ý gì chứ?” Cố Niệm Chi mất cả hứng, “Em không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, cũng không làm chuyện gì không biết xấu hổ, đúng không, Hoắc thiếu?”

 

Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn rút cánh tay khỏi ngực Cố Niệm Chi, đứng thẳng người, không tiếp tục để ý tới Cố Niệm Chi nữa.

 

Âm Thế Hùng thầm thở dài trong lòng, kiên trì đứng giữa Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, tách hai người bọn họ ra, cố tìm chủ đề để nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi định mua nhà à? Mua ở Đế đô sao? Bên thành phố C, chẳng phải Hoắc thiếu đã cho em một căn hộ nhỏ đấy à?”

 

Cố Niệm Chi nhớ tới căn hộ trêи tầng cao nhất kia, nhớ tới thời gian ở chung với Hoắc Thiệu Hằng ở căn hộ đó, mặc dù thời gian không lâu, nhưng đủ để khiến cô hồi ức rất lâu, cô gật gật đầu, “Đúng là cho em, nhưng mà các anh thường ở Đế đô, sao em có thể ở một mình ở thành phố C chứ? Đúng không, Hoắc thiếu?”

 

Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mấy cái lời này chỉ toàn là nói thừa, cho nên không nói lời nào. Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng là hai người rất thích nói chuyện. Hai người bọn họ mà cứ gặp nhau là người khác không cần phải nói nữa. Hoắc Thiệu Hằng đã sớm quen với điều này rồi.

 

Nhưng thấy Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, Âm Thế Hùng lại càng tin tưởng vào lời phân tích của Triệu Lương Trạch là đúng hơn nữa. Xem ra quả nhiên là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi…

 

Người đàn ông như Hoắc Thiệu Hằng, tuổi tác như thế, địa vị như vậy, sao có thể coi trọng một cô gái ngây ngô, trẻ tuổi như Cố Niệm Chi được chứ?

 

Âm Thế Hùng cảm thấy mình không nhìn lầm người, Hoắc thiếu là người luôn hành xử chính trực, nghiêm túc thế kia cơ mà. Nghĩ vậy, anh ta lập tức vui vẻ trở lại.

 

Cố Niệm Chi lại biết đó chỉ là thói quen không muốn nói nhiều của Hoắc Thiệu Hằng thôi. Nếu như anh không đồng ý, chắc chắn anh sẽ phản đối, vì thế nên cô cũng càng hí hửng hơn.

 

Hai người Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi cùng cảm thấy hứng thú, thao thao bất tuyệt trò chuyện trêи trời dưới đất.

 

Nhưng bởi vì thật ra suy nghĩ của hai người tương phản nên lúc này nói chuyện cũng toàn trái ngược nhau khiến Cố Niệm Chi nhiều lần nhăn mày.

 

Hôm nay anh Đại Hùng sao thế nhỉ? Cứ đả kϊƈɦ mình suốt vậy…

 

Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh nghe mà như điếc, căn bản là không coi ra gì.

 

Trong đầu anh đang thầm nghĩ xem sang năm mình nên triển khai công việc thế nào. Ví dụ như việc Bộ Quốc phòng khởi động lại điều tra thí nghiệm chẳng hạn, mặc dù anh là một trong những người phụ trách tổ điều tra, nhưng rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định. Còn cả việc điều tra tung tích của Cố Tường Văn, bố của Cố Niệm Chi nữa…

 

Ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn vào gương mặt xán lạn như ánh bình mình của Cố Niệm Chi, khóe môi thoáng có nụ cười mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

 

Thang máy nhanh chóng kêu đinh một tiếng, đã tới tầng dưới cùng.

 

Ba người ra khỏi thang máy, tìm tới xe của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng để những túi giấy kia vào sau xe, sau đó nói, “Niệm Chi, có muốn sang ngồi xe anh Đại Hùng không?”

 

“Không muốn!” Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu, “Em muốn ngồi xe Hoắc thiếu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng liếc Âm Thế Hùng một cái, “Lái xe của cậu đi, đừng có như mấy bà mấy mẹ nhiều chuyện nữa.”

 

Âm Thế Hùng thật sự là muốn lau dòng lệ anh hùng.