Chương 631:
Tiết Tịnh Giang thở dài một hơi, không thể không gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi. Chờ đến Tết, tôi tới nhà cậu chúc Tết, lúc đó chúng ta lại nói được chứ?”
Mặc dù ba mươi Tết này Hoắc Thiệu Hằng không về nhà họ Hoắc, nhưng từ mùng Một đến mười lăm, thế nào anh cũng phải về một ngày, gặp mặt ở đó là tốt nhất, “Ừm, hôm nào cậu muốn tới chúc Tết thì nói trước với tôi một tiếng, tôi ở nhà chờ cậu.”
“Đây mới là anh em tốt chứ!” Tiết Tịnh Giang mừng rỡ, đập mạnh vào vai Hoắc Thiệu Hằng một cái, “Được! Vậy tôi không giữ cậu nữa, cậu đi làm việc của mình đi! Đi làm việc của mình đi!”
Tiết Tịnh Giang tươi cười, sải bước về tầng chín.
Anh ta đã buồn bã gần một tháng trời, cuối cùng cũng gặp được một người có năng lực, cũng đồng ý giúp anh ta giải quyết phiền phức.
Quay về tầng chín, anh ta lập tức gọi điện cho hai người đối tác, “Được rồi, các anh đừng phiền muộn nữa, tôi tìm được Hoắc thiếu. Nếu như Hoắc thiếu ra mặt, Cố Yên Nhiên sẽ không thể không nể mặt.”
***
Hoắc Thiệu Hằng tiễn Tiết Tịnh Giang đi xong, quay lại thấy Cố Niệm Chi đã chạy tới cửa hàng Hermes, sắp đi vào rồi.
Anh thong thả đi theo tới, nhưng lại nghe thấy tiếng của Âm Thế Hùng truyền đến từ phía sau, “Hoắc thiếu! Mãi mới tìm được hai người! Ơ, Niệm Chi đâu?”
Âm Thế Hùng nhìn quanh sau lưng anh, không thấy bóng dáng Cố Niệm Chi đâu, bởi vì cô đã đi vào trong cửa hàng Hermes rồi.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng quay người lại, mặt không chút cảm xúc nhìn Âm Thế Hùng, “Sao cậu lại tới đây? Lại còn để tôi thấy được?”
Dựa theo quy củ của Cục tác chiến đặc biệt, cho dù Hoắc Thiệu Hằng có cải trang ra ngoài, bên người chắc chắn vẫn không thiếu các loại cảnh vệ, ngoài sáng hay trong tối đều đủ cả.
Âm Thế Hùng là thư ký đời sống của anh, khi ở trong thời gian riêng của anh, thường thì thư ký đời sống sẽ không can thiệp vào, kể cả có muốn chăm sóc cũng chỉ theo từ xa, không thể để cho anh thấy được.
Nhưng Âm Thế Hùng không chỉ để anh phát hiện ra, còn tùy tiện tới chào hỏi nữa, thật đúng là gây chuyện đến mức muốn đập phát chết luôn thôi.
Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi nét mặt nhìn anh ta. Mặc dù không có vẻ mặt hay hành động gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho Âm Thế Hùng hận không thể giả chết rồi.
Chỉ là… anh ta cũng không có cách nào khác, trêи vai anh ta còn có trách nhiệm, không chỉ liên quan đến tương lai của Hoắc Thiệu Hằng, còn liên quan đến hạnh phúc và chuyện chung thân đại sự của Cố Niệm Chi. Do đó, dù cho lúc đối diện với Hoắc Thiệu Hằng, chân anh ta có mềm nhũn cả thì anh ta cũng không thể lùi bước.
“Hoắc thiếu, Niệm Chi đâu ạ?” Âm Thế Hùng cố ra vẻ cười thoải mái, hỏi: “Vừa rồi tôi còn trông thấy em ấy mà, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu thế?”
“Vừa rồi à? Vừa rồi là lúc nào?” Hoắc Thiệu Hằng hếch cằm lên, nhìn kĩ Âm Thế Hùng, “Cậu muốn nói cái gì?”
Âm Thế Hùng sợ Hoắc Thiệu Hằng chết đi được. Hơn nữa, anh lại là cấp trêи của anh ta, là Thủ trưởng, cho dù nói từ góc độ nào, Âm Thế Hùng cũng không thể có chút lá mặt lá trái nào với Hoắc Thiệu Hằng.
Anh ta nhất định phải trung thực, trung thành, đây là sứ mệnh và trách nhiệm của một người lính như anh ta.
Nhưng Cố Niệm Chi mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi, anh ta cũng đã nhìn cô ấy lớn lên.
Hai loại cảm xúc trung thành và yêu thương đang tranh đấu kịch liệt trong đầu Âm Thế Hùng. Cuối cùng thì trung thành đã chiếm thượng phong, anh ta tỉnh táo nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, chuyện anh với Niệm Chi ở khu mua sắm thành Nam, tôi đã thấy rồi.”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý chút nào, quay người đi về phía cửa hàng Hermes, “Chỉ vì chuyện đó sao?”
“Hoắc thiếu, anh đừng gây khó khăn cho chính mình. Những thời điểm như thế này chúng tôi phải ra mặt giải quyết cho anh.” Âm Thế Hùng kiên trì biển hiện lòng trung thành, “Niệm Chi còn nhỏ tuổi, anh lại xuất sắc tài giỏi như thế, em ấy có vài suy nghĩ hồ đồ cũng không có gì lạ. Anh cũng đừng quá nuông chiều em ấy, càng nuông chiều em ấy càng hỏng, cứ lạnh nhạt thì em ấy sẽ tỉnh táo lại.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Tại sao phản ứng của Âm Thế Hùng lại không giống với dự đoán của anh thế?
“Tôi biết, hôm nay anh công khai bên ngoài là để chúng tôi thấy, chắc chắn là anh hy vọng chúng tôi giải quyết giúp anh. Niệm Chi có suy nghĩ như thế là em ấy không đúng, nhưng anh nên thông cảm và tha thứ cho em ấy, không nên khiến cho em ấy không xuống đài được…”
Âm Thế Hùng tận tình khuyên bảo và thuyết phục, đến nỗi chính bản thân mình cũng phải cảm động.
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục cạn lời thêm lần nữa…
“Sau này có việc gì, anh cũng không cần phải đi cùng Niệm Chi. Đừng cho em ấy hy vọng quá nhiều, sau này cũng dễ dàng tách ra hơn.”
Âm Thế Hùng nói liên hồi, phát hiện ra mình có tiềm năng làm bà quản gia, trong lòng nhất thời cũng hơi nghẹn nghẹn.